Thể Tôn – Chương 759: Hai viên Hồn Châu – Botruyen

Thể Tôn - Chương 759: Hai viên Hồn Châu

Trong những ngày qua, Lôi Cương đưa Lôi Hư đi khắp các thành thị của Tây Tháp tinh, nhìn xem tổng thể thế lực của họ. Điều này khiến cho Lôi Cương thầm khen thực lực tổng thể của Tây Tháp tinh. Chỉ nói riêng cao thủ đã đạt tới một trình độ khủng bố. Cường giả Hỗn độn Địa giai có thể thấy được ở khắp nơi. Còn cường giả Thiên Giai cũng có. Một cái thành lớn ít nhất cũng phải có vài người. Phần lớn những người đó đều treo một cái danh ở Tây Tháp tinh, chứ không phải là làm chấp pháp, tranh giành thành chủ. Thực sự không phải người tu luyện nào cũng đều cảm thấy thích đối với quyền thế.

Thực lực kinh khủng như vậy đủ sức khiến cho các thế lực lớn kiêng kỵ. Nhưng mà đó là những thứ còn có thể thấy được, thế lực ngầm phía sau lại càng không thể nào tưởng tưởng.

Ba ngày sau, ở một phủ đệ sâu trong thành Thiên Ngự.

Lôi Cương và Lôi Hư xuất hiện tại phủ đệ của Thiết Tiệm. Bốn gã thủ vệ trấn thủ vừa thấy Lôi Cương liền vội vàng đi vào bên trong thông báo. Sau một lát, Thiết Tiệm tái mặt đi ra ngoài. Trong ba ngày qua, y đã dốc hết sức thu gom Hồn Châu, chạy tới các thành chủ, nhưng điều khiến cho Thiết Tiệm tức hộc máu đó là còn thiếu mấy ngàn nữa mới đạt được tới số lượng Lôi Cương yêu cầu. Năm vạn Hồn Châu không phải là một con số nhỏ, đồng lứa bình thường ở Tây Tháp tinh không thể nào tưởng tượng được con số đó. Thiết Tiệm có thể gom góp nhiều như vậy cũng là do những người khác trước kia có quan hệ với hắn. Nhưng bây giờ, Lôi Cương tới đây khiến cho Thiết Tiệm kinh hồn.

– Có gom góp được năm vạn Hồn châu hay không? – Lôi Cương lãnh đạm nhìn Thiết Tiệm với ánh mắt sắc bén.

Thiết Tiệm giật mình, nhìn Lôi Cương mà nói:

– Lôi Cương đạo hữu! Chỉ còn bốn ngàn Hồn châu nữa, xin hãy cho tại hạ thời gian một ngày có được không?

Lôi Cương nhìn lên không trung nói một cách chậm rãi:

– Chỉ còn cách hẹn ba ngày một canh giờ nữa. Nếu sau một canh giờ ta không thấy được năm vạn Hồn châu thì ngươi cũng biết hậu quả. – Lời nói của Lôi Cương nhưng một sự khẳng định không thể vi phạm. Nếu như không có được năm vạn hồn châu thì hắn sẽ hạ chiến thư. Ở Tây Tháp tinh, đệ tử hạ chiến thư với chấp pháp không được phép từ chối. Nhìn Lôi Cương như vậy, Thiết Tiệm gần như muốn đánh chết hắn, nhưng nghĩ tới thực lực khủng bố của Lôi Cương, Thiết Tiệm lại thấy sợ.

Sắc mặt Thiết Hổ thay đổi liên tục rồi vội vàng vào trong phủ để gom góp số Hồn châu còn lại. Đối với y hiện giờ bốn ngàn Hồn châu đúng là không thể làm trong một canh giờ. Điều này khiến cho y thở không nổi.

Lôi Hư ở bên cạnh Lôi Cương nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Lôi Hư cũng biết Lôi Cương muốn ép Thiết Tiệm gom góp Hồn châu nhưng bây giờ đã gom được bốn vạn sáu ngàn, không cần phải bắt trong một canh giờ làm cho y bổ sung thêm bốn ngàn nữa. Điều này khiến cho Lôi Hư hết sức khó hiểu.

Lôi Cương hơi nghiêng đầu, cảm nhận được ánh mắt của Lôi Hư, hắn nở nụ cười nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

– Hư nhi! Có phải thắc mắc tại sao vi phụ phải nhất định có được bốn ngàn Hồn châu đó không?

Lôi Hư hơi gật gật đầu.

