Lôi Cương nghe vậy chợt ngẩn ra. Nhìn Trọng Luyện thần sắc cô độc như vậy, Lôi Cương trầm ngâm một lát, nói:
– Trọng Luyện, là vì việc của nàng?
Thân thể cường tráng của Trọng Luyện khi nghe thấy câu này của Lôi Cương liền run lên rõ rệt, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ. Hắn lẩm bẩm đáp:
– Nàng chết rồi, chết trong tay Thiên Tà bài danh thứ hai mươi trên Hồng Hoang Bảng.
Lôi Cương lặng im, lẳng lặng ngồi ở đó. Nỗi đau đớn sinh li tử biệt đó, hắn cũng từng trải qua. Hắn đã biết vì sao tốc độ tu luyện của Trọng Luyện lại khủng khiếp như vậy rồi, đó là do gã đang liều mạng. Tuy không biết bao năm nay sao gã vượt qua được, nhưng Lôi Cương biết, gã rất đau khổ.
– Nuốt cương anh của những thần thú này đi, dung nhập lực lượng tinh thuần ẩn chứa trong nó vào nội thể. Có như vậy nhục thể của ngươi mới mạnh lên được.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới ngoảnh lại nhìn Trọng Luyện mà nói. Trước đó hắn phát hiện Trọng Luyện giết xong thần thú lại không nuốt cương anh của nó, mà chỉ dựa vào rèn luyện đề cao nhục thể, cứ như vậy tốc độ sẽ rất chậm, rất chậm.
– Nuốt cương anh của thần thú?
Trọng Luyện nhẹ giọng hỏi lại, trong mắt hắn lóe lên hào quang, sắc mặt trở nên kích động, nói:
– Đúng rồi, cương anh của thần thú ẩn chứa lực lượng tinh thuần, nuốt cương anh của chúng sẽ giúp nhục thể mạnh mẽ hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trọng Luyện hít sâu một hơi. Hắn nắm chặt song quyền, đứng dậy. Khí thế toàn thân phóng lên ngút trời, sát khí trong mắt như trời sao mênh mông, vô cùng vô tận.
– Cảm ơn ngươi, Lôi Cương!
Trọng Luyện ngoảnh lại, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nhìn Lôi Cương nói.
Lôi Cương thản nhiên cười đáp:
– Coi như là trả ơn ngươi đã dạy ta chiến kỹ cuồng phong bạo vũ đi.
– Lôi Cương, ta phải đi tu luyện đây, ra ngoài gặp lại sau!
Trọng Luyện mặt đầy vẻ hận thù, hai mắt sắc sảo như đã nhìn thấy Thiên Tà bị giết như thế nào sau này vậy.
– Đúng rồi, Trọng Luyện, ngươi có biết cửa ra của không gian này không?
Lôi Cương thấy Trọng Luyện sắp rời đi, liền vội vàng hỏi.
– Ngươi đi về phía trước chừng vạn dặm, tìm xung quanh đó một phen xem. Hơn nữa, chỉ khi ngươi lĩnh ngộ một hệ nào rồi thì mới truyền tống đến không gian đó. Ví dụ như ta đã lĩnh ngộ ba hệ, không gian hệ Kim này đã là không gian thứ ba mà ta vào rồi. Nếu đến cửa ra, thì ta sẽ bị truyền tống ra ngoài.
Trọng Luyện nói xong, liền đạp không rời đi. Nhận được câu trả lời, Lôi Cương cũng rời khỏi nơi này, đi tìm cửa ra tiếp theo. Theo lời Trọng Luyện nói, thì nếu mình tiến vào không gian hệ Lôi, rồi tiến vào cửa ra của không gian hệ Lôi, thì sẽ bị truyền tống ra ngoài. Việc này khiến hắn thấy hơi có chút bất đắc dĩ. Vốn hắn còn muốn mượn nội thể của tiên tổ Thái Cổ để lĩnh ngộ hệ Hư, nhưng xem ra là không thể rồi.
Một canh giờ sau, Lôi Cương đã tìm thấy cửa ra của không gian hệ Kim. Sau khi vào trong, tiếng sấm rền đinh tai nhức óc lập tức vọng đến. Lúc mở mắt ra, hắn phát hiện bầu trời phía trước trông như biển sét. Mây sét màu tím khuấy động không ngừng, sấm sét lóe lên đầy trời, hình thành một cái lưới sét, làm người khác kinh hãi.
Một thân ảnh màu tím hiện ra bên cạnh Lôi Cương, chính là Lôi Hoàng. Cảm nhận được lực hệ Lôi nồng đậm trong không gian, Lôi Hoàng mừng rỡ, tươi cười nói:
– Lôi Cương, hấp thu hệ Lôi cho tốt, hãy cảm nhận lực lượng của Lôi hệ đi.
