The Khải Huyền – Phần 5 – Botruyen

The Khải Huyền - Phần 5

5 giờ sáng, trời vẫn còn rét, thằng Thắng lẻn vào phòng tôi từ bao giờ. Nó thò tay giật cái mền làm tôi muốn đứng tim, đã vậy trời còn lạnh làm răng với lợi tôi gõ vào nhau côm cốp. Tôi xua tay bảo nó ra ngoài rồi sang đánh thức 2 thằng kia, thằng Hoàng ngái ngủ cứ quấn lấy mền không chịu dậy làm tôi phải lấy bán súng thúc vào người nó mới xong. 3 thằng cầm bàn chải đánh răng và ly ra bể nước thì thấy trên sân quân của trại đã chuẩn bị xong đang ngồi ăn sáng uống trà. Hôm nay đánh lớn nên cả đội được ăn cơm nắm muối vừng và lạc rang, tôi chóp chép khen ngon thì thằng Vinh nó liền khoe : Ngân làm lại chả ngon, vớ vẫn !!!

Tổng lực lượng tham chiến chỉ chừng hơn 1 tiểu đội, quân của trại 11 người trong đó có 6 quân nhân chuyên nghiệp, bên tôi 3 nữa là 14. Bên địch thì hơn 300 con, tính ra là 1 chọi hai mươi mấy, mỗi người phải diệt tối thiểu 22 con, nghĩ tới đây tôi chợt thấy giống film 300 quá thể. Ăn uống xong chúng tôi lên 3 chiếc xe 7 chỗ chạy ra trận địa, ai cũng súng ống đạn dược đầy mình lỉnh kà lình kỉnh nên leo lên xe đã chật lại còn không xoay sở gì được. Đúng như kế hoạch mọi người bắt đầu vào vị trí, 8 tay súng nhẹ nhàng đu lên cây ngồi chờ, 3 người ngồi đợi trên xe còn riêng bên thiết giáp tụi tôi phải bò trường ra xe để đảm bảo bí mật, trời thì lạnh, cỏ thì ướt đấm sương đêm, tôi nằm xuống mà lạnh muốn buốt da buốt thịt. Thằng Hoàng chả biết bò thế nào mà lúc tới nơi lại rớt mấy băng đạn phải quay lại lấy làm tôi phải ngồi đợi nó trong khi cứ lo ngay ngáy có con rab nào lạc đàn thì ăn cho đủ

Tất cả mọi người đã vào vị trí thì mới hơn 6h15, còn tầm 45p nữa mới tới giờ G, khi mà mặt trời lên đúng điểm, ánh nắng chiếu vào tán cây in bóng lên sân của xưởng thì chúng tôi sẽ tấn công. Yên vị trong xe thì chú Tuấn alo mấy tiếng thử bộ đàm cho yên tâm và thỏa thuận hiệu lệnh. Khi có lệnh thì Vinh lái chiếc M113 với Thạch tiến vào dưới rặng cây nơi mọi người mật phục, trong khi tôi, Hoàng và Thắng phải lái xe chạy lên trước đó 50 mét bắn mở màn cũng như làm mồi cho mọi người tiêu diệt tụi nó. Thằng Thắng bảo để nó bắn 12 ly 7 nhưng tôi không chịu, tôi phải bắn khẩu đó bằng được vì còn nợ máu với con đầu đàn dám vây tôi hôm trước. Thằng Hoàng thì thành thục chuyện nạp đạn pháo chính nên cái đó sẽ là phần của nó. Mặt trời đã lên mà xua đi cái lạnh giữa rừng, 2 đứa nó ngồi im chẳng nói gì chỉ chờ hiệu lệnh, qua máy ngắm dãy nhà xưởng cứ im lìm tưởng như vô hại. Nếu không biết mà đi ngang sang đây có lẽ chúng tôi đã chui vào kiếm gì ăn rồi.

6h30 rồi 6h45, mặt trời lên sớm hơn dự kiến nên 7h kém chúng tôi đã nhận được lệnh. Thằng Hoàng đề máy chiếc xe tăng kêu ùng ục rồi rú ga phun khói mù mịt, bên kia chiếc M113 cũng nhẹ nhàng chuyển bánh. Mặt đất ẩm nên đường có lầy chút xíu, chiếc xe nhào tới vướng chân mấy bận rồi cũng tới điểm đã định. Bọn rab bên trong coi bộ đã nghe thấy động tĩnh nên khật khưỡng đổ ra ngoài, chẳng đợi lệnh tôi thằng Hoàng chỉnh pháo bắn chính diện vào dãy nhà xưởng to nhất cái ầm, cú bắn làm cả xe rung chuyển và đẩy xung lực về sau khiến cho cây cối cũng nghiên ngả. Chắc cũng 3 giây sau hết choáng tôi mới nhìn ra ngoài được, cái nhà xưởng bị đục 1 lỗ rõ to như chiếc oto ở chính diện, quả đạn bay vào trong va vào gì đó nên thổi tung khúc giữa dãy nhà lên làm nó cứ như bị gãy làm đôi. Trên sân vô số mảnh vỡ, tay chân và bộ phận thi thể văng ra la liệt, có mấy con bị thương bò lết kêu gào nghe rất ghê gớm. Chẳng đợi tôi nói gì, thằng Hoàng thông nòng làm vỏ đạn rơi xuống sàn xe cái coong, Thắng nhanh tay nhét tiếp quả thứ 2 vào rồi chỉnh pháo qua dãy nhà ở.

Lúc này có lẽ bọn rab đã biết chuyện gì xảy ra, bọn chúng túa ra ngoài và đang nhắm hướng chúng tôi chạy đến, dù nóng lòng nhưng tôi chưa leo lên tháp pháo được vì nếu thằng Hoàng bắn phát nữa tôi sẽ không chịu nỗi xung lực ép lên người. Tôi vỗ vai nó bảo bắn thật nhanh nhưng nó chờ gì đó trong vài giây làm tôi đứng sựng, thằng Thắng lúc này cũng nóng lòng nên hét lên “Bắn đi!” nhưng không biết thằng Hoàng đang chần chừ làm gì. Cứ mỗi giây trôi qua là thêm 1 vài con sẽ thoát ra ngoài nên thời gian còn quý hơn vàng, tôi toan giật lấy máy ngắm thì cuối cùng nó cũng đã khai hỏa, hóa ra nó cũng biết là không đủ thời gian bắn nốt cái xưởng thứ 3 nên nó cố gắn lấy đường đạn xuyên qua cả 2 nhưng xui thay dãy nhà ở quá chắc chắn, quả đạn chỉ xuyên qua được 1 phần 3 rồi nổ tung.

Tôi leo lên tháp pháo ngay lập tức rồi nhả đạn, khẩu đại liên rung lên đinh tai nhức óc, tôi cứ nhắm hướng cổng chính mà giã liên hồi đến nỗi hết đạn không hay. Phía dưới thằng Thắng cũng quét bọn chúng rát rạt nhưng hỏa lực vẫn chưa đủ, đáng ra thằng Hoàng cũng phải bắn nhưng nó đâu rồi, tôi cúi xuống la lên mà tay vẫn không buông cò súng:

-HOÀNG ĐÂU ! HOÀNG ĐÂU ! BẮN ĐI ! Bắn đi chứ !!!

Nó đang loay hoay làm gì dứoi đó không rõ rồi nó níu chân tôi bảo chui vào, tôi vừa ngồi thụp xuống thì nó nện thêm quả đạn pháo nữa, ngay giữa cổng làm nó sập xuống khói bụi mù mịt, ấy vậy mà trong đám khói chưa tan tụi rab vẫn điên cuồn lao ra, vừa bò vừa chạy như điên dại. Lúc này cả 3 thằng mới bắt đầu vào nhịp, cứ tôi thay đạn thì 2 thằng nó bắn, tôi bắn thì chúng nó nạp đạn, chưa hết thùng đạn thứ 3 thì coi bộ chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng tôi, bọn rab dù đã chết kha khá nhưng vẫn còn quá đông. Tôi buông súng chui vào xe rồi sập cửa. Cũng như lần trước chúng chạy tới xe, leo lên cào cấu đập phá, tôi đề ga lấn tới mấy thước cán bẹp mấy con nhưng coi bộ chỉ làm tụi nó điên thêm mà thôi.

-Được rồi đó chú ! tôi nói qua bộ đàm.

Ở đằng sau tiếng súng nổ lên rộn ràng như hội, tôi nghe từng loạt dài, loạt 3 phát và cả phát một chắc như đinh đóng cột. Đúng là lính chiến có khác, họ bắn cú nào chắc cú nấy, đã bắn là dính. Có mấy viên đạn găm vào xe nghe chíu chíu đinh cả tai. (Truyện được copy từ website: Haythe.us) Hết 1 loạt trong lúc mọi người thay đạn thì chúng tôi phải driff 1 vòng để phân tán sự chú ý của tụi nó, tránh cho tụi nó biết bị bắn từ phía sau trong khi thằng Vinh vẫn phải quét từ 2 bên để gom chúng nó lại. Nhân cơ hội đó thằng Thắng nắm lấy tiểu liên bắn ít loạt nữa, tôi cũng nóng máu bung nắp tháp pháo nhảy lên định bắn cho hết thùng đạn, vừa trồi lên tôi đã thấy con đầu đàn, nó đứng trên cánh cổng đổ sụp trừng mắt nhìn về chúng tôi không làm gì cả. Khi tôi nhìn thấy nó tôi cũng không tin vào mắt mình nữa, đáng lẽ tôi phải đưa nó vào tầm ngắm và siết cò ngay lập tức nhưng không, tôi cũng nhìn nó trừng trừng, thậm chí còn phải nheo mắt để nhìn cho rõ cái bản mặt của nó.

Chưa kịp bắn thêm phát nào thì đạn từ phía sau lại lao lên, tôi đành phải thụp xuống thò tay kéo nắp, đang với tay thì 3 viên đạn cắm vào nắp tháp pháo tóe lửa kêu coong coong, tôi không tin vào mắt mình nữa. Trên nắp tháp pháo hiện rõ mồn một 3 dấu đạn, nếu tôi chỉ cần cuối xuống chậm 1 giây thì tôi đã ăn đủ rồi. Không lẽ có ai nhắm vào tôi ? hay là họ bắn nhầm?

