“Cái này…sao lại thành ra như vậy nhỉ? Hạo Khang, anh lại em hỏi cái này chút!” Cô ngồi ngay bàn học gọi với kêu anh. Hạo Khang thì đang làm gì đó trong máy tính, rất chăm chú và cũng chẳng có ý định bước qua chỗ cô. “Hạo Khang, anh có nghe em gọi không?” Cô lại gọi thêm một lần nữa.
“Em muốn hỏi gì thì xách tập qua đây, nhờ vả người khác thì phải có chút thành ý!” Hạo Khang đáp, mắt vẫn dán vào màn hình máy vi tính.
“Cái tên yêu nghiệt này!” Cô xách tập đẩy ghế đứng lên đi qua chỗ anh. “Này, anh nhìn chút xem, tại sao dòng này lại ra được dòng này?” Cô chỉ vào dòng ba bốn của một bài.
“Là thế này…sau đó em bấm máy, phân phối vào, đơn giản đi, rồi ra được dòng này, hiểu chưa?” Anh chỉ dẫn tận tình nhưng nhìn mặc cô chẳng khác gì mấy một con ngốc. Thật sự cô chẳng có chút hiểu biết hay tiếp thu nổi môn toán vào đâu. Kinh khủng.
“Thôi, em đi ngủ! Em không học nữa, càng học càng không vô não được chút gì!” Cô nói rồi vứt ngay quyển tập sang một bên. Leo lên giường trùm chăn lại và bắt đầu ngáy.
“Năm nay năm cuối sao em không lo học?” Hạo Khang xoay cái ghế 360° nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên giường.
“Em đang đi theo xu hướng sống đơn giản, không quá cầu toàn vào mọi thứ. Dù cho em học giỏi hay dở thì em vẫn là vợ anh đấy thôi, Hạo Khang!” Hai mắt cô nhắm kín mít nhưng miệng vẫn trả lời rất trôi chảy và hình như nó không vô vấn đề chính là mấy. “À, mà Hạo Khang này!” Cô bật người ngồi dậy. “Tại sao hôm đó quần áo anh lại dính đầy máu? Anh rốt cục đang giấu em chuyện gì?”
“Anh chẳng giấu em việc gì cả!” Hạo Khang trả lời, xoay ghế đi.
“Nếu không giấu em tại sao anh không trả lời cho em biết?” Dạ Nguyệt cô ngang bướng hỏi tiếp.
“Từ khi nào em lại lắm chuyện như vậy hả? Chuyện gì tôi muốn cho em biết thì tôi sẽ tự nói, còn không, em không được hỏi!” Hạo Khang lớn tiếng với cô. Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng như vậy. Anh đứng lên đi ra khỏi phòng, cô ngồi đó lặng nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa. Cô đã nói gì sai chứ? Chỉ là cô quan tâm anh thôi mà.
Chín giờ, anh vẫn chưa quay lại phòng, Dạ Nguyệt có thói quen ngủ sớm nên cô đã đi ngủ trước. Hạo Khang đứng trên sân thượng, hai tay chống lên thành lang cang nhìn cực kì ngang ngược.
Gió lùa vào mái tóc của anh, Dạ Nguyệt đã và đang thắc mắc về anh. Anh chẳng biết mình sẽ giấu được cô đến khi nào. Đôi mắt anh nheo lại, nhìn vào không trung. Làn khói mờ ảo từ điếu thuốc tay anh cứ bay vẩn vơ trước mặt. Anh chỉ ngửi, chứ không hút. Anh biết, Dạ Nguyệt ghét nhất đàn ông hút thuốc lá nhưng đôi lúc mùi vị thuốc lá giúp cho hệ thần kinh trở nên dễ chịu.
Anh thở hắt ra, vùi tắt điếu thuốc rồi đi xuống lầu.
***
“Đại Tỉ! Học bài chưa?” Hà Lam hỏi cô, mặt cô ngu ngu ngơ ngơ như con bò là biết chưa học.
“Tỉ chưa học thì liên quan gì đến bồ?” Cô đáp ngon ơ, Hà Lam nhíu mày. Bộ nhìn cô bệnh quạng lắm sao?
“Trời ơi, lấy chồng làm giáo viên dạy Toán làm gì? Làm giáo viên chủ nhiệm để làm gì?” Hà Lam nghiến răng hỏi cô. Cô thì vẫn ung dung “èn” tỉnh bơ ngồi bấm điện thoại.
“Để chưng cảnh chứ làm gì!” Dạ Nguyệt nhịp “dò” nói.
“Thật không còn lời nào để nói với bồ rồi đó Dạ Nguyệt!” Hà Lam quay lưng đi xem lại công thức. Thật chất cô không quan tâm bởi vì cô đã biết đề. Đêm hôm qua, lợi dụng lúc anh không có trong phòng cô đã lén xem đề, tổng cộng anh chỉ soạn hai đề, cả hai đề cô đều biết đáp án, thế có gì phải lo.
Hạo Khang bước vào lớp, mặt nghiêm không thể nghiêm hơn được nữa. Anh nhẹ nhàng phát đề, lớp im re, không một tiếng nói. Chỉ có tiếng bấm bút và tiếng lật giấy loạt soạt.
Số là cũng hên, hai đề hôm qua cô xem được sao nó trớt quớt vậy? Không vô đề nào luôn, hai đề đó anh nhai rồi à? Mặt cô chuyển sắc, anh được lắm, dám chơi cô.
Câu một biết làm, câu hai ba bốn đều biết làm, chỉ có câu không phẩy năm điểm là cô không biết nó viết cái gì ở trỏng thôi. Nhìn chả hiểu gì cả.
