Tất cả mọi người đều ngây dại.
Ở ngoài thôn, con hung cầm như đúc bằng nước thép đó cũng chấn động, nó bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra hai chùm ánh sáng như chớp, nhìn chằm chằm vào chỗ tế đàn.
Quả trứng bị cành liễu xanh nhạt phất qua tỏa hào quang, giống như thoáng cái đã 'thần hóa', óng ánh và rực rỡ, vô cùng kinh người.
Ở trên vỏ trứng, những cái đốm đang phát sáng giống như rất nhiều mặt trời nhỏ, phát ra sức nóng hừng hực, trào ra một cỗ sinh cơ dồi dào. Hơn nữa, ở xung quanh đốm hiện ra càng nhiều ký hiệu, phức tạp khó hiểu, vô cùng lóa mắt, chúng như Long Xà cùng lên, như Thần Tước bay lượn trong lửa.
Quả trứng đó xảy ra biến hóa khó mà diễn tả, ký hiệu đan xen nhanh chóng tràn ra. Không bao lâu, cả quả trứng đều xảy ra biến dị, có thêm rất nhiều 'hoa văn', vừa đẹp vừa chói lọi, tỏa sáng bốn phía.
“Sinh cơ của quả trứng này so với vừa rồi không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Sinh mệnh lạc ấn truyền thừa từ Thái Cổ Ma Cầm chắc là đã hồi phục lại không ít. Quả trứng này nếu nở ra khẳng định sẽ vượt xa Thanh Lân Ưng!” Tộc trưởng Thạch Vân Phong giật mình nói.
Quả trứng này có điểm đặc biệt, có thể đã kế thừa không ít mảnh ấn ký của Thái Cổ Ma Cầm, xảy ra hiện tượng phản tổ. Nếu là như vậy, huyết mạch của nó sẽ vô cùng cao quý, hơn xa bố mẹ nó.
Cành non của cây liễu già chỉ khẽ phất một cái đã tạo ra cảnh tượng cỡ này, khiến người ta chấn động! Là nó phát hiện ra điểm đặc biệt của quả trứng này? Hay là nó có một loại lực lượng thần bí để khiến quả trứng này xảy ra biến hóa?
Thôn nhân ai cũng giật mình, ánh mắt nóng bỏng nhìn quả trứng đang phát ra hào quang chói lọi đó.. Đây tuyệt đối chính là một con chiến cầm khó có được, tiềm lực vô tận.
Ở ngoài thôn, Thanh Lân Ưng toàn thân rực rỡ, đứng ở trên tảng đá lớn đó, hai mắt đăm đăm, chùm sáng bắn ra như dải lụa. Nó dường như cũng không dám tin.
Nó rất muốn xông vào Thạch Thôn để nhìn cho kỹ, nhưng sau khi nhìn thấy cây liễu già liền sợ hãi theo bản năng, không dám tiếp cận, chỉ ở bên ngoài gấp rút kêu to.
Cành liễu đó xanh biếc ướt át, sinh cơ bừng bừng, sau khi phất nhẹ qua liền từ từ rút đi, không còn có bất cứ động tác nào nữa.
Hiển nhiên là nó không mấy hứng thú, chỉ là tùy ý phất một cái mà thôi.
Các thôn nhân sợ hãi, rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.
“Tộc trưởng, quả trứng này có giữ lại hay không đây?” Thạch Lâm Hổ hỏi, hiện tại thôn nhân đều đã rạo rực trong lòng. Một quả trứng quý thần dị như thế này nếu mất đi thì thật là đáng tiếc.
“Không thấy con hung cầm ở ngoài thôn kia à? Nếu chúng ta giữ trứng lại, nó không điên mới là lạ.” Thạch Vân Phong nhíu mày.
Cây liễu già rất thần bí và cũng rất mạnh mẽ, luôn luôn bảo vệ cho thôn làng, không cho phép mãnh thú tới đây tàn phá, Thạch Thôn là lĩnh vực của nó. Nhưng nó chỉ phòng ngự mà thôi, từ trước tới nay chưa hề bước ra khỏi thôn nửa bước, càng khỏi bàn đến việc chủ động tấn công.