Thằng Thắng thấy tôi chết cứng liền lao lên đóng hộ cái nắp lại, nó lay lay người tôi mấy lần tôi mới ngừng suy nghĩ,bọn rab lúc này đã biết được phía sau chúng tôi còn có người nên bỏ mồi lao tới, thấy vậy tôi liền nắm lấy mấy cọng dây thép giật mạnh. 6 quả lựu đạn bên ngoài thay nhau nổ làm tan xác nhưng con xung quanh. Tiếng đạn cứ nổ đều đều rồi ngưng hẳn, tôi cứ ngồi chẳng buồn nhìn ra ngoài hay bắn con đầu đàn nữa.

-Rút ! rút Minh ơi ! tiếng chú Tuấn vang lên.

Thằng Hoàng đánh xe quay 1 vòng rồi lái về, trên bãi đất mọi người đã tập trung đầy đủ nhưng vẫn còn đề phòng cao độ. Chú Tuấn đang la mắng gì đó, tôi trèo ra khỏi xe nhảy xuống đất trừng mắt 1 lượt nhìn cả 11 người, tôi mà biết thằng nào mới nãy cố ý hay bắn nhầm tôi cũng sẽ cho nó nát đầu ngay tại chỗ, nhưng chắc tại ông Tuấn dữ hơn tôi nên mọi người chỉ chú ý tới ông ấy.

Chúng tôi chỉ tiêu diệu được tầm 60-70%, phần còn lại đã hoảng sợ bỏ chạy vào rừng. Hiệu quả chưa như mong muốn nên ông Tuần bực là phải, còn 70-80 con đâu phải là ít. Tôi thì thấy như vậy là tốt rồi, đúng như kế hoạch. Có chăng là tụi rab không “điên” như tính toán nên chạy quá sớm. Tôi đi về phía thằng Vinh bảo nó vào xe rồi đưa tôi vào trong xưởng mặc kệ mấy người đó hỏi để làm gì.

Thằng Vinh tuy sợ nhưng liền làm theo chứ tôi mà nói thằng Hoàng nó lại nhảy dựng lên như đĩa phải vôi. Chiếc xe chạy tới xưởng cán nát nhưng cái thi thể quăng queo trên đất, nó lao qua cánh cổng sập nghiến lên bê tông cốt thép nghe rôm rốp. Cả đàn đã bỏ chạy hết, tôi đứng trên nóc xe quan sát 1 hồi rồi nhảy xuống dè dặt tiến vào trong, cái dãy nhà xưởng cuối cùng còn nguyên nên tôi cần vào trong đó. Ra dấu cho thằng Vinh bắn thêm nửa thùng đạn cho chắc tôi mới lại gần rồi quăng lựu đạn vào.

Sức ép làm văng mấy miếng tôn ra ngoài, ánh sáng đã chiếu vào trong khiến cho mọi thứ rõ như ban ngày trong mắt tôi cả nghĩa đen lần nghĩa bóng. Quay lại xe về nhà mà 2 gã thủ lĩnh ai nấy mặt đều nặng như quả tạ, ông Tuấn không trách được gì chúng tôi. Có trách là trách bản thân ông ấy tham quá.

Phần 6.2

Đoàn xe vừa về tới trại tôi đã lôi 2 đứa nó vào phòng, thằng Vinh thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi liền tất tưởi đi theo trong khi thằng Hoàng vẫn chống nạnh chém gió với cu Hùng về chiến tích của nó.

-Mấy hôm nay ở đây tụi bây có thấy gì lạ không ?

-Lạ giề ? có gì lạ ? Thằng Hoàng ngáo ngơ

-Ý anh là sao, hỏi vậy sao em biết ?

-Em thấy thái độ của mọi người như thế nào ?

-Ờ thì ai cũng tốt cả, ổn mà , ở đây luôn càng thích. Vinh nó trả lời

Thằng Hoàng nghe thế cũng gật gù trong khi tôi nhăn tráng nhìn 2 đứa nó, bồng nhiên từ dưới khe cửa tôi thấy cái bóng đen tiến tới in xuống nền nhà và đứng chỗ đó cứ như nghe lén, vì bên ngoài sáng hơn nên tôi nhận thấy ngay. Tôi đưa tay lên miệng bảo 2 thằng im lặng rồi chỉ cho chúng nó xem. 2 thằng tròn mắt không hiểu gì.

-We’re trapped (chúng ta đã bị bẫy)

Tôi nói bằng tiếng anh để cho tên đứng ngoài kia không nghe được,2 đứa nó vẫn đần mặt không hiểu:

-This camp is a trap, they’re using us for their purpose,we have to go as soon as possible ( Trại này là 1 cái bẫy, chúng ta đang bị lợi dụng cho mục đích của họ, phải đi càng sớm càng tốt)

-But why asshole ? (nhưng mà là làm sao ông khùng ?) thằng Hoàng hỏi

-No time to explain, I have some thing to confirm. Get out and act normaly, stick with your gun. ( anh không có thời gian giải thích, anh cần kiểm tra lại 1 số thứ, bây giờ ra ngoài và tỏ ra bình thường và phải luôn mang theo súng)

2 thằng ngoan ngoãn làm theo và tất nhiên cái tên nghe lén cũng đã lẻn đi trước khi chúng tôi ra ngoài.

Nghe tin đàn rab đã bỏ đi nên sinh hoạt trong trại đã bình thường trở lại, mọi người đổ ra sân đùa giỡn và ngồi trên bậc thêm nói chuyện rôm rả, nếu tôi không biết mọi chuyện có lẽ tôi đã nghĩ đây là 1 cảnh tượng yên bình lắm. Không khó để tìm ra cu Hùng khi nó đang đá bóng vào cái hàng rào để trái bóng bật ra rồi nó lại sút như thế mãi không chán.

-Hey em !

-Chơi banh với em đi anh. Nó sút quả bóng sang cho tôi

-Ah thôi ! anh đang mang giầy boost. Anh hỏi em tý.

-Dạ sao anh ?

-Hôm trước em đi lấy thuốc cho anh với mọi người hả.

-Dạ đúng rồi.

-Thuốc mọi người lấy ở đâu ?

-Bệnh viện thị trấn á anh.

-Uh, rồi em có vào trong đó hông ?

-Dạ hông, mấy anh bắt em ở ngoài xe, có anh Thạch với anh Linh vào thôi ah.

-Uh, a cảm ơn. Anh hỏi để tìm mọi người cảm ơn đó mà.

Tôi sút lại trái banh cho nó rồi chạy về phòng lục tung cái mềnh lên, may quá tôi tìm lại được mấy cái vỉ thuốc, toàn là thuốc của Pháp.

Tới giờ cơm trưa, hôm nay bữa cơm thịnh soạn hơn hẳn, có hẳn thịt con Mang ( gần giống con nai mà nhỏ hơn) trên đường đi về mọi người bắn được. Sau chiến thằng cũng không mấy hoàn chỉnh nhưng mọi người ai cũng vui như hội. Tôi có hỏi sao mọi người không chăn nuôi để có nguồn thịt tươi sống thì thằng Thắng bảo là:

-Chó nuôi còn không được anh ah, con gì nó cũng kêu hết mà anh biết đó. Tụi rab nó nghe là vào giết hết, nguy hiểm lắm.

Tôi cười cười ra bộ đã hiểu rồi mời mọi người ăn cơm, đến cả hơn nữa năm mới đc ăn thịt tươi nên tôi thèm lắm, tuy nhiên cũng phải lựa cơm gắp mắm. Thấy ai gắp cái gì tôi mới gắp theo rồi gắp luôn cho cả 2 thằng kia. Ban đầu chúng nó còn chưa hiểu nhưng sau cũng làm theo tôi, tôi sợ đồ ăn có gì lạ.

Sau bữa cơm chúng tôi kéo nhau ra vườn rau ngồi để chắc chắn rằng không có ai theo dõi. Chưa kịp đặt đít xuống thằng Hoàng đã láu táu:

-SAO ? ông nói mẹ nó ra đê, dấu như mèo dấu cứt !

Thằng Vinh bình tĩnh hơn chút xíu nhưng coi bộ cũng đã tò mò lắm rồi. Tôi nhấp miếng trà rồi mới chậm rãi:

-Đầu tiên là chuyện anh bị sốt, thuốc họ có sẵn nhưng mà họ lại giả vờ rồi bảo là đi kiếm để tỏ ra vẻ tốt với tụi mình

-Sao anh biết ? Vinh hỏi.

-Anh đã hỏi thằng Hùng rồi, thuốc lấy ở bệnh viện thị trấn mà thuốc anh uống toàn thuốc của Pháp thôi, mà em biết đó ở thị trấn thì toàn thuốc “bảo hiểm” loại nội đại 3 ngàn 1 mớ đào đâu ra thuốc ngoại. Thằng Hùng nó cũng chỉ ở ngoài xe, không vào trong nên không biết chuyện gì trong đó. Cả trại có mỗi Nhi là biết về thuốc thang, 2 thằng kia biết gì mà lấy đúng y chóc lại còn thuốc của nước ngoài.

-Rồi sao nữa ?

-Tiếp theo là chuyện con rab đầu đàn, cái hôm mình bị vây anh đã canh me nó suốt mấy tiếng đồng hồ nên anh nhớ nó như in. Sáng nay anh cố gắn tìm nó để trả thù nhưng không được, biết vì sao không ?

-Sao? Thằng Hoàng hất hàm

-Vì đàn này không phải là đàn đã rab vây tụi mình. Con đầu đàn hồi sáng tóc dài quá vai và ốm hơn nhiều. Ban đầu anh cũng không chắc nhưng sau đó anh đã vào kiểm tra.

-Anh kiểm tra rồi sao? Mà không phải đàn hôm bữa rồi sao ?

