Nơi xa trên không trung, một bóng người đắm chìm trong hào quang, giống như một vị thần từ vực ngoại hạ xuống phóng thích những gợn sóng đến đáng sợ không gì sánh được, giáng lâm vào trong Võ Vương phủ.
Khí tức này khiến phàm nhân run rẩy, tôn kính như thần linh, ngay cả tu sĩ cũng phát run, Võ Vương quá mạnh mẽ, cứ như vậy giáng thế phảng phất như không còn thuộc về nhân gian nữa.
Toàn thân hắn được vòng sáng thần bao phủ, rực rỡ chói mắt, trong lúc nhất thời không thể thấy rõ được chân thân, chỉ có lưu chuyển một khí thế đáng sợ thôi.
“Võ Vương!” Rất nhiều người kêu to, như nhìn thấy được hi vọng, giống như một chiếc máy đồng loạt bái lạy.
Những người bị vấn tội, chấp hành tộc quy toàn thân run rẩy, vốn rằng đang tuyệt vọng thế nhưng thời khắc sống còn thì Võ Vương tới, trong tuyệt cảnh như nắm được lấy một cọng cỏ cứu mạng.
Ở sau Thập Ngũ gia, đám lão huynh đệ biến sắc mặt, bọn họ cực kỳ căng thẳng, Võ Vương xuất quan, thật sự là chuyện không ổn rồi, nhiều năm qua đi uy thế của đối phương càng thế đáng sợ, khiến người ta nghẹt thở.
Sự mãnh mẽ của Võ Vương, cả Thạch Quốc đều biết, thần dũng không thể đỡ, thời trẻ tuổi từng tranh bá, khuấy lên sóng gió vô biên, tuy rằng bị thua không thể trở thành Nhân Hoàng thế nhưng sự dũng mãnh đấy thế nhân ai cũng biết.
Ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp nơi, giống như một vầng thái dương to lớn hạ xuống, cả sân nhỏ run dữ dội, ầm ầm nổ vang, khiến cho cả tòa phủ đệ hùng vĩ này sinh ra một tầng hào quang đáng sợ.
Quả thật như là một bị thần, cả người lưu chuyển lực lượng thần bí, kinh sợ lòng người, khiến ngươi bên dưới muốn nghẹt thở.
“Thập Ngũ, ngươi có thể sống trở về ta thật cao hứng.” Võ Vương lời nói ôn hòa, không chút nóng nảy, không có giận giổi, thế nhưng lại khiến người các cảm nhận được tràn đầy uy nghiêm.
Chuyện này vượt khỏi dự đoán của mọi người, hắn là ai? Chữ Vương được phong hào kèm theo chữ “Võ”, nổi giận mưa gió sợ, hét lớn trời cao vỡ, quát tháo phong vân, cường thế cực kỳ.
Hắn nếu như bất mãn tất chiến ý ngập trời tỏa ra, chỉ khí thế này thôi cũng đủ khiến cho một vài địch thủ nổ tung, chết không hề hay biết, có thể có biểu hiện như vậy thật sự rất hiếm thấy.
“Sau khi trở về ta rất thất vọng, và cũng rất phẫn uất.” Thập Ngũ gia bình tĩnh trả lời, cũng không làm bộ mà vô cùng thẳng thắn, trả lời đúng sự thật.
“Chuyện năm đó sau này ta mới biết, cục diện đã định sẵn, quả thật đã bất công với dòng dõi của ngơi. Nhưng toàn bộ đều đã phát sinh, không cách nào cứu vãn được nữa, hãy vì sự phồn thịnh của bộ tộc ta, nếu là ta ngươi sẽ làm gì? Thật sự sẽ giết chết trời sinh Thần Nhân Trùng Đồng giả hay sao?” Võ Vương ôn hòa như trước, giải thích mọi việc trước và sau.
“Nếu như cháu nội ta ác độc, làm ra những chuyện nhân thần cộng phẫn, chỉ một chữ… Chém, cho dù là thiên thần chuyển thế cũng không cản được!” Đại Ma Thần lời nói đanh thép.
Phải biết, ông từng sớm nói qua gia tộc này tưởng chường như huy hoàng thế nhưng đã gặp phải bệnh nặng đã từ lâu, phải trị!
Võ Vương không nói lời nào, trên thực tế khi ở phía chân trời hắn đã nghe được mấy câu tranh luận vô ích, cố gắng khuyên giải, với thân phận của hắn cũng có chút sai lầm.