– Ta nói phải giao ra năm vạn Hồn châu thì phải giao ra bằng đó, thiếu một viên cũng không được. Đây là vấn đề nguyên tắc. Còn Thiết Tiệm cũng không phải là loại người lương thiện. Mạng người trong tay y có lẽ ngươi còn chưa so được với y. Hơn nữa, lúc trước, y với tu vi hỗn độn Địa giai đoán tu vi Cương thần Huyền giai, vì sao mà ta không đoán dược? Lúc này, có lẽ y đã hận tới tới thấu xương. – Lôi Cương cười nhạt mà nói, dường như cũng không thèm để ý.

Ánh mắt của Lôi Hư ngưng trọng, có chút sát khí nhìn vào phủ đệ.

Một canh giờ sau, tại chỗ giao dịch của thành Thiên Ngự, hộ pháp Thiết Tiệm mặt mày tái nhợt, vô cùng lo lắng nhìn dòng người đi qua mà kêu lên:

– Các vị đạo hữu! Ai có thể cho Thiết Tiệm mượn hồn châu, Thiết Tiệm xin được báo ơn. – Sau khi kêu lên, khuôn mặt Thiết Tiệm gần như là đỏ hồng. Y không thể tưởng tượng được sau này toàn bộ Tây Tháp tinh đều nói tới chuyện hộ pháp Thiết Tiệm mượn Hồn châu của mọi người. Đây chắc chắn là chuyện hài hước của đệ tử Tây Tháp tinh.

Quả nhiên phần đông đệ tử nghẹn họng nhìn gương mặt đỏ hồng của Thiết Tiệm. Khi thấy Lôi Cương và Lôi Hư đứng cách đó không xa, vốn mấy người định tặng cho Thiết Tiệm đều dừng lại. Mâu thuẫn giữa Lôi Cương và Thiết Tiệm bọn họ đều biết. Còn lúc này, hộ pháp Thiết Tiệm đang đi mượn Hồn Châu trong khi Lôi Cương đứng ở đó khiến cho tất cả mọi người đều liên tưởng.

– Chẳng lẽ hộ pháp Thiết Tiệm nhận thua?

– Chẳng lẽ Lôi Cương và Thiết Tiệm đã giảng hòa? Hay là giữa hai người có gì đó giao dịch với nhau?

– Ta biết rồi. Chắc chắn Lôi Cương mở miệng cần bao nhiêu hồn châu để hóa giải cái hẹn ngàn năm. Dù sao thì Lôi Cương quá mạnh khiến cho hộ pháp Thiết Tiệm bắt buộc phải vậy. – Những lời bàn luận liên tục vang lên. Phần lớn đều nhìn Lôi Cương đứng sau lưng Thiết Tiệm và không có một ai tới cho Thiết Tiệm mượn hồn châu. Điều này khiến cho Thiết Tiệm tái mặt, thầm mắng trong lòng Lôi Cương sao đứng đây làm gì.

– Còn một khắc nữa. – Âm thanh của Lôi Cương vang lên lạnh lùng giống như một lá bùa đòi mạng khiến cho Thiết Tiệm giật mình. Y đã gần như bán đi toàn bộ thần khí nhưng vẫn còn năm trăm viên Hồn châu. Điều đó gần như khiến Thiết Tiệm điên lên.

– Mượn một trả hai. Trong vòng một khắc đồng hồ, ai cho ta mượn một viên hồn châu, ba ngày sau, bản chấp pháp sẽ trả lại hai viên. – Chấp pháp Thiết Tiệm bắt buộc phải làm như vậy. Âm thanh của y lên cao, rất sợ người ở đây không tin tưởng mình.

Rất nhiều đệ tử nghe thấy vậy liền quay sang nhìn Lôi Cương với nét mặt lo lắng cho hộ pháp Thiết Tiệm. Cũng có vài người to gan tới cho Thiết Tiệm mượn Hồn châu.

– Ta lấy thân phận chấp pháp mượn mọi người Hồn châu. Trong ba ngày sẽ bồi thường gấp đôi. – Thiết Tiệm kích động kêu lớn, nhìn đống Hồn châu đang từ từ cao lên trước mặt, sắc mặt của Thiết Tiệm giãn ra, lại cao giọng kêu lên.

