Sau khi Trọng Phong và Trọng Thiên đi khỏi, Lôi Cương liền ngồi xuống bàn toạ. Những ngày gần đây, đệ tử đến khiêu chiến đã ít đi rất nhiều, đại đa số đều chấn động vì nhục thể mạnh mẽ của Lôi Cương. Hắn hiện đang suy tư về bí cảnh Cổ Tu. Hiển nhiên bí cảnh mà Trọng Thiên nói đến rất có sức lôi cuốn, chỉ riêng điểm đây là nơi tộc trưởng Cổ Tu buộc phải trải nghiệm qua thôi, đã khiến người khác điên cuồng. Thân phận cao quý của tộc trưởng tộc Cổ Tu, Thánh Giới Hồng Hoang liệu có mấy người sánh được?
Nhưng điều khiến Lôi Cương lo lắng là, nếu đây thật là do Minh Lôi sắp xếp, vậy thì hắn hiện đang đi theo quỹ đạo do Minh Lôi tạo sẵn. Việc này làm hắn cực kỳ bất an. Minh Lôi không ngờ lại có thể thao túng tộc Cổ Tu, có thể thấy thân phận lão khủng khiếp thế nào. Có điều, bất kể thế nào thì ba ngày sau, mình chắc chắn sẽ vào bí cảnh. Đây không phải nơi mà mọi tộc nhân Cổ Tu đều có thể đến. Lôi Cương muốn đi lĩnh giáo một phen, càng muốn dung hợp với hài cốt, đề cao thực lực để đấu với Minh Lôi một trận.
Ba ngày sau.
Trọng Thiên dẫn Lôi Cương bay một mạch về phía Tây Cổ Thiên Tinh.
Hai người đến dưới chân ngọn núi khổng lồ chọc trời mới dừng lại. Cái làm Lôi Cương kinh ngạc là ngọn núi cao này có chút quái dị, nói trắng ra là rất giống người, một người khổng lồ không biết cao bao nhiêu, che trời lấp đất. Hơn nữa, Lôi Cương còn phát hiện chín lão già đang quỳ lạy ngọn núi cao này, giống như một bức thạch điêu bất động. Hắn cũng không thể cảm nhận ra được khí tức trên người bọn họ, như thế đó là những thi thể còn nguyên vẹn.
– Núi này là thánh sơn của tộc Cổ Tu chúng ta. Có phải đang nghi hoặc vì sao hình dạng núi này lại có phần giống một người khổng lồ không?
Trọng Thiên thần thái nghiêm túc nhìn về phía ngọn núi, trên mặt tràn đầy vẻ tôn thờ và thành kính.
– Phải.
Lôi Cương gật đầu, có chút khó hiểu nhìn Trọng Thiên.
– Núi này là do tiên tổ Thái Cổ tộc Cổ Tu hóa thành. Tương truyền tiên tổ Thái Cổ đã đạt đến trình độ tột đỉnh, nhục thể của người đủ để chống lại cơn thịnh nộ của trời. Nhưng không biết tại sao lại trọng thương ngã xuống ở đây. Có điều, vô số năm nay, người vẫn sừng sững không ngã, tạo nên Thánh Sơn hiện nay.
Trọng Thiên thành khẩn lẩm bẩm nói, trong mắt chứa đựng vẻ sùng bái, tôn thờ rõ rêt.
Lôi Cương hít sâu một hơi, con mắt hơi co rút lại ngước nhìn ngọn núi khổng lồ chọc trời cao đến vạn trượng. Hắn không tưởng tượng nổi núi lớn như vậy lại là thân thể một người, một nhục thể có khả năng chống đỡ cơn thịnh nộ của trời hiển nhiên là quá sức tưởng tượng. Hắn cũng không nghi ngờ gì về việc nhục thể có thể đạt đến độ cao như vậy, trung kỳ lam cấp như hắn tự nhiên biết rõ tiềm lực của nhục thể. Tuy hắn chưa từng thấy qua cơn thịnh nộ của trời, nhưng chỉ riêng trời đã khiến người ta sợ hãi. Cơn thịnh nộ của trời đủ sức để hủy diệt vạn vật lại không thể hủy diệt được nhục thể này, lẽ nào, nhục thể thật sự có khả năng mạnh đến đẳng cấp đó?
