Thể Tôn – Chương 756: Trống trận Giới Hồn – Botruyen

Thể Tôn - Chương 756: Trống trận Giới Hồn

-Thuận theo ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh đánh chết đại tôn.

Bên tại Lôi Cương lại lần nữa vang lên giọng nói lúc có lúc không này. Bóng hình mờ ảo từ trong bức tranh nhìn chằm chằm vào Lôi Cương. Gương mặt khổng lồ trên không chăm chú nhìn bóng người này, lão cảm nhận được một áp lực xưa nay chưa từng có, khiến lão hết sức khiếp sợ.

-Thuận theo ta, ta có thực lực này.

Bóng người kia lại nói. Dường như thấy Lôi Cương có vẻ không tin, một thanh trường mâu từ trong bức tranh phá không bay ra, bắn vào gương mặt khổng lồ trên không trung.

-Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, gương mặt khổng lồ trên bầu trời biến mất. Lôi Hư chậm rãi rơi xuống đất. Một thanh trường mâu dài một thước chậm rãi bay xuống, rơi trước mặt Lôi Cương. Thanh trường mâu này chính là thanh trường mâu lúc trước Tinh Thiên Sát cầm. Trên mặt thanh có điêu khắc rất nhiều hình mãnh thú, sống động như thật, còn có cả tiếng rít gào của mãnh thú từ trong trường mâu phát ra.

Lôi Cương nhìn gương mặt khổng lồ biến mất, áp lực cũng biến mất theo, thầm khiếp sợ. Thần niệm của đại tôn đã bị nghiền nát thật rồi sao? Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng người này, từ đầu đến cuối người này vẫn nói hắn thuận theo y là có ý gì? Lôi Cương dù muốn có sức mạnh nhưng cũng không muốn phải bán mình cho kẻ khác. Từ những gì bóng người kia nói thì hắn hiểu rằng y muốn hắn đi theo phò tá cho y.

-Tiền bối, ngươi là người ở đâu?

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, chợt nghĩ ra một chuyện. Bức tranh này không phải hắn đã làm mất rồi hay sao? Vì sao nó lại bay ra từ trong U giới? Nhớ lại dáng vẻ của bọn Lý Long lúc trước khi đi vào cuộn tranh, Lôi Cương liền cảnh giác hơn.

-Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể cho ngươi sức mạnh đánh chết đại tôn.

Giọng nói già nua đó lại chậm rãi vang lên. Trong giọng nói đó ẩn chứa sự mê hoặc mãnh liệt, khiến trái tim Lôi Cương cũng đập nhanh hơn, ánh mắt dần mê muội đi.

-Lôi Cương, người này rất nguy hiểm, mau tỉnh táo lại đi.

Giọng nói của Hỏa Hoàng vang lên bên tai Lôi Cương. Hắn chợt giật mình, ánh mắt cũng lấy lại vẻ bình tĩnh. Lôi Cương kinh hãi nhìn bóng người kia.

-Chỉ cần ngươi thuận theo ta, ngươi sẽ có khả năng đánh chết đại tôn.

Giọng nói già nua của bóng người kia lại lần nữa vang lên. Nhưng lần này, Lôi Cương hết sức cảnh giác, không còn bị lời nói của y mê hoặc nữa. Hắn chau mày, nói:

-Tiền bối, ta phải thuận theo người thế nào đây?

-Dâng tặng ta là chính.

Bóng người lần nữa nói.

Lôi Cương trầm mặt, lạnh lùng nói:

-Tiền bối, chuyện đó sao có thể. Ta cũng không cần sức mạnh của người.

Bóng người kia càng lay động khó hiểu. Một lát sau, bóng người đó mới nói:

-Nếu như vậy, ta sẽ cho ngươi lựa chọn. Chỉ cần ngươi giao trống trận Giới Hồn của ngươi ra, ta sẽ tặng cho ngươi sức mạnh vô thượng.