-Anh đã vào nhiều ổ rab anh biết, tụi nó sống lâu thì tha thi thể về ăn rồi vứt lung dưới sàn rất kinh tởm. Ông Tuấn nói đàn rab này do mình dắt về nhưng hoàn toàn không phải.Trong Cái nhà xưởng đó đống xú uế to như núi vậy, đàn rab ở đó tệ cũng mấy tháng rồi.

-Vậy là mình bị lừa ??? Thằng Vinh coi bộ đã sáng mắt ra.

-Bị lừa còn đỡ, chưa hết đâu!

Lúc sáng khi đanh đánh trận thằng nào bắn vào anh 3 phát may anh cuối xuống kịp nếu không đã bỏ mạng rồi, dấu còn in trên cửa tháp pháo không tin ra mà xem. Sáng mai lo mà lên đường chứ không là mất mạng.

2 thằng nghe xong hoảng sợ không nói nên lời nhưng thằng Vinh vẫn cố hỏi 1 câu:

-Họ giết mình lúc nào không được ? nếu là vì mấy chiếc xe thì tạch 1 cái là xong cần gì phải diễn như thế.

-Lão Tuấn không có ý định làm gì tụi mình nhưng thằng khác thì có, lão chỉ dựng lên màn kịch rồi muốn tụi mình giúp 1 tay và ở lại trại thôi.

-Vậy thì ai muốn giết anh.

-Bồ bé Nhi !

-Cái gì ? Nhi có bồ rồi á? Ai ? Thằng Hoàng thốt lên

-Thằng Thạch ! a đã thấy thái độ của nó với anh. Nhi nghe lời ông Tuấn lo cho anh nên thằng Thạch nó nổi điên, mà nó cũng không chống ông Tuấn được nên phải dùng hạ sách bắn chết anh cho xong. Giữa trận mạc tên bay đạn lạc biết đâu mà lần.

-Mà sao anh biết chúng nó là bồ, thằng Hoàng vẫn cứ quan tâm cái vấn đề đó.

– Sau bữa cơm mày cứ ra ngoài hiên đứng là biết thằng Thạch trốn gác chui xuống chỗ rửa chén với Nhi, mày toàn ăn với ỉa chả làm đc cái gì !!!

Chúng tôi còn đứng đó nói chuyện 1 hồi lâu cho tới khi thằng Thắng chạy ra gọi lên ông Tuấn gặp có việc cần chúng tôi mới thôi. 2 thằng tưởng vấn đề quan trọng lắm nhưng sau khi biết chỉ có 1 mình tôi bị nguy hiểm thì chúng nó mới đỡ lo, chúng nó vẫn muốn ở lại hơn.

-Sao mấy chàng trai ? khỏe hết chứ ? Sáng đánh đấm chưa đã nên chú hơi bực chút xíu bây đừng có giận ! Ông ý xởi lởi ngay từ khi chúng tôi bước vào phòng.

-Dạ có gì đâu chú, con hiểu mà. Tôi đáp

-Rồi khi nào bây định đi ? mà chú nói thật là đường xá đây lên đó khó khăn lại nguy hiểm như đi tây trúc thỉnh kinh. Thôi bây ở lại đây đi rồi coi ít bữa có khá không rồi hãy đi.

-Dạ con cũng biết vậy nhưng có mấy chiếc xe chắc không sao, tụi con định mốt mới đi chú ạ. Chuẩn bị chút xíu rồi nghiên cứu đường xá nữa.

-Trời ơi, 3 thằng tụi bây bữa bị tụi nó hù chưa sợ hả. Ở đây có để bây thiếu thốn cái gì đâu ?

Thằng Thắng chêm vô;

-Anh đi chừng chục cây cũng quay lại hà, mấy cái đàn đó đông vô số kể có bắn đỏ nòng cũng không hết nữa.

Tôi gật gù coi bộ cũng hiểu, định bụng bào chửa thì thằng Hoàng nó lại nhảy vào cắt ngang họng:

-Ở lại cho rồi, Ở đây không sướng cứ thích đi đâu đâu. Ba Mẹ anh còn thì cũng ở chỗ an toàn rồi mới sống được tới bây giờ. A cứ xoắn hết cả lên.

-Hoàng ah, em có đi với anh không vậy ? tôi bực mình quay qua hỏi nó

-Thì a coi sao cho đúng em mới đi ?

-GIỜ SAO ? Mày muốn ở lại đây chứ gì ??? tôi bắt đầu to giọng

Thằng Vinh cũng theo phe mọi người:

-Anh Minh ! em nói thật là ngoài này không như mình tính, một là về lại SG, 2 là ở chứ em thật cũng không muốn đi. Chuyện hiểu lầm mới nãy có chăng là 1 mình anh… chứ tụi em cũng không liên quan.

-ĐM tụi bây ? ăn no dửng mở rồi bật tao đó hả. Tôi nổi điên đập bàn đứng dậy trừng mắt nhìn tụi nó trong khi ông Tuấn thất thần chưa hiểu chuyện gì.

-ĐM giờ bây đi không thì nói ! tôi hét lên.

Lúc này mọi người bên ngoài đã nghe tiếng cãi vã liền bu lại ngoài cửa đứng xem, có cả bé Nhi, bé Ngân. 2 thằng kia thấy tôi to tiếng với chúng nó giữa lúc đông người nên cũng quê độ mà phùng mang trợn má:

-ĐM ông điên hả ? tôi đéo đi làm cứt gì tui ? ông tưởng ông thiên tài chắc. Thằng Hoàng gào lên.

Chắc cũng chỉ đến thế, tôi cũng chỉ chịu được đến thế. Tôi vung tay tát cái bốp vào mặt thằng Hoàng làm nó choáng váng ngã quỵ xuống sàn trước mắt mọi người.

-Mày ĐM ai ? mày ĐM ai ? vì gái mày quên anh em rồi hả 2 thằng chó ! ĐM tụi mày thích ở thì ở đi, 2 thằng nhát chết. Ở đây rồi ăn cho sướng rồi chết mẹ tụi bây đi !!!

Thằng Hoàng nghe vậy liền vùng lên xông vào đòi đánh tôi nhưng mọi người can nó lại, tôi đạp cửa đi ra ngoài, bé Nhi với bé Ngân đứng khóc từ bao giờ.

Câu nói thẳng thắng của tôi trước mặt mọi người làm cho tự trọng của 2 thằng trai trẻ của tụi nó chịu không nỗi. Chúng nó về phòng vác balo rồi ra chiếc M113 hướng về lại Sài gòn ngay trong chiều. Tôi ở đằng sau nghe tiếng máy nhỏ dần rồi mất hẳn. Tôi cũng không ngờ chỉ 1 cuộc nói chuyện mà qua có mấy câu tôi lại làm như thế, thực ra tôi cũng lo cho chúng nó lắm nhưng vậy biết đâu lại tốt cho nó, nghĩ tới cái tát trời gián vào mặt thằng Hoàng mà tôi còn đau hơn nó.

6.3

Tối đến, tôi ngại chuyện cự cãi ban trưa nên không ra ăn cơm cùng mọi người, lấy cớ chuẩn bị đồ để mai đi nên tôi từ chối mà bụng cứ reo lên liên hồi. Cũng không còn gì nhiều mà mang đi, 2 khẩu súng, mấy hộp đồ hộp và nước uống, chỉ cầu cho chiếc xe đủ xăng mà tới nơi là được rồi, 1 thân 1 mình cũng nhẹ thây mà lỡ có chuyện gì cũng coi như xong.

Tôi định lấy 1 hộp đồ ra ăn mà tiếc rẻ mãi, cứ lo rằng ăn rồi mai mốt ra ngoài đó không có mà ăn, đang nhăn tráng suy nghĩ thì tiếng bé Nhi ở ngoài gọi cửa:

-Anh Minh ! anh có ở trỏng hông ?

-Ah ! có em.

Tôi mở cửa ra, em nó đứng đó, tay xách bộ cà mèn đựng đồ ăn.

-Thấy anh không qua ăn cơm, em đem cơm qua cho anh.

-Uh, anh bận chút xíu… trời ơi ! thiệt cảm ơn em quá. Tôi lẽn bẽng đưa tay đỡ lấy hộp đồ ăn.

Bình thường thì chuyện có lẽ cũng tới đây là hết, Nhi sẽ đi về, tôi sẽ khui hộp đồ ra ăn không chừa lấy 1 hạt để em nó khỏi mất công rửa nhưng hôm nay thì khác.

-Để em dọn ra cho anh, anh dọn ra lại đổ hết ra bây giờ.

Nhi giành lại hộp cà mèn rồi vượt qua người tôi đi vào trong phòng bỏ lại tôi đơ cả người vì ngạt nhiên ở cửa. Trong lúc em nó đang lấy chén bát thì tôi bắt đầu nói nhảm:

-Hồi trưa kỳ thực anh bực quá, anh không có ý gì với mọi người cả.

-Không sao, em hiểu. Mặt vẫn cúi gằm và nặng như cục tạ

-Thằng Hoàng với thằng Vinh ham chơi, trong khi mục đích của tụi anh là…

-Em hiểu rồi mà, anh ngồi xuống đi.

-Em không giận anh chứ ?

-Giận mà còn sang đây ? giận thì cũng được tới sáng mai chứ mấy ?

Tôi cười cười rồi ngồi xuống vì coi bộ chuyện cũng đã xuôi, Trên bàn có 3 khay đồ ăn nhỏ, là cá kho, rau xào và canh, cũng không có gì mà ngại, tôi ngồi xuống ăn. (Truyện được copy từ website: Haythe.us) Nhi nó cũng không muốn để tôi ngại nên quay mặt nhìn bâng quơ ra cửa sổ rồi hỏi linh tinh:

-Anh Minh 92 hả ?

-Uh em, em 93 hay 94

-dạ em 93.

-Vậy là lấy chống được rồi á..

-Anh này !!! giờ sống còn không được mà chồng !