– Chín người đó là ai?
Ánh mắt Lôi Cương lại rơi trên chín thân ảnh đang quỳ lạy dưới chân thánh sơn, trong bọn họ có người cao lớn vạm vỡ, có người già cả còng lưng, dáng vẻ mỗi người mỗi khác.
– Tương truyền rằng, chín vị tiền bối này là nô bộc của tiên tổ Thái Cổ, cũng là tiên tổ Cổ Tu chúng ta. Sau khi tiên tổ Thái Cổ ngã xuống, họ liền quỳ lạy ở đây, giờ còn sống hay không cũng không ai biết được. Nhưng theo ghi chép, chín vị tiên tổ này chưa phải hồn bay phách tán, mà đã rơi vào một cảnh giới quỷ dị, chỉ khi nào tộc Cổ Tu gặp phải họa diệt vong thì mới hồi tỉnh. Đây là điều mà bao năm qua vẫn chưa ai chứng thực được.
Trọng Thiên cung kính nhìn chín thân ảnh, thở dài, lẩm bẩm nói.
Hai mắt Lôi Cương dán chặt vào chín thân ảnh đang quỳ lạy kia, nô bộc của tiên tổ Thái Cổ? Hơn nữa còn chưa chết, sẽ tỉnh lại khi tộc Cổ Tu gặp phải họa diệt tộc? Lôi Cương không tưởng tượng nổi nếu thật có ngày đó, thì chín người này sẽ biểu hiện ra thực lực khủng khiếp thế nào?
– Được rồi, vào trong bí cảnh đi. Bí cảnh Cổ Tu chính là trong nhục thể của tiên tổ Thái Cổ, nhục thể của ngài đã tự tạo thành một giới rồi.
Hữu thủ Trọng Thiên kéo theo Lôi Cương từ từ bay về phía Thánh Sơn.
– Tự tạo thành một giới?
Lôi Cương thầm kinh hãi, hắn vụt nhớ lại những gì Trọng Luyện từng nói lúc trước, sau khi nhục thể luyện đến cực điểm có thể tự tạo hỗn độn, không biết có phải thật không? Nếu thật như vậy, thì nhục thể của tiên tổ Thái Cổ rốt cuộc đã đạt đến đẳng cấp gì?
Lôi Cương và Trọng Thiên đều không chú ý đến lúc bọn họ lên trên, chín thân ảnh bàn tọa phía dưới đột nhiên phát ra chấn động nhẹ, chỉ là chấn động này gần như có thể bỏ qua, giống như tiếng gió, nên bọn họ đều không chú ý đến.
Nửa khắc sau, Trọng Thiên dẫn Lôi Cương lên đỉnh Thánh Sơn. Đỉnh Thánh Sơn này hình tròn, giống như một cái đầu cực lớn. Lôi Cương cùng Trọng Thiên dừng lại ở vị trí miệng trên cái đầu này. Tuy là giống miệng, nhưng lại cực lớn, đủ chỗ cho vạn người. Hai lão già tóc bạc phơ nhắm mắt ngồi bàn tọa tại đây, cảm thấy Trọng Thiên và Lôi Cương đến, liền mở mắt ra.
– Ra mắt nhị trưởng lão, tam trưởng lão. Đây chính là Lôi Cương. Phụng mệnh đại trưởng lão, ta dẫn Lôi Cương tiến vào bí cảnh Cổ Tu.
Trọng Thiên gặp hai người này, thần thái liền trở nên cung kính, nhẹ nhàng nói.
