Lúc này, đại tôn Tinh Vũ không thể giữ nguyên bản tính không quan tâm như bao nhiêu năm qua nữa. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt ngoài sự tưởng tượng của lão. Trước không nói bóng người kia đã đạt đến trình độ cường đại như thế, mà lão giả bất ngờ xuất hiện này càng khiến y khiếp sợ hơn. Khí tức người này phát ra hết sức cường đại, chẳng khác nào đại dương mênh mông, lại giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua được.
Bao nhiêu năm qua, đại tôn Tinh Vũ chưa từng gặp một cường giả như vậy. Vậy mà chỉ trong ngày hôm nay, y lại gặp hai người liên tiếp, hơn nữa, lại đều vì tên tiểu bối kia. Chuyện này khiến đại tôn Tinh Vũ không khỏi nhớ tới lời khuyên của lão đạo hữu. Người này quả nhiên giống như thân phận của hắn vậy. Đại tôn Tinh Vũ nghiêm nghị nhìn lão giả mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng trên không trung ở phía dưới với khí thế mạnh mẽ.
Lôi Cương hơi ngẩng đầu nhìn lão giả này. Hắn thầm vui mừng, la lên:
-Minh Lôi tiền bối.
Lúc trước, sau khi đẩy lùi Vạn Ma Chi Tổ, Minh Lôi đã nói Lôi Cương phải biết cẩn thận. Vậy mà giờ hắn lại trêu chọc cường giả như vậy, thật khiến Lôi Cương áy náy.
Minh Lôi hờ hững nhìn Lôi Cương, rồi lại quay đầu nhìn bóng người kia, nói:
-Khư Diễn, ngươi đừng vọng tưởng nữa. Quay về đi. Bằng không, lão phu không chắc ngươi còn có thể sống được bao lâu nữa đâu.
-Ngươi…
Bóng người kia nổi giận phát ra ánh sáng sáu màu. Y phóng lên cao, biến thành hình con mãnh thú, có điều, con mãnh thú này quá lớn đến nỗi Lôi Cương không thể thấy rõ được. Luồng khí tức cường đại từ con mãnh thú này phát ra khiến hắn không thể nhúc nhích nổi.
-Ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng có.
Bóng người bất chợt phẫn nộ quát. Chợt nghe trong hư không phát ra một tiếng vỡ vụn, con mãnh thú này đã quay đầu định nuốt lấy Lôi Cương.
-Ngươi dám!
Minh Lôi gầm lên một tiếng, giận dữ. Một tiếng sấm lóe lên, một tia thiên lôi ầm ầm từ trên trời giáng xuống, tấn công con mãnh thú do khí thế của bóng hình kia ngưng tụ thành. Bản thân Minh Lôi cũng đã xuất hiện bên cạnh bóng người kia, ánh sáng toàn thân lão phát ra bốn phía, bàn tay trái của lão chụp lấy bóng người kia, cánh tay phải nhanh như chớp đánh về phía y. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp.
Bóng người kia nhanh chóng lùi lại, nhưng Minh Lôi quá nhanh. Một quyền của lão phát ra ẩn chứa sức mạnh tiêu diệt cả tinh cầu, đánh lên bóng người kia. Người nọ nháy mắt bị tan thành bột, tan trong hư không.
-Minh Lôi, dù ta không thể thắng được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá coi thường ta. Hừ, ta thật bội phục tên tiểu bối này. Hắn đã không biết bản thân bị ngươi hiếp đáp thì thôi, lại còn đem lòng cảm kích ngươi. Thật nực cười.
Giọng nói của bóng người kia vang lên ở chân trời. Con mãnh thú do khí thế y hình thành bị hàng ngàn hàng vạn tia thiên lôi tấn công, mờ ảo dần, nhưng cái miệng lớn của nó cũng đã nuốt trọn lấy Lôi Cương.
-Ầm!
Một tiếng nổ ầm vang phát ra từ con mãnh thú. Cả người con mãnh thú bị tan thành bốn năm mảnh, biến mất. Chữ “Lôi” trên trán Lôi Cương phát sáng rực rỡ, toàn thân hắn được lôi long bao vây lấy. Con lôi long này dài chừng mười trượng, quấn quanh người Lôi Cương, tạo thành một lớp phòng ngự mạnh mẽ bao bọc lấy hắn.
-Ngay từ đầu ngươi đã gieo mầm mống vào người hắn rồi. Hừ, ta không chiếm được, ngươi cũng đừng mong có được. Một ngày nào đó, ta sẽ hủy diệt mầm mống của ngươi.
Giọng nói già nua kia lại lần nữa vang lên. Thanh trường mâu bắn vào trong cuộn tranh, cuộn tranh nhanh chóng lao về phía chân trời, biến mất.
