Edit: Na
8.
Sau sự việc xấu hổ ở ban công đó, An Điềm nhanh chóng chuyển tiền cô đã dạy thay cho lớp yoga cho Dịch Diễn, sau đó cô liền xóa phương thức liên lạc với anh.
Ngày đầu tiên khai giảng, lúc về nhà An Điềm có đi ngang qua sân thể dục và phát hiện giáo viên thể dục cũ đã quay về, còn người đàn ông kia thì không thấy đâu.
Khi Trương Hâm mời cô ăn một bữa liên hoan lần nữa, An Điềm cũng không từ chối. Cũng may trong kỳ nghỉ hè cô nhận được khá nhiều tiền thù lao, vì vậy lúc này cô mới có chút tự tin đi ra ngoài.
Không biết vì lý do gì mà Trương Hâm đã sắp xếp cho các đồng nghiệp ăn liên hoan tại một nhà hàng phương Tây xa hoa, điều này khến cho An Điềm người chỉ chiếc mặc chiếc áo hoodie và quần jean có chút không được tự nhiên. Đặc biệt là sau khi một số giáo viên xa lạ ngồi vào chỗ của họ, An Điềm quả thật đã đẩy nổi sợ giao tiếp xã hội lên mức cao nhất.
Nếu có người nói chuyện với cô, cô chỉ dám đáp lại bằng một âm tiết; Có người rót rượu cho cô, cô không dám từ chối nên đành phải uống cạn nó; Cô không thích ăn bò bít tết chín năm phần nhưng vì mọi người hết sức đề cử, cô đành phải căng da đầu nếm thử một miếng, thiếu chút nữa cô đã nôn ra hết đồ trong dạ dày.
Buổi tiệc kết thúc, dưới sự trêu chọc của mọi người, An Điềm ngồi lên xe của thầy dạy tiếng Anh.
Thầy dạy tiếng Anh tên là Louis, anh ta từng đi du học 4 năm ở nước ngoài, anh ta đã luyện khẩu âm tiếng Anh một cách lưu loát nên khi nói tiếng Trung cũng mang theo một số làn điệu quý tộc. Anh ta là một người hài hước thú vị, đối với việc mọi người công khai nối dây tơ hồng anh ta cũng không nói gì, đối xử với An Điềm nho nhã lễ phép, cử chỉ và hành vi đều rất thân sĩ.
Thật đúng là một người đàn ông tốt.
An Điềm tạm biệt anh ta, bước chân nhẹ bỗng đi vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng thì có một bàn tay to rộng cản cửa lại, cảm ứng tự động của cửa thang máy mở cửa ra.
Dịch Diễn đi vào với bộ đồ màu đen trên người, trong tay anh còn đẩy một vali nhỏ. Người đàn ông vừa tiến vào trong không gian nhỏ hẹp ngập tràn mùi hương của anh, giống như mùi của cây linh sam hoà lẫn với mùi thuốc lá.
Vừa thấy anh, theo bản năng An Điềm rụt người vô một góc.
Cô cuối đầu, thấy hình bóng hai người từ cái gương bên cạnh.
Một cao một thấp, thân hình hai người chênh lệch rất lớn.
Cô im lặng đứng thẳng người, chiều cao của cô chỉ đến bả vai Dịch Diễn.
“Cô giáo An, mới đi ăn cơm về sao?” Giọng nói trầm thấp vang dội trong thang máy.
Nghe anh hỏi, An Điềm cảnh giác nhìn anh một cái và phát hiện mặt anh không có chút biểu cảm gì, gương mặt lạnh băng còn ngữ khí thì xa cách. Anh không còn cười lưu manh trêu chọc cô như ngày thường nữa, cũng không động tay động chân nữa.
“Đúng vậy, đi với giáo viên lớp Sở thích.” An Điềm không phát hiện ra ngữ điệu khi say của cô rất quyến rũ, kết hợp với làn da hơi phiếm hồng thì cô càng mê người hơn.