-Trống trận Giới Hồn?

Lôi Cương sửng sốt, ngạc nhiên nhìn bóng người kia, nói:

-Tiền bối, tại hạ không có cái gì gọi là trống trận Giới Hồn hết.

Bóng người kia lắc đầu. Cánh tay phải của y chậm rãi vươn ra, chỉ về một điểm trên cánh tay phải của Lôi Cương.

-Vù vù…

Một tiếng trống rền vang phát ra. Lôi Cương lùi lại vài bước, ngạc nhiên nhìn Tà Hồn cổ hiện lên trên cánh tay phải. Cùng lúc đó, bóng người kia cũng khẽ run lên, dường như y rất e ngại tiếng trống kia. Chỉ có điều Lôi Cương lại không kịp nhận thấy điều đó.

-Người nói Tà Hồn cổ này sao?

Lôi Cương nhíu mày, không hiểu nhìn bóng người kia. Người này nói có thể đánh chết đại tôn, sức mạnh như vậy thì thừa sức giết chết hắn dễ như trở bàn tay. Vậy thì vì sao y phải vòng vo muốn Tà Hồn cổ này? Hơn nữa, Tà Hồn cổ mà y lại gọi là trống trận Giới Hồn là sao? Lôi Cương chợt phát hiện có lẽ bóng người này ngay từ đầu đã muốn Tà Hồn cổ rồi. Y nói muốn hắn theo y chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Lôi Cương khẽ run lên, nếu thực là như vậy, có thể thấy được giá trị của Tà Hồn cổ này.

-Đúng. Chính là cái trống này. Nếu như ngươi có thể cho ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh vô thượng.

Bóng người kia nói đến Tà Hồn cổ bằng giọng nói nghe vẫn có vẻ bình thản như trước, nhưng vẫn nghe được sự âm thầm khẩn trương trong đó.

Lôi Cương lắc đầu, nói:

-Cái trống này ta không thể khống chế được, cũng không thể làm cho nó bay ra khỏi cơ thể ta.

-Ta nói cho ngươi cách khống chế nó.

Bóng người kia vội vàng nói.

-Ngươi nhớ kỹ lấy khẩu quyết này thì sẽ có thể thoải mái điều khiển trống trận Giới Hồn.

Bóng người lại nói, sau đó niệm một câu cực kỳ khó hiểu. Lôi Cương phải đọc vài lần mới nhớ được. Hắn lại hỏi:

-Tiền bối, ta niệm khẩu quyết xong là có thể khống chế Tà Hồn cổ sao?

Ánh mắt của bóng người kia chợt lóe lên, y nói:

-Không thể. Ngươi còn cần có thời gian để ma hợp nữa. Ngươi cùng ta đi vào thế giới trong cuộn tranh này, ta sẽ chỉ ngươi cách để ma hợp. Thế nào?

Lôi Cương liếc mắt nhìn bóng người kia, định nói gì đó, chợt nghe tiếng vù vù từ trên trời lần nữa vang lên.

-Lôi Cương tiểu bối, mau giao ra cương anh của Thiên Sát, nếu không, bản tôn chắc chắn sẽ đánh chết người thân của ngươi.

Một tiếng giận dữ từ hư không vang lên. Mấy giới bao phủ phía trên bị xé tung ra. Một người khôi ngô, cao lớn nhảy ra. Người này nhìn thì hết sức bình thường, nhưng lại có một thứ vượt hơn người chính là đôi mày kiếm chẳng khác nào thanh thần binh lợi khí. Khuôn mặt lão ẩn chứa uy thế rất dữ dội, không giận mà uy. Thân lão khoác một bộ chiến giáp năm màu, tựa như một pho tượng thần giáng thế.

Người này chính là đại tôn Tinh Vũ. Thần niệm lão bị bóng người kia đánh nát, bản thể của lão liền tới thành Tử Vong.