Hai lão già đồng thời đưa mắt nhìn Lôi Cương. Trong nháy mắt, Lôi Cương chỉ thấy tim như đè nặng hai quả núi Thái Sơn, gần như khiến hắn nghẹt thở. Sắc mặt hắn đỏ ửng lên, lùi lại mấy bước, nhưng thần sắc lại cực kỳ kiên định, ánh mắt không chút trốn tránh đối diện thẳng với lão già. Tuy nhiên trong lòng hắn lại đang nổi lên sóng gió. “Phụng mệnh đại trưởng lão? Lẽ nào Minh Lôi là đại trưởng lão tộc Cổ Tu, hơn nữa ấn ký trên trán hai vị lão già này là màu tím.” Màu tím! Tượng trưng cho tầng cao nhất trong bảy tầng nhục thể, tử cấp trên lam cấp. Đây không kém gì cường giả đại tôn à. Tộc Cổ Tu không ngờ còn có hai vị đại tôn? Không, nên nói là ba vị, còn có Minh Lôi rất có khả năng là đại trưởng lão kia.
– Không tồi.
Lão già bên trái đột nhiên lên tiếng, thanh âm hư vô mơ hồ vang lên bên tai Lôi Cương.
Hai vị trong đó đồng thời làm ra một thủ quyết, sau lưng họ đột ngột hiện ra một vòng xoáy bảy sắc. Một lực hút cực mạnh bạo phát ra từ nó khiến thân thể Lôi Cương bất giác bay vào trong, rồi biến mất.
– Phù.
Trọng Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ của lão đến đây coi như hoàn thành. Cung kính cúi chào một cái xong, Trọng Thiên chầm chậm lui xuống. Tuy đây là nhị, tam trưởng lão, nhưng vai vế lại cao đến dọa người.
Đợi Trọng Thiên rời khỏi, lão già bên trái lên tiếng:
– Tiên tổ rốt cuộc có dụng ý gì, lại để tiểu bối này tiến vào nội thể của tiên tổ Thái Cổ?
Câu trả lời là một sự tĩnh lặng. Lão già bên phải hơi nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy sự trầm tư, cũng không trả lời.
Thánh Giới Hồng Hoang ngầm dậy sóng. Càng lúc càng nhiều các cường giả thanh niên chưa từng nghe nói đến đều lần lượt hiện thân ở Tây Tháp Tinh. Còn các tiểu thế lực, tông phái trong Thánh Giới Hồng Hoang thì liên tiếp gặp họa diệt môn. Tình hình này khiến nhiều người tu luyện ở Thánh Giới Hồng Hoang cảm thấy chút gì đó bất thường, bởi các tông phái bị diệt môn hoặc là thi thể đều còn nguyên vẹn giống như đang chìm trong giấc ngủ, hoặc là xương cốt không còn. Thủ đoạn đó là thủ pháp của những kẻ tu ma, kẻ tà đạo ở Thái Cổ Giới. Việc này khiến không ít người kết luận ra một kết quá kinh người, đó là người Thái Cổ Giới đã tiến vào Thánh Giới Hồng Hoang.
Việc này càng lúc càng nhiều người tu luyện biết, cũng đã gây xôn xao khắp nơi. Cùng với tin đồn, không ít người tu luyện chết không rõ nguyên nhân, càng khiến Thánh Giới Hồng Hoang tràn ngập trong bầu không khí hoảng sợ.
Thánh Giới Hồng Hoang, tinh vực Đỉnh Thiên. Phía Đông tinh vực Đỉnh Thiên đột nhiên xuất hiện một vết nứt, sáu thân ảnh từ trong vết nứt bay ra. Khi họ nhìn thấy hư không mênh mông vô tận xung quanh thì chỉ lần lượt á khẩu, há mồm trợn mắt.
– Đây… đây là…
Một thanh niên thần thái trầm ổn trong số đó hô lên kinh ngạc. Sáu người họ chính là sáu người bọn Ngu Đao, Thủy Vô đã tiến vào Cấm Lục Chi Địa.
– Nhiều tinh cầu quá. Chẳng lẽ sư phụ đã đến đây? Đây là nơi nào?