-Thì Thạch kìa, chẳng phải…

Nói tới đây khuôn mặt đang tươi cười của em bỗng nhiên biến sắc. Tôi thấy mình coi bộ đã giỡn quá trớn nên cũng chưa biết phải làm sao.

-Anh biết chuyện anh Thạch với em ?

-Uh, anh có thấy.

-Anh thấy gì ?

-Uh thì…thì thấy vậy đó… Thạch là ngừoi yêu em.

-Trời ! vậy mà anh bảo thấy !

-chứ sao ? tôi nhăn mặt hỏi lại

Rồi Nhi nó bắt đầu kể chuyện, tôi cũng thôi không ăn nữa mà ngồi lắng nghe em nó. Hồi bắt đầu đại dịch, Ba của Nhi là bác sĩ nên gia đình Nhi biết trước được ít ngày nên trốn chạy khỏi thành phố. Gia đình Nhi cũng chỉ cầm cự được hơn 2 tháng ở ngoài này, đàn rab sau khi thích nghi được với ánh sáng thì bạo dạng và hung dữ hơn bao giờ hết. Dù đã thận trọng nhưng cả gia đình cũng bị tấn công duy có 1 mình Nhi là trốn được, rồi Nhi gặp Thạch trong lúc nó đi kiếm đồ ăn, Thạch cứu Nhi về chăm lo từ đó. Nhi không nói tôi cũng biết Thạch yêu Nhi nhưng Nhi thì không.

-Thạch là người tốt nhưng không phải là người yêu em anh ạ.

-Anh xin lỗi, a tưởng…

….còn về việc tốt. Có lẽ tốt với em thôi.

-Ý anh là sao ?

-Anh không biét phải giải thích thế nào, mai anh đi anh không muốn làm lớn chuyện nhưng anh lo cho em.

-Có gì thì anh nói đi.

-Lúc sáng Thạch suýt giết chết anh.

-Sao ? anh nói gì cơ ? sao lại thế được. Nhi hốt hoản hỏi dồn

-Em cứ bình tĩnh, nghe anh kể. Việc em với anh là do chú Tuấn anh biết, nhưng Thạch…không thích vậy. Với lại Thạch chắc lại nghe phong phanh 2 thằng kia tính ở lại luôn nên lúc sáng nay đánh trận Thạch bắn anh 3 phát may mà không trúng.

-Anh có chắc là anh Thạch không ? ảnh không phải là người như vậy. Nhi nhăn nhó hỏi tôi

-Anh chắc chắn, 3 dấu đạn còn rõ trên cửa sập của xe mà.

-Trời ơi, ảnh nóng tính nhưng mà…Nhi bắt đầu thút thít khóc.

-Em…anh nói cho em biết thôi, mai anh đi rồi, không cần phải vậy.

-Không ! sao ảnh dám làm vậy với anh ?

-Anh không biết….tôi thở dài rồi đáp.

Nhi vẫn khóc, tôi cảm thấy hình như mình vừa làm gì khiến cho Nhi đau lòng lắm, có lẽ tôi đã đạp đổ 1 hình tượng trong tâm trí của em. Cũng không biết làm gì, tôi nắm lấy 2 bàn tay đang run lẩy bẩy trên bàn rồi nói.

-Nhi ! hay …hay em đi với anh, anh sẽ lo cho em.

Cô ấy im lặng không nói, vẫn chỉ khóc rồi rút bàn tay ra khỏi tay tôi.

-There is nothing our there for me. ( Không có gì bên ngoài đó cho em cả anh ạ)

Tôi nghe xong mà sững sờ, tôi không hiểu…tại sao lại nói tiếng anh ? đây là 1 câu nói nổi tiếng trong bộ phim nào đó mà tôi đã quên tên nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý của Nhi.

-Em nói sao ? tôi hỏi lại

-Em xin lỗi, anh đã biết hết rồi nên em cũng không dấu nữa và cũng không phải 1 mình 3 người anh nói được tiếng Anh.

Nói tiếng anh ? tôi nghĩ…thì ra người nghe lén chúng tôi hôm trước là Nhi chứ không phải Thạch như tôi đã nghi ngờ, nhưng tại sao ? không lẽ Nhi cũng chỉ là 1 vai trong màn kịch của ông Tuấn ?

-Em. Trước giờ là em giả vờ với anh hả ? tôi hỏi em mà lòng đau thắt lại

-Không ! Chú Tuấn chỉ bảo em chữa bệnh cho anh thôi còn việc chú muốn tụi anh ở lại giúp chú ấy em không biết.

-Vậy tại sao em lại đứng ngoài cửa nghe tụi anh.

-Thấy anh về em chỉ muốn mang sang cho anh ít nước rồi vô tình…..

-Thì ra là vậy. tôi thở phào nhẹ nhõm…

Nghĩ lại câu mới nãy Nhi nói tôi mới thấy mình bồng bột quá, đúng là chẳng có gì ngoài đó cho Nhi nếu đi cùng tôi, ngay cả sự an toàn cơ bản nhất cũng không có.

-Anh không biết nói sao nhưng …cảm ơn em nhiều…anh rất là quý em. Tôi nhìn em rồi nói

-Em cũng vậy, thực ra tối nay em đến là muốn đưa cho anh thứ này. Nhi lấy trong túi ra 1 vật mà nhìn kỹ tôi mới thấy là chùm chìa khóa.

Nhìn bộ mặt không hiểu của tôi em mới nói thêm:

-Đây là chìa khóa xe, anh đi ra đường cái chỗ ngã 3 vào đây. Bên phải có cái nhà xưởng vật liệu xây dựng. Bên trong có xe máy và xăng.

-Nhưng anh có xe rồi. tôi đẩy chìa khóa về phía Nhi

-Anh cứ cầm lấy, em có chìa khác. Anh không đi thì còn đó , anh đừng lo.

Tôi lúc này mới xuôi xuôi, mãi đẩy qua đẩy về tay rôi nắm lấy tay em từ bao giờ không biết. 2 đứa cứ để như thế nhìn nhau không nói 1 lời, hơn nửa năm qua sống không bằng chết nên cho tới bây giờ tôi mới có được cái cảm giác yên bình đến như thế này. Nhi thật dễ thương, khuôn mặt thon thon, đôi mắt đen và cái miệng chúm chím. Tôi có thể ngồi như thế này mà nhìn em mãi không thôi…

-RẦM !!!

NHI !!! EM LÀM GÌ Ở ĐÂY !

Nghe tiếng đập cửa rồi tiếng thét mà cả 2 người tôi giật cả mình, tôi buông tay em đứng dậy nhưng có lẽ hắn cũng đã thấy được những gì hắn không nên thấy. Là thằng Thạch.

-Có chuyện gì vậy ? tôi bước ra cửa hất hàm hỏi nó

-Nhi ! đi về ! Hắn vượt qua tôi đi tới nắm lấy tay Nhi giật mạnh làm em đau tới nhăn cả mặt.

-Nè nè ! mày làm cái gì vậy Thạch? Tôi chạy tới gỡ tay hắn ra.

-Làm gì kệ tao ! mày lo cuốn gói cút đi cho lẹ đi thằng hèn.

-Cái gì ? mày nói ai hèn ? tôi lấy 2 tay xô vào ngực hắn làm hắn ngã ngữa ra sau

-ĐM mày, bỏ tay ra. Hắn nói

Nhi lúc này đã bình tĩnh lại nhảy vào giữa đẩy 2 chúng tôi ra. Em đẩy hắn ra cửa trong khi bốn mắt tôi và hắn vẫn trừng trừng nhì nhau.

-Thằng hèn ! đi 1 mình cũng đéo dám mà ta đây… Hắn quăng lại cho tôi 1 câu trước khi khuất sau cánh cửa. Tôi sững lại vài giây rồi không hiểu sao tôi lao theo nắm cổ áo hắn lại làm cho cả Nhi lẫn Hắn bật ngữa ra sao

-Mày nói ai hèn ? mày mới là thằng hèn, có ngon thì giết tao đi nè !

-Má ! mày đừng có thách, hắn đứng dậy rồi thủ thế sấn tới

-Ừ, mày có gan bắn lén tao được thì có gan giết tao chứ sao không ?

-Mày nói cái đéo gì vậy ? Thằng Thạch nó xô tôi rồi quăng 1 câu

Lúc này mọi người đã bắt đầu để ý rồi chạy lại, không hiểu lúc đó tôi còn tức chuyện hồi sáng hay muốn vạch mặt hắn mà tôi nói to lên cho tất cả mọi người cùng nghe.

-Cái mặt chó mày hồi sáng bắn lén tao, nếu số tao không lớn thì đã chết dưới tay thằng tiểu nhân như mày.

Lúc này mặt hắn biến sắc thật sự, có lẽ như hắn bị shock. Shock vì bị lật mặt hay là bị hạ nhục tôi không biết nhưng hắn bắt đầu vo nắm đấm lại rồi nghiến răng coi bộ đã chuẩn bị xông vào cho tôi ăn đủ.

Thằng Thạch tầm 1m7 thấp hơn tôi nhưng nặng hơn tôi chắc cả năm bảy ký lô. Nó là lính chính hiệu, đấm đá tôi thua nó chắc chắn nhưng nếu mà vật nhau chưa biết ai ăn ai vì thời gian qua tôi luôn đặt chuyện rèn luyện thể lực lên trên hết, vả lại hồi nhỏ Ba có dạy cho tôi ít võ vẻ nhưng chủ yếu là để né đòn.

Cũng chẳng để tôi đợi lâu, hắn sấn tới rồi đưa nắm đấm lên cao, tôi chỉ biết nhắm mắt rồi cúi đấu xuống, cánh tay hắn vượt qua đầu tôi nghe cái phụt. Hụt 1 đòn hắn ra đòn thứ 2, hắn móc từ dưới bụng lên 1 cú nhưng tôi cũng nhanh tay đỡ được.

Thú thật là trước giờ tôi toàn chặt chém mấy con rab, cùng lắm bị xô bị đè rồi lại đẩy ra chứ chưa bao giờ bị ăn đòn cả nên ….