Con Thanh Lân Ưng đó không dám tiến vào, nhưng chỉ cần nó phong tỏa đường ra khỏi thôn thì cũng đã đủ để người của Thạch Thôn cảm thấy bị dày vò rồi. Dù sao thì họ vẫn cần phải vào trong rừng săn bắn.
“Thôi, trả trứng lại cho con chim không lông kia đi.” Một vị tộc lão nói.
Tộc nhân đều rất thất vọng, nhưng cũng không có cách nào khác. Thanh Lân Ưng rất mạnh, nó chính là kẻ săn mồi đỉnh cao trong khu vực này. Chỉ cần sinh vật ở chỗ sâu nhất trong dãy núi không đi ra, nó liền coi như là bá chủ một vùng.
Cả đám người đều rất cẩn thận, lấy hai cái Tổ Khí để hộ thân và phòng ngự, đem ba quả trứng tới trước cổng thôn, để lên trên cỏ, sau đó nhanh chóng lùi về.
Lúc này, hào quang ở trên quả trứng biến dị đó đã tan đi, không còn lóa mắt như trước, nhưng những ký hiệu thần bí vừa xuất hiện đó lại không biến mất. So với hai quả còn lại không giống chút nào, là trứng của loài chim khác nhau.
Thanh Lân Ưng vỗ cánh, hóa thành một cơn gió cuồng bạo, nháy mắt xông đến. Hai cánh nó giương ra, chốc lát bảo vệ ba quả trứng, sau đó tử tế nhìn chằm chằm quả trứng óng ánh tràn ngập lằn sọc đan xen kia.
Kêu dài một tiếng, con hung cầm này dường như cực kỳ phấn khởi. Tiếng kêu xé trời, cây cối khắp nơi rung động, lá bay toán loạn.
Rất lâu sau nó mởi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị, hung quang sớm đã thu lại, nhìn chằm chằm vào cây liễu già ở trong thôn nhưng lại không dám tiến vào thôn nửa bước.
“Mau mang trứng đi đi!” Có người hét lên, giống như là đuổi ôn thần vậy.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người, Thanh Lân Ưng động cánh, sau đó bỗng quạt một cái. Gió lớn nổi lên đẩy cả ba quả trứng vào trong thôn, lăn về phía cây liễu. nguồn TruyenFull.vn
“Ặc, nó không cần mà lại tặng cho chúng ta à?” Mọi người hơi ngẩn ra, cái quái gì thế này, chuyện kỳ lạ cứ liên tiếp diễn ra.
“Do nó nhìn thấy quả trứng kia biến dị, tràn ngập ký hiệu, tương lai sẽ mạnh xa nó nên muốn để lại cho “Tế Linh' của tộc ta, để chúng ta nuôi lớn.” Tộc trưởng Thạch Vân Phong nói.
“Nó có thể có tâm tư như vậy sao?” Mọi người đều giật mình.
“Đừng quên, đây chính là một con hung cầm trong cơ thể đã ngưng kết ra ký hiệu huyền ảo, sở hữu Nguyên Tuyền Cốt có lực lượng thần bí, trí tuệ của nó sẽ không thua kém nhân loại đâu.” Lão tộc trưởng nói.
Hung cầm dị thú càng mạnh thì trí tuệ càng cao. Trong truyền thuyết có một vài chủng loài Thái Cổ còn thông minh hơn người rất nhiều, nhìn xuống bộ tộc nhân loại ở trên mặt đất, giống như thần linh.
Tộc trưởng lớn tiếng hỏi xem Thanh Lân Ưng có phải thật sự muốn để con mình lại đây hay không. Kết quả nó lại gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu, nhìn ba qua trứng rồi lại nhìn cây liễu già.
“Vù!”