Lôi Cương biến sắc, nhìn nam tử uy nghiêm đang đạp không mà đến kia. Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng, hơi thở cũng dồn dập hơn. Lần này không giống với đạo thần niệm kia, giờ là đại tôn đích thân tới, làm sao Lôi Cương không kinh hãi cho được.

Ánh mắt của bóng người kia chợt lóe lên, thoáng vẻ phẫn nộ. Thanh trường mâu bất ngờ xuất hiện trong tay y, ném về phía đại tôn Tinh Vũ. Ánh sáng đen sì từ thanh trường mâu phát ra dữ dội, phá không tấn công đại tôn Tinh Vũ. Đại tôn Tinh Vũ nghiêm nghị, biết phải đương đầu với đại địch. Bóng người này hiển nhiên làm lão hết sức e ngại. Lão gọi cương khí ra, tay phải tấn công. Một quyền kình năm màu phát ra mãnh liệt, ẩn chứa hỗn độn ngũ long dung hợp lực. Uy lực một quyền này đủ phá tan một tinh cầu.

-Ầm! Nguồn: https://truyenfull.net

Mặt đất rung lên dữ dội cùng với hai tiếng nổ lớn vang lên. Cả không gian như một mặt hồ tĩnh mịch chợt nhiên bị thả một viên đá lớn vào, rung chuyển, nổi sóng.

-Ầm!

Một tiếng nổ lần nữa lại vang lên. Thanh trường mâu xuyên qua quyền kình ẩn chứa hỗn độn ngũ long lực của đại tôn Tinh Vũ, tấn công cương khí của lão. Lão như bị sức ép tỉ cân ập tới người, liên tục rút lui, ánh mắt lão khiếp sợ, ngay gương mặt cũng đầy vẻ hoảng hốt.

-Rắc!

Một tiếng đanh gọn vang lên, cương khí ầm ầm nát vụn. Thanh trường mâu quay trở lại bên cạnh bóng người kia.

-Nếu như không muốn chết thì an phận đứng nơi đó cho ta.

Giọng nói già nua kia lại vang lên như tiếng sấm rền, khiến đại tôn Tinh Vũ phải chau mày, nhất thời không dám làm bừa. Sức mạnh của bóng người này quá mức cường đại, vượt ngoài sức tưởng tưởng của đại tôn Tinh Vũ. Thanh trường mâu y tùy y vung ra không những đã phá tan được lực hỗn độn ngũ long dung hợp lực mà còn nghiền nát được cả cương khí. Sức mạnh này thật quá đáng sợ.

-Thế nào? Giao cái trống đó cho ta, ta sẽ tặng ngươi sức mạnh đánh chết kẻ đó.

Bóng người kia lại liếc mắt nhìn đại tôn Tinh Vũ rồi chăm chú nhìn Lôi Cương, nói.

Lôi Cương đờ người, khiếp sợ nhìn bóng người này. Đại tôn Tinh Vũ xếp hàng thứ tám trong bảng Hồng Hoang lại bị một đòn làm cho chấn động. Hơn nữa, người dám nói như vậy với đại tôn Tinh Vũ chứng tỏ tu vi của y còn cao hơn của đại tôn, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Lôi Cương lại càng không hiểu được, nếu như y muốn cái trống, thì y hoàn toàn có thể giết hắn mà cướp lấy, vì sao lại phải làm chuyện thừa thãi như vậy? Lôi Cương trầm ngâm nhìn bóng người kia, thầm do dự. Hắn không hiểu vì sao bóng người kia lại phải làm như vậy, hắn cũng không tin những gì bóng người kia nói, bởi y khiến Lôi Cương luôn cảm giác hết sức nguy hiểm.

-Tiền bối, con đường tu luyện tuy gian nan nhưng tại hạ lại coi trọng quá trình. Nếu như đến những thứ cơ bản còn không trải qua, dù có sức mạnh đánh đại tôn thì rồi sao nữa? Sợ rằng bản thân cũng không thể đạt đến trình độ của đại tôn thôi. Tại hạ vẫn muốn tự mình tu luyện hơn. Còn cái trống này, tại hạ quả thực không thể làm gì được cả.