Cốp ! hắn hạ cùi chỏ vào đầu tôi nghe muốn bể cả sọ

Đầu tôi ê đi và choáng váng, tôi lùi 2-3 bước liền rồi chuếnh choáng muốn ngã nhưng không. Nhi đứng đó, tôi không thể tự làm nhục mình được.

Tôi đưa tay lên ngực xé áo cái roạt rồi thủ thế chờ đòn tiếp theo của hắn. Lúc này mọi người đã vây xung quanh nhưng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thằng Linh thằng Tuấn Anh ở đó nhưng không ai can vì chúng nó cũng biết rõ cái vụ đánh nhau này là vì cái gì nên không muốn can thiệp.

Say máu vì thắng thế nên hắn lao tới rồi nhảy lên định bụng cho tôi 1 cước vào mặt. Sai lầm của hắn là nhảy lên nên tôi phán đoán được, thay vì cúi đầu như lần trước tôi đỡ đòn bằng 1 tay rồi tay kia gián vào ngực hắn 1 cú làm hắn ngã cái bịch xuống sân.

Cơ hội đã tới, tôi nhào tới đè lấy hắn rồi mò lấy cánh tay định bụng khóa tay lại. Bị mất thế rồi còn bị tôi đè lên nên hắn giảy dụa dữ lắm, cuộc tương phùng ban đầu bây giờ trở thành cuộc vần nhau dưới nền đất. (Truyện được copy từ website: Haythe.us) Tôi cứ ôm lấy hắn trong khi hắn cứ cố giảy ra, hắn thúc cùi chỏ và vung vẩy tứ tung khiến tôi chỉ có nước ôm càng chặt và lăn qua lăn lại và may thay hắn mặc quần áo còn tôi cởi trần nên mấy lần nắm lấy bả vài tôi hắn toàn trượt.

Lấy hết sức bình sinh tôi siết hắn lại trong khi hắn cứ thúc mạnh cùi chỏ ra sau, nhanh tay tôi chụp lấy rồi bẻ quặt nó ra đằng sau, cuộc đấu sức giờ trở thành đấu trí.Mạng phép cho tôi coi mình như kẻ đi săn và hắn là con mồi, lúc này con mồi đã bị khóa tay ra sau nằm úp mặt giảy dụa dưới đất. Tôi nắm lấy đầu hắn định bụng kéo lên rồi gõ xuống đất nhưng chưa kịp thì nghe tiếng chân và la hét của ông Tuấn vọng tới, thậm chí chẳng cần luồn qua đám đông, ông ấy phi qua vai mọi người rồi hạ cánh cái phịch xuống ngay bên bãi chiến trường.

Tôi thấy cơ hội đã hết nhưng cũng ráng gỡ gạc lại cái chỏ mới nãy của hẳn bằng cách lật hắn lại rồi tương 1 đấm khiến hắn tóe cả máu mồm.

Coi bộ cú đó cũng lời vì ngay sau đó ông Tuấn với thằng Thắng đã lôi mỗi thằng ra 1 góc, tôi nhêch mép nhìn hắn tỏ vẻ khiêu khích trong khi hắn vẫn điên cuồng muốn lao vào tôi làm thằng Thắng can muốn mệt.

-2 đứa bay làm gì vậy hả ? Ông tuấn bực bội hỏi

-Thằng đàn bà này lúc sáng giết cháu không được nên giờ giết cho xong thôi mà. Tôi nói đểu.

-Nói láo !!! hắn hét lên.

-Để tao dắt mày ra coi 3 dấu đạn của mày nha, không có thằng Thắng thì tao chết rồi. Tôi nói to cho mọi người cùng nghe.

Ông Tuấn nhìn nó trừng trừng rồi ra hiệu cả 2 thằng kia vào lôi nó đi. Mọi người thấy uy ông Tuấn nên cũng tản ra

-Thắng nó nóng tính, có gì cháu bỏ quá cho.

-Cháu mai đi, đã không nói gì rồi. Mà nó tới lôi bé Nhi…

Nhi ! nhắc tới Nhi mới nhớ, tôi nhìn quanh không thấy em đâu cả. mặc kệ ông Tuấn tôi chạy đi tìm thì thấy em đang đứng ôm bé Ngân khóc ngon lành. Cũng chẳng biết nói gì, tôi về phòng.

Không biết do đánh nhay hay là do trời nóng mà tôi đổ mồ hôi ướt cả người, về tới phòng tôi mới kiểm tra lại cơ thể. Vai và người xây sướt hết cả và dính đầy đất, đầu tôi thì u lên 1 cục đau kinh khủng. Tôi lục tìm chai dầu gió xoa lên đầu rồi mang áo quần định bụng ra giếng tắm 1 cái, dù sao hôm nay tôi cũng hả lòng hả dạ rồi.

Đêm nay trăng sáng soi rõ xuống cả giếng nước, tôi thả gầu khuấy lên, trăng tan rồi lại hợp. Gầu nước mát lạnh xối lên người xua hết những bụi bặm bực dọc ngày hôm nay nhưng cũng làm cho mấy viết xước rát rạt. Tôi cứ thả gầu rồi lại xối chẳng biết bao nhiêu lần, phần do trời nóng, phần do muốn xua đi cái gì đó vấn vương mãi trong lòng.

Hôm nay quả là 1 ngày dài, bắn giết,suýt chết, huynh đệ thương tàn, tay đôi với kẻ thù rồi cả Nhi. Tôi cứ rối rắm hết cả lên, hành động mà chẳng theo 1 quy cũ nào mà tôi đã định. Ôm đồ về nhét hết vào trong balo, coi như đã xong, tôi chỉ chờ mai lên đường nữa mà thôi. Thực ra nếu không vì Nhi tôi cũng chẳng nán lại tới bây giờ, muốn gặp em quá mà không biết làm sao. Nằm ngồi không yên, tôi cứ thấp thỏm nhìn qua dãy nhà bên kia sân, đang cố nhắm mắt lại dặn lòng không nên vương vấn nữa thì tôi nghe có tiếng bước chân rồi gõ cửa.

-Ai vậy ? tôi hỏi nhưng lòng chỉ muốn đó là Nhi

……………

Không có tiếng trả lời, lại chỉ có tiếng gõ cửa

-Ai vậy…? nói đi rồi tôi mới mở cửa !!!

-Em…! Emmm…Hùng. Thằng cu khe khẽ.

Tôi mở cửa ra, thằng Hùng co ro núp bên cạnh cửa, tay ôm cái bọc gì đó không rõ.Cũng chẳng đợi tôi mời, nỏ lẻn vào trong rồi ra dấu bảo tôi đóng cửa lại.

-Khuya sao chưa ngủ? em sang đây có việc gì ?

-Anh ngồi xuống em bảo cái này. Nó vẫy tôi rồi đặt cái bọc lên bàn.

-Cái gì đây ? tôi trố mắt hỏi nó

Nó mở cái bọc gói bằng giấy báo ra, chắc cũng năm bảy lớp. Tôi nghĩ chắc là lựu đạn hay mìn gì đây mà.

-2 ông kia lấy hết đồ đi rồi, em đưa chỗ này cho anh chứ không có mấy chị nấu ăn sao anh sống ?

Trong bọc là mấy gói mì tôm, mấy hộp đồ hộp mà tôi và mấy thằng cho nó từ hôm đến đây. Nó không ăn thứ gì cả, gói lại cẩn thận để dành rồi bây giờ mang cho tôi. Tôi nhìn đồng đồ rồi nhìn nó mà nghẹn họng, nước mắt muốn rơi.

-Anh sao vậy ? nó hỏi

-Trời ơi, Hùng tốt với anh quá !

-Của anh mà, anh cần em phải trả cho anh chứ!

-Không! Anh không lấy đâu. Anh có rồi.

-Anh nói láo! Mặt nó bắt đầu giận dữ

-Anh nói thật, tôi đứng dậy lấy balo cho nó xem. Thực ra tôi cũng không còn gì nhiều, ở dưới toàn là áo quần nên nó đôn mấy hộp đồ ăn lên nhìn có vẻ nhiều lắm.

-Nhưng chưa đủ, anh phải cầm thêm, đi bao giờ cho tới ?

Nó cứ ngang bướng đòi tôi nhận cho bằng được, thậm chỉ còn giảy nảy đòi bỏ đó rồi ra về nhưng tôi lôi lại:

-Thôi !!! Cho anh xin, anh chưa có mì gói, anh lấy mì gói thôi, đồ hộp anh ăn hoài ngán lắm. Với cả khi chiều a có xin gạo rồi.

Thằng cu đến đây nó mới xuôi xuôi rồi ngồi xuống.

-Mà sao em phải rón rén thế ? mọi người không cho em chơi với anh nữa ah ?

Im lặng không nói….

-Anh xin lỗi, hôm nay a cãi nhau ,đánh nhau tới 2-3 lần mà anh cũng không có cách khác.

-Không ! em cũng chơi với anh Thạch, em sợ mất lòng ảnh thôi

-Uh ! anh hiểu rồi. Mai anh đi Hùng có muốn nói gì hông ?

-Nói gì là nói gì ? anh đi rồi khi nào rảnh về đây chơi, cho em thêm đạn là được.

Hôm trước tôi có cho nó khẩu K59, sợ nó bắn linh tinh nên chỉ đưa có 1 băng đạn. Hóa ra cu cậu có ý đồ cả . Tôi cười vang rồi lấy 2 hộp đạn đưa cho nó.

-Gớm ! tưởng tốt lắm cơ.

Thằng cu cười lẽng bẽng rồi móc 2 hộp đạn ra. Nhìn mấy viên đạn đồng trong hộp bóng loáng tôi chợt nhớ ra điều gì đó mà chưa rõ là điều gì. Thằng Hùng móc đạn ra rồi bắt đầu đếm, có mấy viên rơi xuống nên kêu loảng xoảng.

-Đúng rồi ! tôi thốt lên

-Cái gì cơ ? thằng cu ngơ ngác hỏi.

-Ah ! không có gì, mà anh cảm ơn Hùng nhiều. Hùng về ngủ đi 9h rồi đó.