Cuồng phong nổi lên, Thanh Lân Ưng giương đôi cánh dài mười lăm mười sáu mét bay thẳng lên trời, biến mất ở trong tầng mây, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Mọi người trố mắt đứng nhìn, cứ thế mà đi à? Trên đất chỉ còn lại ba quả trứng óng ánh, ai cũng không ngờ việc này lại kết thúc như vậy.
“Sau đây chúng ta phải làm thế nào hả Lâm Hổ thúc?” Nhị Mãnh hỏi.
“Làm thế nào à? Việc này là chúng mày gây ra, đám nhóc chúng mày đi mà lo ấp trứng!” Thạch Lâm Hổ trợn mắt nói.
“Á, đừng nha, cứu với!” Một đám nhóc kêu thảm.
Ba quả trứng được đặt ở tế đàn bên cạnh cây liễu, có người chuyên môn phụ trách trông nom, yên lặng chờ chim non phá vỏ mà ra. Dù sao thì đây cũng là trứng của hung cầm mạnh mẽ, vô cùng quý giá.
Mười mấy ngày sau, một tiếng 'răng rắc' vang lên, một quả trứng đã có vết nứt, vỏ trứng như bích ngọc vỡ ra, từ bên trong rơi ra một con chim nhỏ, toàn thân có vảy loang loáng màu xanh .
Sau đó một quả khác cũng vỡ, vẫn một con chim non giãy ra, đôi mắt sáng nhìn dáo dác xung quanh.
Quả trứng thứ ba rất đặc biệt, lúc nứt có phát ra hàng loạt đạo hào quang, sau đó một tiếng kêu to truyền ra, quả trứng cứng rắn đột nhiên vỡ nát thành bột phấn, ở đó rực rỡ ánh sáng.
Một con chim non xuất hiện, trên người không phải vảy xanh nữa mà là tím, lấp lánh như một ngọn lửa đang thiêu đốt, so với hai người anh em của nó thì thần kì hơn nhiều.
Sau rất lâu, đoàn hào quang màu tím đó mới tan đi, con chim non linh tính kinh người này toàn thân có vẩy tím rực rỡ. Đôi mắt to lóng lánh giống như biết nói, tò mò nhìn mọi người. Bất cứ ai vừa nhìn cũng sẽ biết đây là một con linh cầm rất không bình thường.
“Nở rồi!” Đám nhóc hoan hô, chạy về nhà lấy mấy miếng thịt muốn cho ba con chim non ăn.
Đột nhiên, một tiếng kêu dài truyền tới, trên tầng mây có một con hung cầm khổng lồ lao xuống, nhanh chóng tiến gần Thạch Thôn.
“Ơ, con Thanh Lân Ưng kia đã mất tích hơn nửa tháng, giờ lại quay lại, lẽ nào nó đổi ý muốn đoạt lại con của mình?” Có thôn nhân kêu lên.
“Không đúng, đó là?” Mọi người giật mình, lộ ra ánh mắt kinh dị.
'Ầm' một tiếng, ở ngoài thôn cát bụi tận trời, Thanh Lân Ưng buông lỏng vuốt lớn, một con vật khổng lồ rơi xuống đất, tạo ra một cái hố lớn, đất đá tung tóe, khói bụi vọt lên.
Đây là một con Long Giác Tượng cực lớn, dài sáu mươi mét, cao cũng năm sáu mét. Đôi long giác vĩ đại ở trên đầu lấp lóe bảo quang, nó cực kỳ nặng, ép gãy mấy cây cổ thụ chọc trời. Lúc này, nó sớm đã toi mạng, trên cái đầu còn to hơn cả cối xay có mấy cái lỗ, máu tươi chảy ròng ròng, hẳn là một phát chết luôn.
“Thanh Lân Ưng đang làm cái gì vậy. Lẽ nào nó muốn chúng ta lấy cái này để nuôi ba con chim non? Quả là giống con người, trí tuệ rất cao!” Tộc nhân thán phục.
Vù một tiếng, gió lớn nổi lên, cuốn theo một mảng lớn cành gẫy lá rụng, Thanh Lân Ưng lại bay lên trời.