Lôi Cương trầm ngâm, nói. Trước mặt người có sức mạnh cường đại có thể khiến hắn hồn phi phách tán này, Lôi Cương không thể không khiếp sợ.

Vẻ mặt đại tôn Tinh Vũ hết sức u ám. Lão muốn nổi giận nhưng lại không dám làm bừa. Chỉ một cái liếc mắt của bóng người kia đã đủ khiến lão cảm thấy như thần hồn bị xuyên thủng vậy, dường như người này chính là người của Thượng Thiên vậy. Đại tôn Tinh Vũ hết sức e ngại. Bao nhiêu năm qua, lão chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Sức mạnh cường đại của bóng người này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của đại tôn Tinh Vũ, buộc lão phải cảnh giác.

Bất ngờ, Lôi Cương cảm thấy nhiệt độ trong không gian như đóng băng lại, một luồng khí âm hàn khiến hắn không kìm nổi, khẽ rùng mình một cái. Mặt mày trắng bệch, hắn nhìn bóng người kia, phát hiện đôi mắt của y phát ra ánh sáng sáu màu, sát khí trong mắt y lại càng lộ rõ hơn.

-Tiểu bối, ngươi nên biết, nếu như ta muốn chiếm lấy thì chỉ một tay ta cũng có thể giết chết ngươi. Ngươi đừng có rượu mời không uống, lại uống rượu phạt như thế.

Bóng người kia hừ lạnh, nói.

-Phốc!

Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi. Tiếng hừ lạnh của bóng người kia chẳng khác nào hàng vạn con rồng đang rít gào, khiến máu huyết của hắn chảy ngược lại, thần hồn như muốn bay ra khỏi cơ thể.

-Người này đúng là đã đạt đến trình độ kia. Nếu như không phải bị áp chế, thì sáu người chúng ta đủ sức đánh chết y rồi. Nhưng giờ chúng ta đều đang bị áp chế tại trình độ hỗn độn long lực, vốn không thể thắng y được. Có điều, Lôi Cương, y rất e ngại cái trống này. Chắc hẳn nó có thể khắc chế y, hoặc cũng có thể nói y không thể thắng được ngươi, bằng không thì ngươi đã chết lâu rồi.

Giọng nói của Hỏa Hoàng vang lên trong đầu Lôi Cương.

-Tiền bối, thứ lỗi cho tại hạ. Tại hạ thực không thể làm gì được.

Lôi Cương nói vẻ tiếc nuối. Nghe Hỏa Hoàng nói, hắn càng tin rằng người này hết sức e ngại Tà Hồn cổ, bằng không, y đã sớm ra tay rồi. Lôi Cương cũng không tin người như vậy lại có thể đi bận tâm đến người khác, nếu không muốn nói thẳng ra rằng y chỉ coi hàng nghìn hàng vạn sinh mệnh trong mắt chỉ như một con kiến hôi, giết hay không giết chẳng qua chỉ là y muốn hay không mà thôi.

-Ngươi!! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?

Bóng người dường như không nhịn nổi nữa, nổi giận. Ánh sáng sáu màu trong mắt ẩn hiện, một luồng áp lực đáng sợ khổng lồ, không thể địch nổi bao phủ lấy Lôi Cương. Thanh trường mâu bên cạnh bóng người kia cũng rung lên, như đang tập trung hết sức mạnh lại.

-Lão phu thật muốn xem ngươi làm sao để giết hắn đây, làm sao để giết người đã được trống trận Giới Hồn chấp nhận đây.

Đúng lúc Lôi Cương đang kinh hãi cùng tuyệt vọng thì từ phía chân trời chợt vang lên một tiếng hừ lạnh. Bóng người kia cũng chợt run lên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bầu trời.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.