Minh Lôi âm trầm nhìn bầu trời. Mặc dù lão chắc chắn có thể thắng được bóng người kia, nhưng lão lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Lôi Cương được. Lúc này, lão nhìn Lôi Cương, trầm ngâm nói:
-Lôi Cương, lần trước lão phu đã hứa với ngươi, chờ ngươi đạt đến hỗn độn cương thần sẽ đưa ngươi đi rèn luyện. Giờ ngươi cũng đạt được rồi, ngươi có muốn theo lão phu đi không?
Lôi Cương bình thản nhìn Minh Lôi, thoáng trầm ngâm, rồi nói:
-Minh Lôi tiền bối, xin hãy cho tại hạ thêm một thời gian nữa. Đợi khi tại hạ giải quyết xong những chuyện này, tại hạ sẽ gặp người, được không?
Minh Lôi nhìn sâu vào mắt Lôi Cương. Tay phải lão hiện lên một viên tinh thạch, lão vung lên, viên tinh thạch rơi đến trước mặt Lôi Cương. Lão nói:
-Lúc nào giải quyết xong, ngươi hãy bóp nát tinh thạch này.
Lúc này, lão chậm rãi biến mất.
Lôi Cương nhìn theo bóng Minh Lôi biến mất. Vẻ mặt hắn dần trở lên âm trầm. Những lời bóng người kia nói hắn nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ hắn đang bị Minh Lôi lợi dụng sao? Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt chợt ánh lên vẻ phiền muộn. Hắn bất đắc dĩ thở dài. Một lát sau, hắn tới trước mặt Lôi Hư. Kiểm tra thấy y không làm sao, hắn mới hít một hơi thật sâu, thoáng ngẩng đầu, nhìn đại tôn Tinh Vũ đang ngây người trên trời. Vẻ mặt Lôi Cương cực kỳ lạnh lùng.
Đại tôn Tinh Vũ giờ hết sức kinh hãi. Lão cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, ngượng nghịu, thoáng trầm ngâm, rồi nói:
-Lôi tiểu hữu, nếu như ngươi có thể thả Tinh Thiên Sát, bản tôn bảo đảm, nó vĩnh viễn sẽ không đối đầu với ngươi nữa. Thế nào?
Lôi Cương thu lại tầm mắt, thoáng do dự. Nếu hắn đánh chết Tinh Thiên sát chắc chắn sẽ chọc giận đại tôn Tinh Vũ. Gây thù hằn, biến một vị đại tôn làm kẻ thù là chuyện hết sức không khôn ngoan, nhưng Tinh Thiên Sát thiếu chút nữa đã đánh chết Lôi Hư. Chuyện này khiến hắn hận không thể xẻo da, uống máu gã được. Đại tôn Tinh Vũ giờ chẳng qua cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Lão hiểu được sự cường đại của Minh Lôi nên mới e ngại Lôi Cương, mới phải lần nữa hạ thấp mình.
Ngay khi Lôi Cương còn đang lưỡng lự, kết giới chợt bị xé rách. Một lão già chậm rãi đạp không tiến đến. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lên, giật mình. Lão giả này chính là lão giả ở con đường nhỏ thần bí ở biển Nham Tương. Hơn nữa, khi xưa lão lại con tặng cho hắn một viên thần lực đan hoàng giai. Lôi Cương có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được lão giả này là người của Thánh giới Hồng Hoang, hơn nữa, lại còn có tu vi hết sức cường đại.
-Lôi tiểu hữu, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?
Lão giả hớn hở cười, nói.
-Tiền bối, ngươi….
Lôi Cương chần chờ nói.
-Nể mặt lão phu, ngươi tha cho Tinh Thiên Sát một mạng đi. Y vốn không định đánh nhau với Lôi Hư, chẳng qua hài tử Lôi Hư này biết Tinh Thiên Sát đánh trọng thương ngươi, nên mới muốn liều mạng cùng y thôi.
Lão giả cười cười. Lão đến trước mặt Lôi Cương, tay phải chỉ lên trán Lôi Hư. Lôi Cương thoáng đề phòng, lại phát hiện bản thân hắn không thể nhúc nhích nổi.
Một lát sau, Lôi Hư chậm rãi mở mắt, nhìn lão giả, chớp chớp mắt. Gã kinh ngạc nói:
-Lão đầu, sao lão lại ở đây?
Lôi Cương ngạc nhiên nhìn lão giả, khẽ nói với Lôi Hư:
-Hư nhi, con quen vị tiền bối này sao?
-Đúng vậy. Lão đầu là sư tôn của mẫu thân, cũng là người cứu mẫu thân.
Lôi Hư giải thích.