-Anh đi ngủ ah ?

-Uh, anh ngủ mai còn đi sớm chứ không bọn nó săn anh thì sao?

Thằng cu nghe thế liền vốc mấy viên đạn rơi rớt bỏ vào túi rồi lén lút chui ra cũng nhưng lúc chui vào.

Tôi mặc thêm cái áo khoác cầm súng rồi đi cả cửa trại :

-Ai ? đi đâu giờ này ? Thằng nào đang đứng gác rọi đèn pin vào mặt tôi.

-Cho tui ra lấy tý thuốc để ngoài xe chứ đang bị đau quá. Tôi chỉ tay lên cục u trên đầu

-Ơ ! anh Minh hở ? khuya rồi ra ngoài không an toàn.

Hóa ra là thằng Thắng, tưởng ai.

-Gớm, mày ở đó con nào dám mò vào , anh cũng có phải con nít đâu. Tôi giơ khẩu súng lên dứ dứ tỏ vẻ không sợ.

-Mà lẹ đấy nhá ! Nó nói rồi mở dây thả cửa sập cho tôi.

Tôi chạy ra chiếc T54 đậu cách cổng 20 mét, leo lên chui vào rồi mới bật đèn pin. Tôi rọi lên 3 cái dấu đạn trên nắp xe, đúng rồi, vậy là đúng rồi. Giờ phải tìm cho được đầu đạn, ở góc bắn khi sáng thì nó văng vào trong xe chứ không đâu hết. Tôi soi rồi mò mẫm dưới sàn xe, quay qua quay lại mãi cũng không thấy, mồ hồi bất đầu đổ ra.

Chắc cũng 10 phút sau mà không có kết quả gì cả,tôi toan bỏ vào chứ không thằng Thắng nó lại nghi ngờ, tôi mở cửa chui ra rồi sập lại. Quoái ! tôi dập mạnh tới mấy lần mà cái cửa không sập hẳn xuống, hình như có gì cấn làm nó không đóng lại được.

Tôi mở ra lại mò tay xuống tìm xem cái gì thì cuối cùng cũng thấy nó. 1 cái đầu đạn, dù đã biến dạng nhưng đúng là cái đầu đạn khi sáng cắm vào nắp xe suýt cướp mạng tôi. Là loại đạn tôi đưa cho trại.

Mọi chuyện đã sáng tỏ, ngày hôm nay dài hơn tôi tưởng, cứ như cả tuần vậy. Tôi trèo xuống rồi bước về phía cổng, cánh cửa sập đã hạ xuống từ bao giờ.

-Lấy được chưa anh ? thằng Thắng hỏi.

-Được rồi em, mãi mới ra. Tôi đưa chai dầu gió bỏ sẵn trong túi lên cho nó coi.

1 bước rồi 2 bước, bước chân vào trại với tôi bây giờ cảm giác cứ như bước vào địa ngục vậy. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra cũng như chuyện tôi vừa mới biết thì không rõ sáng mai tôi có thấy được ánh mặt trời hay không nữa.

Tôi còn cách cổng đâu 10 mét, Thằng Thạch bất ngờ lên đạn cái cóc rồi giương súng thằng về phía tôi ngắm bắn chuẩn bị bóp cò. Tôi đứng tim không biết phải làm gì.

-Đùng ! đùng ! đùng !.

Nó làm 1 loạt 3 phát, đường đạn bay vút qua đầu tôi găm vào cái gì đó nghe phập phập. Tôi chưa định thần lại hiểu chuyện gì xảy ra, định quay lại xem nó bắn cái gì thì nó hét lên:

-Chạy ! Chạy đi ! rồi nó lại bắn

Mấy chòi gác ở 2 bên cổng trại cũng bắn, tôi chỉ nghe có thế liền cắm đầu chạy thẳng, qua cổng trại mới dám quay lại nhìn.

Bên cạnh chiếc xe tăng cách chỗ tôi mới nãy đâu năm bảy mét là xác con rab nằm bẹt dí, ngoài bãi đất tụi rab đang chạy lại từng bầy, trong bóng đêm mù mờ tôi không thấy rõ nhưng rõ ràng là chúng đang ở đây.

Tôi quỳ xuống, lên đạn rồi bắt đầu bắn tụi nó trong khi thằng Thắng kéo cổng lên. Ở trong trại mọi người bắt đầu đổ xô ra ngoài. Mấy thằng thanh niên đeo súng chạy rầm rập từ nhà ra sân, mấy người phụ nữ con nít thì bị lùa lại vào nhà.

Tất cả mọi người giờ đang đổ xô ra hàng rào, đàn rab lợi dụng bóng đêm thoát ẩn thoát hiện khiên cho tất cả đều hoang mang tột độ.

Ông Tuấn chạy ra hô hào mọi người về vị trí rồi chạy tới chạy lui quan sát. Tôi không biết phải làm gì nên chạy lại chỗ thằng Thắng :

-Má ! may có em ! súy chết !

-Bố khỉ chúng nó ! tụi nó mò tới đây là không hay rồi.

Tôi gật gù rồi nhíu mắt nhìn ra ngoài,bọn chúng vẫn cứ chạy đi chạy lại sát bìa rừng , thỉnh thoảng có vài phát đạn điểm xạ hạ gục được những con liều mạng manh nha lại gần hàng rào nhưng vẫn còn đông lắm.

Ban đầu ông Tuấn hạ lệnh cho cả trại tắt điện tắt đèn để có thể nhìn thấy được bọn nó nhưng không ăn thua, tắt điện chỉ làm cho mọi người hoang mang thêm trong khi chúng nó vần quần thảo ở bên ngoài.

Chuyện bọn rab đổ xô ra ngoài ban đêm với tôi không lạ nhưng với những người ở trại lại kỳ lạ vì thường chúng chỉ đi săn ban ngày mà hôm nay lại kéo đến đây ban đêm. Lý giải cho chuyện này chỉ có thể có 2 lý do, tối nay nhiệt độ cao hơn bình thường và bọn chúng theo dấu chúng tôi từ sáng. Vì chủ quan nên hôm nay trại không cắt cử đi trinh sát vòng ngoài mà cho mọi người nghỉ nên mới xảy ra chuyện này. Về phần tôi, tôi chỉ muốn chợp mắt 1 tý rồi bỏ đi cho nhanh mà cuối cùng cũng không được, nói thì nói vậy chứ từ này giờ tôi vẫn cứ để mắt tới dãy nhà của Nhi không ngừng.

Ông Tuấn cho người mang xe ra bật đèn pha chiếu ra ngoài rồi thấy con nào liền bắn hạ con đó, ban đầu tụi rab không sợ cứ dửng dưng gầm ghè, sau này bị giết hơn chục con liền tránh ánh đèn nên chiêu này cũng không được. Từ lúc tới đây chúng nó tập trung ở hướng chính diện, sau hơn chục phút đôi co bắn phá thì chúng tản ra vây cả trại làm chúng tôi phải chia nhau ra canh các hướng. Trại thì rộng, hàng rào thì mỏng manh, có chăng là chúng không lội qua hào nước chứ không đã xơi tái chúng tôi rồi.

-Vần chúng tới sáng thế này không ổn ! Tôi nói với ông Tuấn

-Khổ, chú biết nhưng làm sao bây giờ ? không lẽ mở cổng ?

-Chú mở cổng rồi tập trung quét 1 lần còn hơn thế này, không chỉ hôm nay mà hôm sau chúng lại kéo tới, chưa kể sáng ra lại càng manh động hơn.

-Được rồi ! Ông Tuấn nãy giờ vã mồ hôi hột chạy tới chạy lui chỉ trỏ cũng chỉ còn nước nghe theo tôi.

Hiệu lệnh được phát ra, mấy tên sau hậu và cánh tả hữu được gọi về cổng chính, xe được đem ra làm thành vật cản chuẩn bị hạ cửa đón lõng bọn chúng. Chúng tôi đang chuẩn bị thì tháp canh phía sau thằng nào nổ súng bắn rát rạt liên hồi không nghỉ, chúng tôi chạy tới thì ê hề là rab. Chúng nó nhảy qua hào rồi đu lên hàng rào cả chục con đong đưa để hàng rào nó sập. Thấy chúng tôi chúng lại bỏ chạy mất. Vậy là kế hoạch của tôi cũng sụp đổ.

Bọn chúng thông minh hơn chúng tôi tưởng, thấy hở chỗ nào là nhào vào chỗ đó chứ không dễ gì bị chúng tôi lừa. Không khí trong trại giờ căng thẳng kinh khủng, ở ngoài kia bọn chúng cứ đi lại rào rào, chúng tôi ai nấy cũng thất thần lo sợ chỉ biết nhìn nhau mà không biết nói gì. Ban đầu đàn bà con nít, người già được động viên rồi tập trung lại 1 chỗ cấm tiệt không cho ra ngoài, gần 30 phút, tiếng súng cứ đì đùng mãi, rồi cả ông Tuấn và mấy đứa chúng nó la hét bịt chỗ này chắn chỗ kia làm cho họ hoảng sợ.

Có 1 cô ôm đứa con gái khóc thét lên, rồi cả 2 mẹ con cùng khóc bảo ngưng kiểu gì cũng không ngưng, tôi mở cửa ra thì thấy gần hai chục người co ro trong căn phòng mặt cắt không còn hột máu. Nhi giành lấy đứa con nít dỗ lấy dỗ dể mà nó vẫn không nín, mấy người phụ nữ thấy cô kia khóc quá cũng rấm rứt khóc theo. Thằng trai tráng duy nhất trong phòng là thằng Hùng, dắt súng ngang lưng đứng chống nạnh bất lực. Tôi trấn tĩnh mọi người bằng cách nói họ mở cửa ra mà nhìn, trại vẫn còn nguyên, Không ai làm sao cả. Nhi nhìn tôi không nói nhưng cứ như em đặt hết trọng trách vào tay tôi vậy.

