– Ngươi…ngươi là ai?
Gã đàn ông vạm vỡ nhìn người đàn ông lạnh lùng phía sau, giật mình, đúng là mình không mảy may nhận biết được có kẻ bên cạnh mình. Tu vi người này đã đạt đến mức độ nào rồi? Tu vi của gã đàn ông vạm vỡ vốn là hỗn độn địa giai giai đoạn đầu, còn gã đàn ông lạnh lùng này là cao thủ hỗn độn thiên giai. Nhưng điều làm gã hơi ngạc nhiên, chẳng phải là cao hơn độn địa giai là không thể tham gia sát hạch sao? Người này làm sao mà vào được? Có lẽ, tu vi người này cũng là hỗn độn địa giai.
Lôi Mặc hít thở ồ ồ như trâu, sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi. Nghe như lời gã đàn ông vạm vỡ nói, cơ thể hắn khẽ run lên, rồi vội vàng lùi lại mấy trượng, nhìn người đàn ông lạnh lùng phía sau gã đàn ông vạm vỡ. Một cảm giác thân thiết khó hiểu xuất hiện trong lòng Lôi Mặc.
– Tam Tức.
Người đàn ông rụt tay lại, lạnh lùng nói hai chữ. Gã đàn ông vạm vỡ run lên, không chút do dự, sử dụng hết sức toàn thân bỏ chạy về phía trước, chạy như điên. Gã làm sao không biết người đàn ông lạnh lùng kia nói vậy là có ý gì?
– Tới rồi!
Người đàn ông lạnh lùng chợt nhẹ giọng nói. Y quay đầu nhìn về gã đàn ông khôi ngô phía trước đã hóa thành một điểm đen, cơ thể dần dần biến mất. Nhưng chỉ ba tức sau, gã lại hiện ra. Điều này khiến cho Lôi Mặc có ảo giác rằng hình như gã vẫn chưa biến mất. Nhưng khi thấy vật ở trong tay người đàn ông lạnh lùng, Lôi Mặc hít một hơi thật sâu, cảm giác ớn lạnh khi thấy đó là một tiểu nhân cao một thước, toàn thân tỏa ra ánh sáng ba màu, còn hình dáng bên ngoài chính là kẻ đã truy sát mình.
– Cương anh?
Lôi Mặc phản ứng trở lại, trong lòng vô cùng sợ hãi. Gã đàn ông vạm vỡ kia lúc trước làm hắn chấn động, bất luận thế nào cũng không phản ứng đươc. Vậy mà lúc này, trong tam tức, người này lại cầm cương anh của đàn ông vạm vỡ, sức mạnh của y đã đạt đến mức nào rồi?
– Ngươi…người là ma? Ngươi là ma!
Cương anh bị cầm trong tay của gã đàn ông lạnh lùng không có chút phản ứng nào mà chỉ là sợ hãi nhìn người đàn ông lạnh lùng, rồi hét ầm lên.
– Xử lý đi!
Người đàn ông lạnh lùng cầm cương anh đưa cho Lôi Mặc. Lôi Mặc ngơ ngác nhìn người đàn ông này với một cảm giác thân thiết. Y có ý gì? Vì sao y lại cứu ta, vì sao y muốn ta xử lý? Đầu óc Lôi Mặc trống rỗng, bối rồi nhìn người đàn ông lạnh lùng.
Lông mày người đàn ông lạnh lùng hơi cau lại, ánh mắt y nhìn Lôi Mặc chăm chú.
Lôi Mặc hít một hơi thật sâu, xuất ra một thanh tiên khí cực phẩm, rồi không do dự dâm vào cương anh. Hộ anh giáp vốn là của người đàn ông vạm vỡ đáng thương này cũng bị người đàn ông lạnh lùng gỡ xuống. Lúc này, một kiếm của Lôi Mặc đâm thẳng vào cương anh của gã, rồi một sức mạnh nồng nặc tràn ra ngoài.
Người đàn ông lạnh lùng vẫn nhìn Lôi Mặc chăm chú như cũ, sau đó, y nghiền nát cương anh, nói:
– Hãy hấp thu đi, chiến lợi phẩm thuộc về người.
Liền sau đó, y xuất ra một giới chỉ trên mặt đất, rồi xoay người định rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, y lại đứng lại, nói:
– Muốn thành cường giả, đừng lãng phí.
Nói xong, người đàn ông lạnh lùng bèn biến mất, để lại Lôi Mặc với khuôn mặt cứng ngắc. Rất lâu sau, hắn mới tỉnh lại. Cảm thụ được sức mạnh tràn ngập, Lôi Mặc vội vã ngồi xuống, tĩnh tọa hấp thu luồng sức mạnh nồng nặc này.