Lúc nộp bài, anh nhìn cô rất lâu rồi nhìn vào bài làm của cô, ý gì đây chứ? Anh không nói gì, đếm bài xong anh liền rời đi nhanh khỏi lớp. Cô đứng ngớ người nhìn anh, không lẽ quan tâm anh cũng là một cái tội sao?
***
Giờ ra chơi, cô đi xuống căn tin mua nước nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ mãi về căn phòng bí mật ở nhà. Tại sao nơi đó lại chứa quá nhiều vũ khí gây sát thương như vậy? Số đầu đạn lên đến hàng ngàn chứ chẳng chơi.
“Ầm” Cô đâm xầm vào một người, trời đất rung chuyển nhưng cô không bị sao cả, đúng là may thật.
“Tôi xin lỗi!” Cô cúi đầu nói một câu xin lỗi rồi lách người bỏ đi, chẳng hơi sức đâu quan tâm mấy cái thể loại này.
“Nè Dạ Nguyệt!” một giọng nói chua ngoắt kéo giật cô lại. Cô đứng lại rồi quay người nhìn xem ai đã gọi tên mình theo cái kiểu âm vang chín tầng mây đó. Hóa ra chẳng là ai xa lạ, là một cô gái tóc dài có tên Huyễn Linh. Cô gái này cũng không phải dạng vừa ở ngôi trường này. Là một hot girl làm trái tim bao anh chàng tan nát nhưng điều quan trọng là Huyễn Linh luôn muốn có được những gì cô có.
“Chuyện gì? Không phải tôi đã xin lỗi cô rồi sao?” Dạ Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô ta.
“Không phải cái gì xin lỗi cũng xong đâu!”
“Vậy à? Thế muốn gì?”
“Tôi muốn những gì cô đang có!”
Hai người con gái xinh đẹp đứng nhìn nhau giữa trường khiến không ít người hiếu kì tiến lại quan sát. Đôi mắt Dạ Nguyệt nheo lại, miệng nở một nụ cười mỉa mai trông rất đẹp. Mái tóc dài của cô bay theo chiều gió, ánh nắng rải đầy trên sân tạo nên một khung cảnh khiến người ta nghĩ chỉ trong phim mới có.
“Được! Hẹn cô chiều nay…tại đây!” Dạ Nguyệt nói rồi xoay lưng bỏ đi, để lại Huyễn Linh đứng đó nhìn theo. Cô ta cũng nở một nụ cười khiêu khích.
Chỉ cần vậy, thế là tin đồn Đại Tỉ Thiên Dạ Nguyệt và hot girl Huyễn Linh sẽ gặp nhau vào chiều nay để giải quyết một số vấn đề “chính sự” được lan khắp trường. Và điều đơn giản hơn ai cũng có thể nghĩ đến đó là “Hạo Khang sẽ làm gì trong chiều hôm nay?”
Hiện tại anh đang ngồi ở phòng giáo viên, tay cầm cây bút chì quay quay nãy giờ. Anh chẳng hiểu cô vợ anh nghĩ gì mà lại hẹn người khác giải quyết vấn đề “chính sự” ngay tại trường. Thật là không hổ danh Đại Tỉ nắm thế lực xoay chuyển toàn trường.
Anh nở một nụ cười, chiều nay chắc anh phải nhúng tay vào chuyện của cô một chuyến rồi. Dù gì anh cũng là chồng cô và cũng là giáo viên chủ nhiệm của cô, anh không thể ngồi yên xem phim được.
Chỉ vì cái tin đồn đó mà cả trường nháo nhào lên nguyên buổi chiều, ai cũng mong nhanh chóng đến giờ ra về. Cô ngồi trong lớp, học như chơi, chơi như học. Chẳng quan tâm đến lời giáo viên giảng.
“Nè Nguyệt!” Hà Lam chọc chọc tay vào eo cô.
“Gì?” Cô hỏi.
“Độ đánh lại không? Lâu lắm rồi bồ đâu có đánh nhau!” Hà Lam nói, cô nhìn Hà Lam, hình như nó đang khi dễ trình độ của cô.
“Không đánh nhưng không có nghĩa là đánh không lại!” Cô buông một câu rồi tập trung vào việc xếp giấy của mình.
***
Giờ tan học, Huyễn Linh đã đứng đợi sẵn. Cô bước đến đứng đối diện Huyễn Linh. Đưa balo của mình cho Hà Lam. Mái tóc cô vẫn xõa dài, không như Huyễn Linh, cô ta bới cao lên, để lộ vùng trán cao thanh tú.
“Tôi tưởng cô không dám đến!” Huyễn Linh nói.
“Vậy à? Bắt đầu chưa?” Cô hỏi, mắt nhìn xung quanh một lượt, chắc sẽ không có vụ đánh lén đâu.
“Được nhưng trước khi bắt đầu, tôi có điều muốn thỏa thuận!”
“Nói!”
“Nếu cô thua, tất cả những gì cô có ở trường này của cô đều thuộc về tôi!”
“Được!” Dạ Nguyệt đồng ý rất nhanh, cứ y như rằng cô đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Kể cả…Hạo Khang!” Huyễn Linh nói, mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên. Hạo Khang vừa đi tới cũng nghe được điều đó. Anh liền dừng lại xem phản ứng của cô.
“Được!” Dạ Nguyệt đồng ý một cách không do dự, mọi người lại há hốc mồm lần hai, quá đỗi ngạc nhiên. Hạo Khang dường như đứng không vững khi nghe lời cô thốt ra. Cô đem anh ra cá cược, anh cứ nghĩ cô sẽ không dám. Không ngờ…thật không ngờ! Cô rất bản lĩnh!