Lôi Cương chấn động toàn thân, xúc động nhìn lão giả. Hắn vội vã đứng dậy, cung kính nói:
-Lôi Cương đa tạ tiền bối đã cứu giúp thê tử.
Lão giả thoáng chột dạ, nói:
-Đừng ngại, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay thôi. Tiểu hữu, đại tôn Tinh Vũ là bạn tốt của lão phu. Tinh Thiên Sát tuy là một tiểu tử cuồng ngạo, nhưng chuyện đánh trọng thương Hư nhi cũng không hoàn toàn là lỗi của y. Tiểu hữu có thể tha cho y một mạng không?
Sau khi cứu Tử Vận, lão giả vốn vẫn không làm tròn trách nhiệm của một sư tôn, ngay đến Lôi Hư cũng chỉ mới gặp lão giả một lần.
Lôi Cương trầm ngâm. Lão giả này đã cứu Tử Vận, đại ân nhân đã mở miệng muốn hắn thả Tinh Thiên Sát, hắn chỉ đành thở dài, gật đầu, đưa Tinh Thiên Sát ra khỏi Hạo Huyền Lôi phủ.
-Sư tôn, cứu ta.
Tinh Thiên Sát vừa thấy đại tôn Tinh Vũ, vội vã hét lên.
-Được rồi. Lần này nếu như không phải nhờ vị tiểu hữu kia khoan hồng độ lượng, thì vi sư cũng không thể cứu nổi ngươi rồi.
Đại tôn Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. Tinh Thiên Sát biến mất.
-Đa tạ tiểu hữu, bản tôn có việc phải đi trước. Tiểu hữu, vị tiền bối đến cứu ngươi e rằng cũng không phải thực sự tử tế gì, ngươi hãy cẩn trọng.
Đại tôn Tinh Vũ nói xong liền xé rách kết giới, bỏ đi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ở cách đó cả vạn thước, Long U Nhi chậm rãi tỉnh lại. Nàng mở mắt, thoáng sửng sốt, rồi vội vã ngồi dậy. Nhìn mặt đất nứt nẻ xung quanh, ánh mắt chợt sáng lên, nàng quay đầu, vừa kịp nhìn thấy bóng lão giả kia. Long U Nhi chấn động toàn thân, không tin nổi vào mắt mình.
-Lão là…
Long U Nhi che miệng, nén lại tiếng hô thất thanh.
-Tiểu hữu, đại tôn Tinh Vũ nói vậy cũng không phải là vô lý. Lão nói vậy ngươi cũng cứ nghĩ thử xem sao. Nếu có thời gian thì hãy đến Thú Triều tinh xem sao. Bọn nha đầu Tử Vận đã chờ ngươi lâu lắm rồi đấy. Cầm lấy miếng lệnh bài này, có lẽ nó sẽ có tác dụng với ngươi đấy.
Cánh tay phải của lão giả vừa chuyển động, một miếng lệnh bài màu tím xuất hiện. Lão đưa cho Lôi Cương rồi mở ra kết giới, biến mất.
Lôi Cương nhận lấy miếng lệnh bài, cẩn thận quan sát. Hắn lại phát hiện ở chính giữa miếng lệnh bài này có một chữ “Hạo” viết theo lối cổ. Phía bắc miếng lệnh bài có một con thần thú rất giống kỳ lân. Lôi Cương thoáng trầm ngâm, suy nghĩ. “Hạo” chẳng lẽ là Hạo Nguyệt sao? Lôi Cương chợt giật mình, ánh mắt thâm trầm. Lão giả này chẳng lẽ là đại tôn Hạo Nguyệt sao? Nếu không, sao lão có thể giao tiếp ngang hàng với đại tôn Tinh Vũ được? Ngang với đại tôn ngoài đại tôn thì còn ai nữa? Lôi Cương hít một hơi thật sâu, không ngờ Tử Vận lại có cơ duyên như vậy.
-Phụ thân, chúng ta đi gặp mẫu thân và muội muội đi. Được không?
Lôi Hư nhìn Lôi Cương đang trầm tư, nói.
-Ừ.
Lôi Cương gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên phía tường thành, ánh mắt hắn rực chiến ý. Giờ đã dung hợp được cả bốn phân thân và Lục Hoàng, hắn tự tin có thể chiến thắng bất cứ cường giả hỗn độn thiên giai nào.
Nhưng chuyện khiến Lôi Cương lo lắng chính là Minh Lôi có thật đúng như lời bóng người kia nói hay không? Có thật hắn là mầm mống của Minh Lôi hay không? Hắn lại nghĩ tới chuyện Minh Lôi luôn đối tốt với hắn từ khi mới gặp nhau, lại càng cảm thấy áp lực.