Không còn Xuyên Tinh toa, Lôi Cương mới cảm nhận được tầm quan trọng của nó. Hắn bay từ bay từ Tiên tinh vực với Tây tháp tinh, khoảng cách không có cách nào mà tưởng tượng được. Cuối cùng, hắn đành phải đáp xuống một tinh cầu, ngồi trong truyện tống trận để tới Tây tháp tinh.
Ngày hôm đó, Lôi Cương cách Tây tháp tinh càng ngày càng gần, hắn đã ngồi ở truyện tống trận gần nghìn lần, tốn hàng ngàn quả thần thạch, làm hắn vô cùng buồn bực. Lúc này, hắn đang đứng trong truyện tống trận, đi tới tinh cầu kế tiếp. Sau khi truyện tống trận mở ra, Lôi Cương chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Hắn nhíu mày lại, đảo mắt qua bốn phía, thần thức lan rộng ra thì phát hiện ra mình đứng ở phía sau núi một tông phái. Điều làm hắn ngạc nhiên, chính là, toàn bộ tông phải này chỉ cảm thụ được một đạo khí tức. Khuôn mặt hắn hơi cau lại, rồi cơ thể nhanh chóng biến mất.
Khi xuất hiên ở phía trên tông phái, hắn thấy một gã đàn ông mặc áo đen toàn thân đang tỏa ra sát khí, lượn lờ phía dưới. Tại đât, hài cốt đầy ở khắp nơi bên cạnh gã đàn ông, máu chảy thành sông, Lôi Cương phát hiện ra, xung quanh không hề có một hài cốt nào còn nguyên vẹn. Hắn nhướng mày, thì phát hiện ra toàn thân gã đàn ông này tỏa ra khí tức cực kỳ gian ác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Nếu là chuyện trong tông phái, thì Lôi Cương sẽ không tham gia. Giết người tông phái, hắn đã từng rồi, nhưng sau khi nghe được một câu nói, sắc mặt hắn khẽ biến.
– Thật không bao giờ nghĩ rằng ở cái giới này có người quả thực vô cùng tức cười, chết đến nơi rồi còn hỏi ta ở phương nào. Vẫn còn muốn có lý do để giết người sao?
Giọng nói khinh thường của gã đàn ông mặc áo đen vang lên. Y nhanh chóng thu hồi lại giới chỉ ở trên mặt đất.
– Người ở giới này? Chẳng nhẽ đây không phải là người của thánh giới hồng hoang mà lại là Thái cổ giới sao?
Lôi Cương suy nghĩ. Hắn liên tục ở truyền tống trận nên cũng cũng nghe nói qua chuyện môn phái nhỏ bị tiêu diệt ở Thánh giới hồng hoang. Có người nói, người ở Thái cổ giới vào Thánh giới hồng hoang, với lại, chuyện như vậy lại còn rất thường xuyên. Lúc này, xem ra, việc này không còn là lời đồn đoán nữa, người ở phía dưới rất có thể là người của Thái cổ giới. Đột nhiên, trong lòng Lôi Cương khẽ động, hắn chợt nghĩ tới động phủ đạo hoang. Chẳng lẽ người tới Thánh giới hồng hoang và động phủ đạo hoang có liên quan đến nhau? Ngay lập tức, Lôi Cương biến mất.
– Đạo hữu, thu hoạch lần này thật là phong phú.
Một tiếng nói nhạt nhẽo vang lên phía sau gã mặc áo đen.
– Tất nhiên rồi, chỉ cần giới chỉ, thì…
Giọng nói của gã mặc áo đen chợt im bặt. Y chợt vọt về phía trước, khi đi được mười trượng thì quay đầu lại chăm chú nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương nhìn dáng dấp của người này, vùng xung quanh lông mày hắn không khỏi nhíu lại. Sắc mặt người này trắng bệch, tựa như người bị bệnh nguy kịch, hai mắt sâu lõm xuống, trên khóe miệng y còn có một vệt máu, hai tay lại càng dinh đầy máu tươi. Lúc này, hai mắt y đang nhìn Lôi Cương chằm chằm, trong lòng nghi hoặc, trầm giọng nói:
– Người là người phương nào?