Rất lâu sau hắn mới nói: “Ta là Võ Vương, nếu như lấy thân phận chủ của bộ tộc này khuyên ngươi hành khoan dung cho nhất mạch Nghị nhi, có được không?”
Võ Vương thân là người chèo chống, ở một số tình huống có quyền lợi như thế này, có thể đặc xá cho tộc nhân, hiển nhiên hắn cũng phải dựa theo quyền hạn mà hành sử tộc quy, vì vậy mới hỏi như thế.
“Không được!” Thập Ngũ gia nói như đinh chém sắt, từ chối thẳng thừng, ở một số tình huống đặc biệt thì mới đặc xá được, ông cũng không cho phép.
“Lão Thập Ngũ, những người này đều bị giết hết, trong phủ trở nên hiu quạnh, ngươi nhẫn tâm sao?” Võ Vương trầm giọng nói, cho thấy tâm ý của hắn chính là không muốn các cao thủ trong tộc bị chém giét, nếu không sẽ khiếp cho phủ đệ sụp đổ ngay.
“Chỉ là một hạt giống đã mục nát mà thôi, ta đã nói rồi, không cần giữ lại, xóa bỏ làm lại, hết thảy đều nên thay đổi.” Thập Ngũ gia nói.
“Xem ra khuyên can không được, thật sự muốn động thủ cùng ta sao?” Nói tới đây, khí tức của Võ Vương càng đáng sợ hơn, gợn sóng như biển, khiến cho người đứng gần bên run rẩy.
“Nếu như đã ép ta lấy vũ lực để giải quyết thế ta cũng chả phải ngại, ra tay đi!” Đại Ma Thần lên tiếng, cho dù đối mặt với vương giả đáng sợ, danh chấn cả Thạch Quốc ông cũng vô cùng trấn định.
Tất cả mọi người đều giật mình, Đại Ma Thần quá cường thế, đối mặt với Võ Vương mà vẫn như vậy, thật là đáng sợ, những tên đang chờ bị chấp hành gia pháp đều sợ hãi.
“Khi còn trẻ ngươi đã bộc lộ tài năng, vượt qua những người cùng thế hệ, có thể nói là tài năng ngút trời, sau đó lại quật khởi, quả nhiên như dự liệu của chúng ta. Mười ba năm trước, ngươi bị Tỳ Hưu trưởng thành truy kích, chín chết một sống, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, tuy mất đi một tay thế nhưng ta nghĩ thực lực của ngươi sẽ tăng nhanh như gió, vượt xa năm xưa.” Võ Vương lên tiếng, cũng không hề xem thường mà vô cùng trịnh trọng.
Điều này càng khiến cho những người bị bắt ở trong phủ thêm bất an lo sợ, tim gần như muốn nhảy ra ngoài, mười mấy năm trôi qua, Đại Ma Thần thật sự vẫn vô địch hay sao, ngay cả Võ Vương cũng phải kiêng kỵ.
“Thập Ngũ, ta rất thưởng thức ngươi, thế nhưng ngươi lại không quay đầu lại, khư khư cố chấp thì đừng trách ta không khách khí!” Cuối cùng, lời nói của Võ Vương rất lạnh lẽo.
“Là ta khư khư cố chấp hay là ngươi u mê không tỉnh? Đến đây nào, ta mà lại sợ ngươi ư!” Đại Ma Thần quét lên.
Thời khắc này, cả người ông phát sáng, thần hi tỏa ra ngoài thân, bắt đầu bốc chày hừng hực, tóc dài không gió mà bay, cả người cũng như là một vầng mặt trời, rực rỡ chói mắt.
“Thập Ngũ, ta lại cho ngươi thêm một cơ hội, hối lỗi đi.” Võ Vương cất tiếng, lời nói hơi thờ ơ, xuyên thấu qua vòng ánh sáng hộ thể lấp lánh kia chính là một đôi con ngươi cũng kỳ lạnh lẽo.
“Nên hối lỗi không phải là ta!” Thập Ngũ gia đạp lại.
“Thập sao? Chớ ép ta phải trấn áp ngươi!” Rốt cuộc Võ Vương cũng lộ ra mặt cường thế của mình, âm thanh như sấm, một bên quát lớn, toàn thân ánh sáng thần thành tăng vọt, đè ép cả thiên địa.
“Ta xem ngươi bị hồ đồ rồi!” Đại Ma Thần khiển trách.