Tôi về phòng đem khẩu MP5 ra leo lên tháp canh, chỉnh tâm ngắm kiếm mồi. Nhờ ánh trăng nên 1 con rồi 2 con, tôi cứ hạ con nào thì bè lũ chúng nó lại trốn tít vào trong rồi lò ra ở chỗ khác không khác gì chơi rượt bắt. Đêm nay tôi không biết ai là kẻ đi săn và kẻ bị săn, chúng nó hay chúng tôi ?.

Cứ thế và cứ thế, cứ thấy là bắn và cứ bắn là chúng lại lủi đi rồi rình rập để nhào ra ở chổ khác, 2 tiếng đồng hồ trôi qua. Đã 1 giờ sáng, chúng tôi đã mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, tụi lính trong trại bị nhồi chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu vòng quanh cái trại cả ngàn mét vuông này, mắt thì phải căng ra mà nhìn trong khi tâm lý từ chờ chực giờ đã chuyển qua lo sợ.

Tôi mệt mỏi ngồi trên chòi, thỉnh thoảng bắn vu vơ vài phát cầm chừng. Phần là vì không muốn chúng xô tới đây, phần là cũng không muốn phải chạy đi chạy lại như trước nữa. (Truyện được copy từ website: Haythe.us) Ông Tuấn là lính chiên có khác, vẫn kiên trì đứng ngoài kia, cứ thấy động là đưa AK lên làm 1 loạt 3 viên toành toành nghe thiệt uy.

Ông Ngoại tôi trước là lính Việt Nam Cộng Hòa có kể, đi “càn” mà gặp Cộng Sản thì có 3 loại. Loại bắn tắc cú phát 1 là bắn đâu chết đó, thuộc hàng xạ thủ, là lính dày dạn. Loại thứ 2 là điểm xạ 1 lúc 3 viên, tuy không bắng loại xạ thủ kia nhưng cũng là lính thứ dữ chứ không phải thường vì ai mà trúng 3 viên coi như khỏi cứu. Cuối cùng là du kích miền nam, đánh nhau cũng phóng khoáng như đi nhậu, có nhiêu bắn nhiêu. Không nói cũng biết ông Tuấn thuộc hàng nào.

6.5

Trời đã về khuya, có mấy tên mệt quá bắt đầu gục xuống không trụ nổi. Bọn khốn ngoài kia cũng chỉ chờ có thế, chạy lại định nhảy lên xô hàng rào. Tôi thấy động quét liền 1 loạt, mấy thằng chúng nó giật mình tỉnh ngủ bắn với theo mấy phát.

Thằng Thạch ở đâu chạy ra can lại rồi lôi 2 thằng vừa ngủ gục dưới đất đi để mặc tôi trên chòi gác canh cả 1 khúc rộng. Bà Mẹ ! lại chơi tôi đây mà, thằng quỷ này. 5 phút sau 3 thằng nó quay lại, chúng nó đẩy 1 phuy xăng to tướng tới hàng rào rồi khui nắp chuẩn bị đổ xuống hào.

Ông Tuấn với 4-5 thằng nữa cũng kéo tới, ông ấy ra hiệu cho tôi trèo xuống rồi chuẩn bị phục kích. Mỗi thằng được phát 1 tấm bao bố loại chứa nông sản được rạch ra thành hình chữ nhật vừa đủ trùm lên người, chúng tôi nằm xuống thành hình vòng cung, tất cả hướng ra hàng rào rồi lấy hộp tiếp đạn xếp qua 1 bên, trùm bao bố lên.

Cả bọn gần chục người nằm im chờ đợi, ở 3 chòi gác bên kia mấy thằng khác bắn rần rần để rung cây dọa khỉ. 1 con mò ra rồi phi lên hàng rào chỗ chúng tôi phục, cái hàng rào 3 mét thì nó trèo lên cũng gần tới đỉnh mới bắt đầu đung đưa như con nít đánh đu. Rồi mấy con nữa thấy ngon ăn cũng nhảy lên phụ 1 tay, chẳng mấy chốc mà chúng đã bu kín lớp thép B40 dài cả hai chục mét, tụi nó cứ leo tới lưng chừng rồi hò nhau ngả nghiên cho hàng rào nó đổ vì leo lên nữa là hàng rào ngả ra ngoài sẽ bị rớt xuống hào, tiếng sắt thép kẽo kẹt cứa vào tai nghe muốn điên.

Ông Tuấn giơ tay lên chuẩn bị ra hiệu, chúng tôi cũng nín thở chờ đợi theo cái nhịp đong đưa của chúng nó mà không biết đến bao giờ hàng rào mới đổ.Và rồi Ông ấy hạ tay xuống 1 cái dứt khoát cũng là lúc hàng rào đổ, bọn rab ngã xuống sân ào ào từ giữa ra 2 bên cứ như người ta làm sóng người ở sân vận động. Không biết thằng nào châm lửa mà cái hào chứa đầy xăng phừng lên 1 cái cháy dữ dội, lửa cao cả năm bảy mét sáng cả vùng đồi. Chúng tôi nổ súng, Bọn rab có mấy con rớt xuống hào lửa cháy phừng phừng rồi loi ngoi như đuốc sống, có con hoảng sợ quay lại nhưng sau lưng là bức tường lửa khủng lồ thiêu đốt nên bọn chúng cả trăm con lao tới chúng tôi. Chúng tôi bóp cò rồi thay đạn không kịp, bọn nó bị bắn gục ngã như rạ nhưng vẫn cứ lao tới vì cũng chẳng còn đường nào khác mà chạy, tôi cũng chẳng biết sao nữa, tôi đứng dậy lùi bước.Chúng tôi không hạ hết được và thế là thất thủ.

Có mấy thằng xấu số đứng dậy không kịp bị chúng nó nhảy trùm lên xé xác ngay tại chỗ, tôi và mấy thằng khác rút kịp bắn cầm hơi rồi bỏ chạy trong khi bọn bên kia cũng đang bỏ gác trèo xuống. Trận vỡ, mạnh ai nấy chạy ,tiếng súng vãn dẫn rồi ngớt hẳn. Ngọn lửa ngoài hào cũng lụi dần. Trong sân chắc cũng hơn 3 chục con rab đang xâu xé mấy cái xác.

Không biết thằng nào thò đầu ra bắn vào đám đang ăn mà chúng nó lùa tới hốt luôn cả nó, tôi nghe tiếng thét mà kinh hãi cả người. Tôi lúc này đang yên vị ở trong bể nước ở chỗ cái giếng, ông Tuấn và mấy thằng khác cũng nấp ở góc tường sau nhà kho. Chúng tôi còn 8 người tản mác ở khắp nơi và bọn chúng hơn 30 con.

Dãy nhà mà mọi người đang trú ẩn ngay sau lưng tôi, ít ra thì chúng nó vẫn đang ăn ngấu nghiến chứ chưa màn tới chuyện kiếm thêm. Tôi không tưởng tượng được chúng nó tìm tới dãy nhà đó hay có ai thét lên 1 tiếng thì sẽ ra sao nữa.

Tôi ngoi đầu lên quan sát, đám ông Tuấn và thằng Thắng ra hiệu gì đó mà tôi thấy không rõ mãi mới hiểu là nó bảo tôi trèo ra dụ tụi nó để chúng nó bắn. Trời ạ, tôi chưa đủ xấu số hay sao. 3 dãy nhà hợp lại thành chữ U, cái bể nước ở giữa sân, tôi trèo ra đã không được mà còn bảo tôi làm mồi dụ cho bọn nó bắn. Thật ra thì cũng hợp lý vì ở 2 góc nhà có thể bắn chéo góc vào được nhưng như thế cái mạng tôi chắc cũng không còn gì. 30 con chứ ít đâu, chưa kể nãy giờ giao tranh chẳng ai là còn nhiều đạn.

Tôi hụp xuống suy nghĩ 1 hồi quả thật không còn cách nào khác, bọn nó ăn xong tản ra sân coi như chỉ có nước đánh tay bo với tụi nó. Chúng tôi chết thì thôi chứ còn Nhi, còn Hùng và những người khác, tất cả trông cậy vào tôi. Tôi nhớ tới ánh mắt Nhi khi nãy rồi hít 1 hơi trèo lên thành bể.

Tôi mở chốt an toàn rồi siết cò, đạn găm phầm phập vào mấy con đang xâu xé cái xác, bọn nó thấy động gào lên rồi lao tới. Hết đạn, tôi quýnh quoáng tháo ra thay hộp khác trong khi 2 bên “đồng đội” vẫn chưa nổ súng. Nãy giờ ngâm mình dưới nước nên bàn tay tôi bị co lại, hộp đạn rơi xuống sân cái cốp.

Thế là coi như xong, cũng chỉ hương dương tới đây mà thôi. Tôi nhảy xuống cắm đầu bỏ chạy về hướng thằng Thắng. Lúc này thì nó mới nổ súng, tôi chẳng biết bọn họ bắn được bao nhiêu con, tôi cắm đầu chạy tới nơi cũng là lúc thằng Thằng quăng súng chạy cùng tôi. Lại thất bại, đằng sau tiếng chân tụi nó rầm rập, tôi quay lại thì thấy 1 con đuổi theo tôi, 1 con đuổi theo thằng Thắng. Còn đâu hơn chục con, chúng nó lùa 8 mạng người chạy trối chết, có thằng bực mình quay lại quay giò lái 1 cước vào con rab làm nó bật ngửa ra rồi xông tới định đạp nó tới chết nhưng con khác thấy thế lại lao tới, thằng kia lại phải bỏ chạy.

Tôi cũng không biết phải miêu tả như thế nào, cả đám bây giờ cứ như chơi cảnh sát bắt cướp chạy nhốn nháo cả sân. Tôi vừa chạy vừa với tay ra hiệu bảo thằng Thắng bảo quay lại đánh tay bo cho rồi, sức đâu mà chạy mãi mà nó cứ đắng đo. Bố cha nó, xác nó to như con trâu mà sợ cái gì không biết. Chắc cũng được 5 phút, 2 bên đã đuối sức lết không nổi. Lão Tuấn nắm cổ được con nào đó rồi đấm đá như boxing trong khi thằng Thạch 1 mình “gánh” luôn cả 2 con. Tôi nóng máu cũng dừng lại móc dao ra, nó lao tới, 1 con đàn bà tóc tai như quỷ, tôi né qua 1 bên rồi đạp vào lưng nó làm cho nó cắm đầu xuống đất, chưa kịp chạy lại cho 1 dao thì nó lồm cồm bò dậy khè khè vờn với tôi, vừa mệt vừa điên tôi hét :

-ĐM MÀY VÔ ĐÂY ! ĐM MÀY VÔ ĐÂY, tay thì khua dao lung tung.