Nói xong, Lôi Hoàng liền ngồi bàn tọa, bắt đầu hấp thu lực hệ Lôi.
Lôi Cương gật đầu, nhanh chóng tiến vào trong lưới sét phía trước, bắt đầu săn giết thần thú hệ Lôi.
Tây Vẫn Tinh, thành Vẫn Tinh.
Cả thành Vẫn Tinh đã chật kín người. Một ngày, năm thân ảnh vội vàng bay về thành Vẫn Tinh, dừng lại trước cổng thành. Bao năm nay, những người tham gia khảo hạch ở thành Vẫn Tinh nhiều không kể xiết. Hiện tại, muốn vào thành Vẫn Tinh phải tốn đến trăm viên thần thạch.
– Đứng lại, không có mắt hay sao? Hay năm người các ngươi đặc biệt, không thấy những người khác đều giao nộp trăm viên thần thạch?
Trấn thủ cổng thành Vẫn Tinh có đến tám cao thủ huyền cấp hỗn độn, một nam tử trung niên trong số đó ánh mắt như điện nhìn chằm chằm năm người, quát khẽ.
Năm người này chính là năm người bọn Ngu Đao. Họ đã tốn trăm năm, trải qua không ít gian khổ mới đến được Tây Tháp Tinh. Họ không vì cái gì khác, mà chỉ muốn tìm kiếm Lôi Cương. Cái tên Lôi Cương Tây Tháp Tinh đã danh chấn Thánh Giới Hồng Hoang, họ đương nhiên đã nghe nói đến.
Năm người Ngu Đao đưa mắt nhìn nhau, lần lượt lấy ra thần thạch từ trong giới chỉ. Với tu vi còn chưa đến hoàng cấp hỗn độn của họ, sinh tồn được ở Thánh Giới Hồng Hoang đã là không tồi rồi. Còn về thần thạch, họ căn bản không lấy đâu ra được. Hơn nữa bao năm nay, bọn họ ngồi truyền tống trận cũng đã tốn mất trăm viên thần thạch. Năm người họ gộp lại nay mới được một trăm viên.
– Có vào hay không? Không vào thì cút đi chỗ khác. Mẹ nó chứ, năm tiểu tử thiên cấp mà dám đến Tây Tháp Tinh, nghĩ mình là Lôi Cương, Lôi Hư chắc?
Một thanh niên hoàng cấp hỗn độn khinh thường chế giễu nói.
Ngu Đao trầm mặt xuống, ngoảnh đầu lại lạnh lùng nhìn thanh niên kia. Thanh niên này cảm nhận đự sự phẫn nộ của Ngu Đao, lại nói:
– Sao, muốn chết chắc?
Mặt Ngu Đao co rúm lại. Dù trầm ổn như hắn thì cũng không khỏi nổi giận, còn mấy người Thủy Vô thì càng cứng đờ mặt lại, nhìn trừng trừng thanh niên đó, trong mắt lóe lên sát khí.
– Đi thôi.
Ngu Đao kéo mấy người Quân Thắng cùng Thủy Vô đang vô cùng giận dữ, thấp giọng nói. Dưới sự mỉa mai của thanh niên nọ, năm người đi qua một bên. Thanh niên nọ vẻ mặt ngông cuồng, nhưng lúc nhìn thấy thanh niên áo trắng trong năm người đó, hắn đột nhiên sững người, thần sắc khẽ biến. Suy ngẫm một lát, thân thể không ngờ run lên, rồi vội vàng vào trong thành Vẫn Tinh.
– Làm sao bây giờ, chỉ có một trăm linh năm viên, chỉ một người vào được thôi.
Ngu Đao nhìn thần thạch trong tay, không khỏi nói với vẻ bất đắc dĩ. Ở Thất Giới, bọn họ là cường giả đỉnh cao, nhưng tại Thánh Giới Hồng Hoang này thì lại thành dân đầu đường xó chợ.
– Ta vào tìm sư tôn trước.
Thủy Vô lên tiếng đầu tiên.
– Ta đi.
Thanh niên áo trắng luôn im lặng giờ lên tiếng.
– Lôi Mặc, tuy ngươi đã đạt đến đạo thần thiên cấp, nhưng trải nghiệm quá ít, nghe nói khảo hạch của Tây Tháp Tinh là loại cửu tử nhất sinh, ngươi…
Ngu Đao nhìn thanh niên áo trắng, thấp giọng nói, nhưng trêm mặt lại có chút không đành lòng.