Lúc này, trong lòng y hơi khó hiểu. Y nhận biết rõ ràng được tu vi của Lôi Cương là hỗn độn huyền giai, nhưng sao y không biết được hắn đã xuất hiện ở sau mình? Chẳng lẽ là do y quá tập trung sao? Không thể nào, bình thường chỉ cần có người ở quanh y mười dặm là y đều cảm nhận được. Vậy mà, người này… Chẳng nhẽ hắn đã ẩn giấu tu vi?
– Đạo hữu là người của Thái cổ giới lại đối đãi với người của Thánh giới hồng hoang ta như vậy sao?
Lôi Cương lạnh lùng nói. Việc sống chết của môn phái này không liên quan đến hắn. Lúc này, hắn chỉ muốn hỏi vì sao người của Thái cổ giới lại tới Thánh giới hồng hoang.
– Mạnh hiếp yếu, cường giả vi tôn, đạo lý này chắc chắn đạo hữu cũng biết. Đạo hữu người thì im ỉm đến đây, chẳng lẽ muốn đánh nhau với tại hạ sao?
Giọng nói hơi lạnh giá của gã đàn ông mặc áo đen cất lên, việc sát nhân mà y nói như chuyện thường.
– Đã như vậy, thì ta giết ngươi cũng không cần lý do?
Cơ thể Lôi Cương đột nhiện xuất hiện trước mặt gã mặc áo đen. Gã mặc áo đen vừa nhảy, vừa nhanh chóng lùi lại vài bược, nhưng lại phát hiện ra, dù thế nào, mình cũng không thể rút lui được nữa, Lôi Cương đã đứng ngay trước mặt y.
– Rốt cuộc, ngươi…ngươi muốn làm gì? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
Gã mặc áo đen hít một hơi, lớn tiếng quát. Y không phải hạng người ngu xuẩn, nếu Lôi Cương muốn giết y, thì hắn đã sớm động thủ rồi.
– Nói, các người từ Thái cổ giới tới Thánh giới hồng hoang để làm gì? Có mục đích gì?
Lôi Cương bình thản quát.
– Muốn biết, được, để ta nói cho ngươi biết.
Gã mặc áo đen nghe thấy vậy thì khẽ tươi cười, miệng y hé ra, một đạo ánh sáng màu đen bắn nhanh về phía đầu của Lôi Cương.
– Ầm!
Một tiếng sắt va nhau vang lên. Cơ thể Lôi Cương không mảy may động đậy, mà ánh sáng màu đen bắn ra là một thanh tiểu kiểm màu đỏ. Tiểu kiếm màu đỏ này tỏa làn hơi lạnh băng giống như sát khí. Kiếm này đúng là thần khí huyền giai. Như cơ thể Lôi Cương lại mạnh mẽ đến tử giai, thì cho dù là một kích cường lực của hỗn độn thiên giai cũng không có cách nào làm hắn bị thương, mà gã mặc áo đen này lại là hỗn độn huyền giai.
Hai mắt sâu hoắm của gã mặc áo đen lộ ra vẻ kinh sợ, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi. Đã có vô số người chết dưới chiêu thức ấy của gã, đòn công kích như vậy khó lòng mà đề phòng được. Vậy mà lúc này không hề làm người đàn ông khôi ngô phía trước kia bị thương sao? Tu vi người này đã đạt đến mức nào rồi? Không, người này chống lại bằng thân thể, cơ thể hắn lại mạnh mẽ đến mức đấy sao?
– Nói!
Khí thế toàn thân Lôi Cương phóng lên cao, khiến cho không gian gần như đông lại. Hắn đứng ở trước mặt gã mặc áo đen, giống như một ngọn núi thái sơn ở trong lòng y.
– Phốc!
Gã mặc áo đen phun ra một ngụm máu đỏ, khuôn mặt đã không có chút máu lại càng thêm trắng bệch. Cuối cùng, trong hai mắt y hiện ra vẻ dữ tợn.
– Cùng chết đi!
Gã mặc áo đen bỗng nhe răng cười. Y biết mình không có cách nào đối mặt với Lôi Cương, mà y càng biết rõ hơn rằng, Lôi Cương sẽ không bỏ qua cho mình đơn giản, nên muốn hủy diệt cùng Lôi Cương.
– Rầm rầm!!
Cả tinh cầu chấn động mạnh. Trong cơ thể gã mặc áo đen bộc phát ra một bão táp cuồng bạo, tỏa ra bốn phía, khiến cho tông phái này với chu vi trăm dặm xung quang đều bị san bằng. Ở giữa bị đánh sập, nhưng có một bóng người cao ngất vẫn đứng im như cũ, toàn thân tỏa ra ánh sáng sáu màu của cốt giáp.