Chắc cũng tại hét to quá nên con đang đuổi thằng Thắng quay sang chỗ tôi, con khốn này to như hộ pháp không kém gì thằng Thắng nên chả trách nó chạy trối chết không dám ngưng.

Coi bộ cũng quê miệng, nên tôi đành chơi luôn cả 2 vậy. Con nhỏ thấy có đồng đội nên không ngại nhảy vào trước, miệng nó còn hả sẵn ra chỉ chờ có cạp tôi mà thôi. Nó lao tới, lần này tôi không né nữa mà nắm cổ rồi đưa 1 dao ngang bụng nó, nó ngoan cố gượng tới cắn cho bằng được nên tôi đâm liên hồi mấy phát.

Thế rồi ăn 1 mà thua 2, con to xác nhảy tới xô tôi lẫn con kia xuống nên đất, con dao văng ra mấy thước. 2 tay tôi nắm lấy cổ nó chặn lại không cho nó cắn trong khi tay nó thì cô gắn quào lấy mặt tôi. Bất lực tôi nghiến chặt mấy ngón tay rồi đạp ra nhưng không được.

Tôi bị đè ở dưới, nó thì ở trên nên không có thế, đã vậy còn mất sức nên không cầm cự được lâu nữa. Tôi nghĩ là thằng Thắng nó phải chạy tới, nắm lấy con dao rồi găm vào đầu con này 1 phát nhưng 10 giây, 15 giây rồi 20 giây. Tôi nghe theo nhịp mạch căng trong 2 thái dương mà bất đầu vô vọng.

ĐÙNG !

Tiếng súng ở đâu đó nổ lên găm vào đầu con rab 1 phát thổi não của nó bay tung qua 1 bên, nó đổ sập xuống, máu me lênh láng khắp người tôi. Xô nó ra thì tôi thấy trên thềm nhà thằng Hùng 2 tay nắm lấy khấu súng rung rung. Cả trại im lặng lấy mấy giây cứ như thời gian ngừng trôi vậy.

3 con rab nghe tiếng súng ở đâu chạy tới bỏ qua cả tôi đang nắm dưới đất nhắm về phía thằng Hùng, (Truyện được copy từ website: Haythe.us) và đằng sau nó là cái cửa phòng của mọi người vẫn còn để mở, tôi lao dậy phóng theo nhưng không kịp.

Thằng Hùng hoảng loạn nổ súng, nó bắn hết băng đạn súng K59 mà chẳng trúng đâu vào đâu cả, đạn bay sượt cả qua người tôi làm tôi phải nằm xuống. Ngẩn mặt lên thì nó đã đứng đó như trời trồng chờ chết.

Tôi vẫn bất lực lao lên nhưng không kịp, bọn rab nhảy lên thềm rồi tóm lấy nó xô ngã xuống đất.

Nhưng may thay thằng Thạch ở đâu chạy tới đạp gãy cổ 1 con xong nó xô nốt con kia xuống thềm. thằng Hùng hoảng sợ lồm cồm bò dậy trong khi thằng Thạch bị 1 con khác bâu lấy nó từ sau lưng cứng ngắc, Thạch nó giữ lấy 2 tay con rab dằn ra nhưng không được. Tôi lấy hết sức bình sinh chạy tới rồi sút vào đầu con té dưới thềm mạnh đến nỗi mũi giày găm vào sọ nó quá nửa.

Khi tôi vừa chạy lên thì Thằng Thạch đã mất thăng bằng rồi té xuống thềm lộn mấy vòng với con rab vẫn trên lưng của nó. Khẩu súng và bằng đạn của thằng Hùng làm rơi dưới đất nên tồi liền nhặt lấy rồi nhảy xuống kê vào đầu con ác ôn kia liền 2 phát.

Cũng không có thời gian mà ơn nghĩa với thằng Thạch, tôi chạy ra sân bắn nốt mấy con còn lại, 1 con thì đang cố trèo lên chòi gác trong khi thằng Thắng ở trên cứ cố gắn đạp nó xuống không khác gì chơi game đập thú ở siêu thị. Ông Tuấn vần nhau với con kia xong cũng đã ngã ra sân nằm thở lấy thở để rồi trỏ tay chỉ tôi qua cứu 3 thằng kia. Thằng Linh và 2 thằng nữa tựa lưng vào nhau thủ thế, bọn nó bị vây bởi 4 con mà không bên nào dám nhào vào nhau. Tôi bắn 2 con thì hết đạn, chúng nó tóm lấy 2 con rồi bẻ cổ.

Tàn trận. đám trai tráng còn đúng 5 người, chết 8. Tất cả đều nằm vật ra sân không buồn làm gì nữa, giờ còn con nào mà mò tới thì cho nó tha xác đi luôn cũng được.

Mấy người trong nhà đừng trên hiên nhìn ra và không tin vào mắt mình . Trên sân trại la liệt là thây xác, không biết xác nào là xác người xác nào xác rab. Có cái chỉ còn lại mấy đốt sống với cái hộp sọ. Họ e dè rồi cũng ùa ra, khóc !

Tôi cố gắn đứng dậy đi tìm Nhi, Hùng nó chạy tới tôi liền bảo nó đi lấy miếng nước rồi đi về phía mọi người. Nhi đang ôm lấy Thạch khóc thét lên, Thạch nó bị cắn, sau gáy, tai và nát hết cả bả vai.

Tôi chẳng biết làm gì, chỉ đứng nhìn. Thạch trăn trối gì đó với Nhi rồi chỉ tay vào tôi. Tôi tiến lại đỡ lấy tay nó.Trong cơn đứt quãng nó nói:

-Không…Không ….phải……tao! Tuấn ….! Ông Tuấn !!!

Tôi nắm chặt lấy tay nó, rớt nước mắt. Rồi bảo :

-Tao biết rồi, xin lỗi mày lắm…!

Nó buôn tay tôi ra rồi chỉ lên đầu nó, nó xin tôi 1 phát đạn ân huệ. Tôi nhìn Nhi, em khóc, mắt đỏ kè rồi nấc lên liên hồi lắc đầu. Rồi em Nhìn Thạch, Thạch nhăn nhó gật đầu xin em cho Thạch đi.

Nhi nhắm mắt lại ôm lấy thằng Thạch, thằng Hùng đem nước tới tôi liền xin 1 viên đạn rồi nhét vào nòng. Mọi người bắt đầu tản ra vì không ai muốn thấy cảnh này cả, Ngân dìu Nhi đứng dậy vào trong, em quay lại nhìn lấn cuối rồi rấm rứt đi vào.

Thạch nhắm mắt lại nằm xuôi tay coi bộ đã an lòng, tôi hít 1 hơi dài rồi bóp cò. Tiếng súng đanh thép khô khốc tiễn 1 người đi.

Cũng đã gần sáng, mọi người chặt cây cao su chống lại hàng rào. Chôn cất tất cả thi thể của trại rồi đốt xác bọn rab. Đàn ông khỏe mạnh và người bị thương người mất sức đứng không nổi nên nhìn đám phụ nữ con nít, người già làm mà thấy thương vô cùng.

Tôi xin lỗi Nhi, thắp nén nhang rồi xin lỗi Thạch lần nữa. Tôi đã biết không phải Thạch từ tối hôm qua khi mà ra tìm đầu đạn ngoài xe. Đạn của trại là đạn AK thường của Việt Nam sản xuất, đầu đạn bằng đồng pha chì trong khi Đạn AK của chúng tôi giao cho trại là đạn Xuyên thép lõi vonfam của Liên xô. Đầu đạn tồi lượm được ngoài xe là đạn tôi giao cho trại, tuy bị biến dạng nhưng cái lõi xuyên thép vẫn còn nguyên. Sáng hôm qua tôi giao đúng 2000 viên nhưng chỉ có ông Tuấn và thằng Thắng là dùng còn lại không có ai khác vì lúc tôi ra họ đã nhét đạn vào băng hết rồi, 2 người đó uống trà xong mới nhét đạn vào rồi cầm đi luôn. Thằng Thắng thì chung xe với tôi, nên cuối cùng chỉ có lão cáo già kia. Cái kiểu bắn loạt 3 phát của lão cũng không lẫn đi đâu được. Thạch quả thật nó có trách tôi chuyện với Nhi nhưng không phải nó làm, nó biết là ông Tuấn nhưng tối hôm qua đành nhịn nhục với tôi để bảo vệ ông ấy.

Tôi nghỉ 1 ngày rồi đi ngay sáng hôm sau, Nhi đã đồng ý đi với tôi nhưng tôi để em ở lại. Sau vụ tấn công thì em ra ngoài với tôi không khác gì đi vào cõi chết . Chiếc xe tăng bị lão Tuấn phá gì trong đó đề không nổ, tôi cuốc bộ ra lấy chiếc xe máy em chỉ cho tôi trước đó.

Nhi đưa cho tôi chìa khóa xe là do thấy lão Tuấn lệnh cho thằng Thắng ra phá xe lúc em đi rửa bát . Sau vụ cãi nhau lúc trưa với 2 thằng kia em không dám nói thẳng vì sợ tôi giết lão Tuấn.

Lão Tuấn chưa biết việc chiêu trò của lão bị lộ nên vẫn tiễn tôi 1 đoạn. Tôi cũng không muốn cho lão biết vì như vậy Nhi sẽ bị khó dễ. Tôi gửi gắm Nhi lại cho Hùng rồi đi, không sớm thì muộn cũng sẽ quay lại đón em.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.