“Ngươi nói cái gì?!” Võ Vương nổi giận, thời khắc này ánh sáng tản ra một chút lộ ra chân thân, cặp mắt như hai vòng mặt trời nhỏ, khiếp người đến cực điểm.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, đã nhiều năm qua đi mà dung mạo của Võ Vương không hề thay dổi, xem ra cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi, rất thần võ, nếu so với tuổi thật thì nhỏ nhơn rất nhiều.
Tất cả mọi người giật mình, đây chính là sự thể hiện của thần thông Huyền công, thực lực của hắn quá mạnh mẽ, năm tháng ổn định, hiện tại ở tráng niên cũng không hề suy yếu.
Bốn vị lão tổ có sự chênh lệch rõ ràng, bốn người họ tinh lực đều có chút khô héo, điều này nói rõ không gian của Võ Vương còn tăng lên cao.
“Ta nói là ngươi bị hồ đồ rồi, không muốn ngồi ở vị trí này thì xuống cho xong.” Đại Ma Thần lạnh lùng đáp trả, thanh âm không cao thế nhưng lại chấn động cả tòa phủ đệ, truyền về nơi xa trên không trung.
Bát phương yên tĩnh, mọi người không dám thở mạnh, tất cả đều ngây người, trước đây cũng đã nghe những lời tương tự như thế, lúc đó không có Võ Vương nên có thể cho đó là lời vô ích.
Hiện tại thì hoàn toàn khác, đây là đối mặt quát lớn, thật sự muốn phế Võ Vương!
Những lời này truyền đi đặc biệt xa, chấn động Hoàng Đô, giờ phút này những tộc lớn khác nghe thấy đều khiếp sợ.
“Thật sự là lão Thập Ngũ sao, hắn đã trở về rồi!”
“Được lắm lão Thập Ngũ, không hổ với danh xưng Đại Ma Thần, khí thôn sơn hà, cứ thế muốn phế đi Võ Vương!”
…
Đây là những suy nghĩ trong lòng của cường giả các tộc, tất cả có chút hãi hùng khiếp vía, bọn họ biết hôm nay Hoàng Đô sẽ xảy ra một sự kiện rất lớn.
Thập Ngũ gia trở về, tuyên bố như thế, cường thế như vậy, đây là muốn nói cho tất cả mọi người biết, ông rất bất mãn, Võ Vương phủ sắp thay người lãnh đạo rồi!
“Lão Thập Ngũ, ngươi cảm thấy đã đủ lông đủ cánh rồi phải không, muốn đánh tan trời cao?” Võ Vương lạnh giọng nói, hắn thật sự nổi giận, lời nói lạnh lùng vô tình.
“Ngươi quá tự tin đó, muốn chiến thì chiến!” Đại Ma Thần đáp lại đầy lạnh lẽo.
“Tốt!”
Võ Vương thật sự đã nổi điên, một chưởng đập về phía trước, phù văn như biển nhấn chìm cả phía trước, thiên địa bạo động, Võ Vương phủ gần như muốn nổ tung.
“Bịch bịch”, “bịch bịch”…
Rất nhiều người ngã nhào xuống dưới đất, chịu không được những gợn sóng đáng sợ này, thần hồn gần như bay ra ngoài, thân thể run rẩy.
“Ầm!”
Đại Ma Thần một tay vung về trước, một mảnh phù văn cũng đồng dạng bay ra, dày đặc trong hư không, va chạm với mảnh ánh sáng lấp lánh kia, động loạt nổ tung.
“Sau đó, những ký hiệu rực rỡ kia, thần lực đáng sợ gặp nhau ở trong hư không rồi bị dập tắt, vẫn chưa có khuếch tán ra xung quanh nên không thể tổn thương được những người khác.
Hiển nhiên, hai người này không chế phù văn đã tới cảnh giới xuất thần nhập hóa từ lâu, nếu như cứ để cho những gợn sóng này tùy ý nổ tung thì ngay cả một vùng núi cũng phải nổ tung.
“Ầm!”
Võ Vương phất ống tay áo, một con thuồng luồng cổ xưa màu xám bay ra, khí thế hùng dũng, to lớn như núi non, khủng bố ngập trời, đây tự nhiên do bảo thuật hóa thành.
Vô cùng chân thật, con thuồng luồng này quá khổng lồ, đè ép cả trời cao, toàn thân màu xám, vảy da cổ điển, giống như bay từ Thượng Cổ tới đây, trong chớp mắt xuất hiện một loại tinh khí thần, loại sinh mệnh!
