Edit: Na
1.
Vừa đến giờ tan học, những thiếu niên thiếu nữ trẻ nóng lòng muốn đi ăn que nướng mà nhanh thu dọn dụng cụ vẽ tranh, nở nụ cười xán lạn nói tạm biệt với cô.
“Tạm biệt cô An.”
“Tạm biệt.”
An Điềm vẫn ngồi ở trước giá vẽ, cười xua tay một cái. Chờ mọi người đi hết rồi, cô mới đưa mắt nhìn tờ giấy vẽ của mình, khẽ thở dài.
Vẫn không vẽ ra cái gì.
Năm trước sau khi tốt nghiệp, cô không thể vẽ được tác phẩm nào mà cô thấy vừa lòng. Hào quang của danh hiệu hoạ sĩ thiên tài Học viện Mỹ thuật Q lúc trước, giờ đã lụi tàn sau nhiều lần bị cô lạm dụng.
Nếu để cho người ta nhắc tới, sợ là nó sẽ kết thúc bằng hai chữ “Đáng tiếc”.
An Điềm theo bản năng buông lỏng tay khiến cho bút màu nước trong tay dính vào chiếc váy trắng, nhuộm thành một mảnh màu xanh. Cô cảm thấy chói mắt một cách khó hiểu, mím chặt môi, quá trình thu dọn đồ không thể không nhanh hơn.
Cô Trương từ lớp học thư pháp bên cạnh đi ngang qua phòng vẽ tranh, thấy cảnh tượng bên trong thì dừng chân lại.
Giữa phòng vẽ tranh có một chậu hoa trên bàn, trong chậu hoa có hoa màu hồng nhạt kết hợp với hoa màu trắng, với ánh hoàng hôn chiếu xuống nó trông rất nghệ thuật.
Năm sáu cái giá vẽ đều phủ vải trắng lên, để cho người khác không thể nhìn lén các bức tranh.
Mà phong cảnh đẹp nhất trong phòng vẽ tranh không phải là mấy thứ đó mà là ở trên người giáo viên đang cúi đầu kia, mơ hồ cô đã để lộ ra một bên mặt xinh đẹp.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng cuộn lại, mái tóc mềm mại rơi xuống bên tai và cái cổ trắng nõn trông cô như một chú mèo con vô hại. Đường nét gương mặt dịu dàng đầy đặn, ngũ quan nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng dấp đặc biệt rất đáng yêu, ở chung với nhóm học sinh thì cũng không nhận ra tuổi thật của cô. Khi nhếch đuôi mắt lên, đôi môi đỏ mọng khiến cho người ta cảm thấy có một tia gợi cảm mông lung.
Những người gặp qua cô đều không khỏi cảm thán, thật đúng là trời sinh đã đẹp.
Nhưng mỹ nhân này lại rất khiêm tốn, cô chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động xã giao, thậm chí còn không muốn làm quen với mấy thầy cô lớp khác. Nếu không phải Trương Hâm chủ động tìm cô nói chuyện, e là cô ấy cũng không biết tên cô.
Chẳng qua Trương Hâm lại thấy khó hiểu, sao cha mẹ cô lại yên tâm để cho một cô gái xinh đẹp mới 24 tuổi ra ngoài đi làm một mình như thế, cô ấy quen An Điềm được nửa năm nhưng chưa từng thấy người thân hay bạn bè của cô.
Cô ấy nghĩ, nếu con gái cô ấy cũng giống như An Điềm thì dù như thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng không để con gái sống xa mình.
Suy nghĩ của Trương Hâm cứ trôi dạt nên không biết An Điềm đã thu dọn dụng cũ vẽ tranh xong, và cô cũng đang đứng trước mặt cô ấy.
“Cô Trương.” Cô gái nhỏ không chỉ lớn lên xinh đẹp mà ngay cả giọng nói cũng mềm mại.
“Hả.” Trương Hâm lấy lại tinh thần, cười với An Điềm một cái: “Cũng 6 giờ rồi cùng nhau đi ăn cơm nhé?”