Chưa tới một khắc, trước mặt Thiết Tiệm chồng chất mấy trăm viên Hồn châu. Mà mỗi người đưa hồn châu cho Thiết Tiệm đều để lại một viên tinh thạch, tượng trưng cho y mượn họ Hồn châu. Thiết Tiệm cũng không để ý, có điều y vẫn làm ra vẻ cẩn thận thu vào trong giới chỉ.

– Được rồi! Thời gian đã đến. – Âm thanh của Lôi Cương vang lên lạnh lùng. Hắn đi tới bên cạnh Thiết Tiệm, lạn lùng nhìn đối phương.

Lúc này, sắc mặt Thiết Tiệm dễ coi hơn nhiều. Y thoải mái thu Hồn châu dưới đất vào trong giới chỉ rồi đưa cho Lôi Cương mà nói:

– Có lẽ là đã đủ năm vạn Hồn châu.

Lôi Cương liếc mắt nhìn Thiết Tiệm, thần thức quét vào trong giới chỉ. Sau một lát, hắn lên tiếng:

– Còn thiếu hai viên Hồn châu. Ngày mai gặp nhau ở thành Tử Vong.

Tay phải y khẽ động thu giới chỉ vào trong U giới.

Sắc mặt Thiết Tiệm trong nháy mắt cứng ngắc, mồ hôi chảy đầy trên trán, nhìn Lôi Cương. Rất lâu sau, y mới lắp bắp lên tiếng:

– Lôi…. Lôi Cương đạo hữu. Hai…hai viên Hồn châu mà thôi….không… Không cần phải đi.

Những người tu luyện xung quanh đều dựng lỗ tai lên mà nói, nhưng khi nghe Lôi Cương nói tới câu đó thì tất cả đều sững sờ.

Lôi Cương từ từ quay đầu nhìn nét mặt trắng bệch của Thiết Tiệm rồi nói:

– Chẳng phải ta đã nói thiếu một viên cũng không được hay sao? Đừng nói là hai viên.

Thiết Tiệm mở tròn xoe đối mắt, nhìn Lôi Cương chằm chằm nửa ngày. Sau đó, y phun ra một ngụm máu. Trong ba ngày qua, y đã phải chạy vạy khắp nơi, thậm chí còn hạ mình mượn Hồn châu…tất cả chỉ để thoái thác một trận chiến hôm nay. Vậy mà bây giờ, chỉ còn thiếu hai viên khiến cho y kiếm củi ba năm đốt trong một canh giờ. Điều đó khiến cho y không thể nào chịu nổi.

– Trời ạ! Ngày mai ở thành Tử Vong, Lôi Cương muốn khiêu chiến với hộ pháp Thiết Tiệm. Với tu vi của Thiết Tiệm có bao nhiêu phần thắng?

– Phần thắng? Ngươi chưa nghe nói tới, Lôi Cương đã đánh bại cường giả trấn thủ chiến trường hỗn độn Địa giai hay sao? Hỗn độn Địa giai đỉnh đã là cái gì?

– Kia…thế này chẳng phải ta cho mượn một viên Hồn châu mà không được trả lại hay sao? Trời ạ! Một viên hồn châu của ta. Nó là do ta liều chết mới có được, không ngờ chẳng khác nào ném bánh bao cho chó mà không lấy lại được.

Những người trước đó cho Thiết Tiệm mượn hồn châu đầu chua xót, thậm chí còn gào khóc.

Thiết Tiệm nghe vậy gần như ngất đi.

– Đúng rồi! Số Hồn châu này tạm thời ta thu của ngươi. Tây Tháp tinh có quy định người chiến thắng sẽ có được toàn bộ của người thua. Chút Hồn châu này, ta tứ cầm lấy trước, nếu ngày mai ngươi thắng ta thì ta trả lại cho ngươi. – Nói xong, Lôi Cương dẫn Lôi Hư rời khỏi thành Thiên Ngự.

Bay đi rất xa, gương mặt lạnh lùng của Lôi Hư mới hơi dại ra.

– Ha ha! Hư nhi! Có phải con nghĩ phụ thân tính toán quá chi ly không? Phụ thân cảm thấy có mấy hơi thở rất mạnh ở thành Thiên Ngự, chỉ sợ khi ta từ chối trận chiến ở thành Tử Vong thì khi chúng ta rời khỏi đây, đám cường giả đó liền ra tay với chúng ta. Mặc dù không biết rốt cuộc Thiết Tiệm thế nào nhưng chắc chắn cũng có liên quan tới y. Như thế chẳng bằng chúng ta làm như vậy, tránh để cho người khác có ý với chúng ta.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.