Thập Ngũ gia cũng chả sợ, hét lớn một tiếng, sau lưng bay lên một con đại bàng cánh vàng, màu vàng chói mắt, lông chim hoàng kim toàn thân như đang thiêu đốt, chiếu sáng cả bầu trời, nó đưa ra một đôi móng vuốt cực lớn chụp vào thuồng luồng xám.
“Chấp hành gia pháp!” Cũng trong lúc đó, Đại Ma Thần lạnh lùng mở miệng, nhìn về tù nhân bên dưới.
“Ngươi… Dừng tay!” Bốn vị lão tổ giật mình, đối phương chiến đấu sống chết với Võ Vương thế mà còn thời gian ra tay, bọn họ vội vàng tiến lên ngăn cản.
Nhưng mà, khoảng cách quá gần, Thập Ngũ gia ở gần bọn họ, bốn vị lão tổ bị đánh bay, một bước liền đến trước mặt những người này.
Sau đó, ông tát ra một tát, trước mặt bốn vị lão tổ và Võ Vương trực tiếp đập liên tiếp tám chín người, khiến họ nổ tung, ác liệt và quyết đoán, không chút lưu tình.
Xương vụn bay loạn, sương máu lờ mờ, cường thế và bạo lực, ông quả nhiên là Ma Thần, thân thể cao to hùng dũng, khí thôn sơn hà, không gì sánh được.
Chuyện này dọa cho mọi người chết khiếp, từng người chờ gia pháp, ai ai cũng run rẩy.
“Ngươi…” Ngay cả Võ Vương cũng giận dữ, Thập Ngũ gia và hắn quyết đấu bảo thuật, lại còn phân tâm làm như vậy, đây chính là biểu hiện của cường thế, không phải đang khinh hắn sao?
“Ngoài tộc quy còn có tình thân, ta không phải là người lãnh huyết, những người còn lại cho các ngươi một cơ hội lần nữa làm người, lưu lại tính mạng cho các ngươi, để cho các ngươi nhìn thấy, cái mà trong miệng các ngươi gọi là thiếu niên Chí Tôn đến tột cùng có thể đi tới một bước nào.” Thập Ngũ gia quát lên.
Phía trước, còn một đám người, có trưởng bối, có trung niên, nhân số rất chi là nhiều.
Mọi người mừng như phát điên, nhìn thấy được hi vọng, có thể sóng sót quả thật giống như là tin mừng của thiên địa.
“Chết có thể miễn, nhưng tội vẫn phải xử, một thân tu vi hoàn toán phế bỏ, tránh cho các ngươi không biết an phận thủ thường, từ đây làm người đàng hoàng, sống hết đời này.” Thập Ngũ gia nói.
Mọi ngươi nhất thời như rơi vào hố băng, vừa vui sướng chớp mắt thành không, tất cả mọi người toàn thân phát lạnh, gào to tan nát cõi lòng.
“Không!”
Những người này sắc mặt trắng bệch, tim mật như muốn nổ tung.
“Ngươi dám!” Võ Vương hét lớn, hắn thật sự đã nổi giận, đánh thẳng về trước mang theo phần uy ngập trời, vọt tới phụ cận.
Nhưng mà, nói cài gì thì cũng đã muộn rồi, trong nháy mắt Đại Ma Thần giơ tay, phù văn đầy trời nhấm chìm những người đó, từng người không ngừng ho ra máu, sau đó ngã nhào trên mặt đất.
“Ầm ầm ầm!”
Võ Vương và Đại Ma Thần quyết đấu, cực kỳ đáng sợ, hai người như hai vị thần chiến đấu với nhau, xuất hiện từng bóng mờ thần ma.
Trong quá trình này, xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, Thạch Lạp bị ảnh hưởng khiến cho thân thể nổ tung, chết oan chết uổng.
Mà đám người Thạch Uyên suýt chút nữa cũng gặp nạn, vào thời khắc mấu chốt Đại Ma Thần lại ra tay, đánh bay bọn họ ra ngoài, giữ lại một mạng.
“Ta đã nói rồi, muốn để cho các ngươi sống sót, chờ xem tên Nghị nhi đó đến cùng sẽ đi tới một bước nào.” Thập Ngũ gia lạnh lùng nói.
Những người này run lên, rất tàn khốc, bọn họ sống sót lẽ nào cũng chỉ vì để chứng kiến những chuyện đó?