Thủy Vô trấn tĩnh lại xong cũng kinh hô lên. Với kinh nghiệm của họ, giờ thấy vô số tinh cầu của Thánh Giới Hồng Hoang, sao có thể không chấn động được?
– Thánh Giới Hồng Hoang! Nhất định là Thánh Giới Hồng Hoang, chúng ta không ngờ đã đến Thánh Giới Hồng Hoang rồi!
Thân thể cao lớn của Sư Đề bất giác run lên.
Grừ…
Sư Đề không kiềm được gầm lên một tiếng, rồi biến thành hình thú. Liệt Thiên Viêm Sư xuất hiện, đạp trên hư không uy mãnh vô cùng.
– A, không ngờ lại thấy được Liệt Thiên Viêm Sư ở đây. Tuy huyết mạch không thuần, nhưng cũng có tư cách làm vật cưỡi của ta.
Đúng vào lúc này, một tiếng nói trong trẻo vang lên kinh ngạc. Một thanh niên thân mặc hắc y, tóc tím hiện ra trên lưng Sư Đề, nét mặt ngạc nhiên đánh giá Sư Đề rồi nói.
Grào…
Sư Đề gầm lên tức giận. Hắn tính tình cao ngạo. Một kể sở hữu huyết mạch thần thú như hắn sao có thể nhẫn nhịn được lời của thanh niên này? Nó liền xoay người lại phun ra ngọn lửa về phía thanh niên.
– Đến hoàng cấp hỗn độn còn chưa đạt đến thì làm được tích sự gì?
Thanh niên cười cười, hữu thủ vung lên, một đạo lực lượng phất qua đã hóa giải công kích của Sư Đề. Thân thể Sư Đề đột nhiên run lên kịch liệt, không thể nhúc nhích nổi.
– Ngươi là ai? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
Ngu Đao quát lớn. Bọn họ đã ở cùng Sư Đề rất lâu, đã có tình nghĩa rất sâu sắc. Lúc này thấy Sư Đề bị thanh niên đó trói buộc, khiến Ngu Đao nổi giận.
– Khá thật, mấy tiểu tử thiên cấp mà cũng không biết trời cao đất dày. Hôm nay tâm tình ta tốt mới không so đo với các ngươi.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, hữu thủ điểm lên đầu Sư Đề một cái, cưỡng chế ép Sư Đề lao đi với tốc độ kinh người, nhanh chóng biến mất trong hư không vô tận.
– Thế này là…
Năm người Ngu Đao ngơ ngác nhìn nhau, tiếp đó trở nên trầm trọng. Tại Thất Giới, bọn họ có thể nói là cao thủ đỉnh cao, nhưng lúc này đối diện với thanh niên hắc y vừa rồi, họ gần như không thể thở nổi. Sự chênh lệch giữa hai bên khiến họ nhất thời khó lòng chấp nhận được.
– Sư Đề nói đây là Thánh Giới Hồng Hoang, chắc chắn là giới cao hơn Vô Thượng Giới. Giờ Sư Đề bị người đó bắt đi, nhưng thực lực người đó quá cao, chúng ta không cách gì cứu được Sư Đề, chỉ còn cách nhanh chóng nâng cao thực lực, cứu Sư Đề về, đồng thời tìm kiếm sư tôn.
Ngu Đao hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng xuống, trầm giọng nói.
Mấy người Thủy Vô cùng gật đầu, chỉ có thanh niên bạch y vẫn có vẻ buồn phiền, hắn lẩm bẩm:
– Nơi này làThánh Giới Hồng Hoang, sao quay về Thất Giới được đây? Lúc nào mới gặp được mẫu thân? Bất kể thế nào, hy vọng có thể tìm thấy hắn, để mẫu thân không phải lo lắng cho hắn nữa.
Tức thì, năm người Ngu Đao liền đáp xuống một tinh cầu phía dưới. Lúc này, bọn họ đã bước đầu hiểu về Thánh Giới Hồng Hoang, không dám manh động, chỉ đành cẩn thận tiến vào một tinh cầu, tìm hiểu về tình hình của Thánh Giới Hồng Hoang.