Lôi Mặc, con của Lôi Cương. Ban đầu khi sinh ra Lôi Mặc, Chỉ San chỉ hy vọng Lôi Mặc trở thành một người vô danh không chút tiếng tăm, không muốn hắn bị cuốn vào vòng tranh đấu của tu luyện giới. Nhưng thân ở tu luyện giới sao có thể không tu luyện. Mà Lôi Mặc khi tiếp xúc với tu luyện, liền biểu hiện ra tư chất hơn người, trong Vô Thượng Giới nổi danh như cồn, được xưng là đệ nhất nhân trong lớp thanh niên Thất Giới.
– Thôi vậy, trong năm người chúng ta, nếu nói ai có tư cách đi tìm sư tôn, thì cũng chỉ có Lôi Mặc mà thôi.
Quân Thắng nhìn Lôi Mặc nói.
– Cũng được, Lôi Mặc đã đợi bao nhiêu năm như vậy rồi, lần này hãy để hắn vào trước đi. Chúng ta đành đi kiếm thêm thần thạch vậy.
Ngu Đao thấy Quân Thắng lên tiếng liền thở dài nói, rồi lập tức đưa thần thạch cho Lôi Mặc.
Lôi Mặc gật đầu, nhận lấy thần thạch, rồi không nói một lời, quay người giao nộp thần thạch, tiến vào thành Vẫn Tinh.
– Ài, tính tình tiểu tử Lôi Mặc này cô độc quá mức. Chúng ta vẫn nên nhanh tìm đủ thần thạch, không thể để Lôi Mặc xảy ra chuyện gì bất trắc được. Nếu không sẽ thật hổ thẹn với sư tôn à.
Ngu Đao than thở. Nói rồi, bốn người họ liền rời đi tìm kiếm thần thạch.
Lôi Mặc vào trong thành Vẫn Tinh, liền phát hiện vô số người tu luyện đang xếp hàng dài đợi lĩnh lệnh bài. Không biết tại sao, hắn cảm thấy xung quanh không ngừng có người nhìn mình, rồi bàn luận cái gì đó.
– Người này sao lại giống Lôi Cương như vậy?
– Không chỉ giống Lôi Cương, mà còn giống Lôi Hư nữa.
Sâu trong thành Vẫn Tinh, phía đầu đoàn người, một nam tử lạnh lùng mặc hắc bào đang ngồi bàn tọa tại đây. Xung quanh, gần trăm đệ tử Tây Tháp Tinh đang phụ trách phát lệnh bài, còn nam tử mặc hắc bào chính là chấp pháp của thành Thiên Ngự, người phụ trách phát lệnh bài lần này. Người này chính là Lôi Hư. Có được thần khí thiên cấp và thần khí địa cấp hỗn độn của La Thiên Minh xong, thực lực Lôi Hư tăng lên rất nhiều. Vì Lôi Cương trước đây đã đánh bại Thiết Tiệm, trở thành chấp pháp của thành Thiên Ngự, nên khi Lôi Cương đi theo Minh Lôi, thì Lôi Hư liền thay thế vị trí chấp pháp của hắn. Việc này cũng không phải do quan hệ giữa Lôi Hư và Lôi Cương, mà là do lệnh bài chấp pháp của Lôi Cương đang ở chỗ Lôi Hư.
Đang ngồi bàn tọa, Lôi Hư đột nhiên mở mắt. Hắn chợt cảm thấy một cảm giác thân thiết khó hiểu, khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Từ sau khi rời khỏi Thú Triều Tinh, hắn đã quay về Tây Tháp Tinh. Trải qua trăm năm rèn luyện trong chiến trường địa cấp hỗn độn, thực lực của hắn đã tăng lên không chỉ mười lần. Lúc này hắn khống chế hư hỏa đã đạt đến một trình độ cực cao, hơn nữa trong chiến trường địa cấp hỗn độn, hắn đã nghe lời Lôi Cương, cố gắng không dùng đến hư hỏa, mà chỉ dựa vào tu vi để đánh bại đối thủ. Hắn với tư chất xuất chúng, đã trở thành cao thủ huyền cấp hỗn độn.
Thần sắc Lôi Hư lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, lộ vẻ trầm tư.
– Cảm giác thân thiết mà lại hết sức xa lạ như vậy.
Hắn khẳng định là trước đây mình tuyệt đối chưa từng gặp người này, nếu không chắc chắn phải có ấn tượng.
Lôi Hư nhìn chằm chằm đoàn người dày đặc phía trước, cẩn thận tìm kiếm.
Lôi Mặc xếp hàng gần ba canh giờ mới thấy được đoạn trước nhất của đoàn người. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy một khí tức khó hiểu, hai mắt hơi đưa lên. Khi nhìn thấy thanh niên lạnh lùng ngồi bàn tọa phía trước, Lôi Mặc ngẩn ra. Hắn nhận ra người ngồi bàn tọa phía trước này không ngờ lại giống mình như vậy.
Mà lúc này, ánh mắt Lôi Hư đã rơi trên người Lôi Mặc, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.