Thầy Giáo Môn Văn – Chương 21 Thiên sát – Địa sát – Botruyen

Thầy Giáo Môn Văn - Chương 21 Thiên sát - Địa sát

Sau khi làm rơi rổ rau Băng Nguyệt không hề nhặt lại mà cúi đầu xuống ăn như không có chuyện gì sảy ra. Nhưng khuân mặt tái nhợt, bàn tay cầm đôi đũa run run đã phản bội lại cô.

Như nhận ra điều gì, Vũ Phong quay lại đằng sau.

“ Đừng…đừng nhìn!!”

Băng Nguyệt cảnh báo Vũ Phong nhưng không dám quá lớn tiếng, thật sự là cô vô cùng sợ hãi.

Vũ Phong quay lại, nhìn Băng Nguyệt rồi mỉm cười trấn an.

Tuy chỉ quay lại một thoáng, nhưng Vũ Phong đã thấy được hai người đàn ông cao lớn. Một người vạm vỡ, khuôn mặt lúc nào cũng hằm hằm. Người còn lại thì khuôn mặt âm trầm, mắt lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc.

Vũ Phong chắc chắn rằng chính hai người họ là nguyên nhân khiến cho Băng Diệp có phản ứng lạ đến vậy. Chẳng lẽ là người của Hắc Sát?

Khi xác định hai tên vừa rồi đã đi, Vũ Phong nhanh chóng gửi tiền. Kéo tay Băng Nguyệt vào một nơi khuất người.

“ Em sao vậy? Biết hai người vừa rồi hả?”

Nhìn tinh thần suy sụp của Băng Nguyệt khiến Vũ Phong phải lên tiếng hỏi thăm.

“ Nào chỉ quen… Họ đi theo em đã 5 ngày rồi.”

Lấy lại bình tĩnh, Băng Nguyệt trả lời.

“ Là Hắc Sát?”

Vậy là Vũ Phong đoán đúng rồi. Chỉ có bọn chúng mới khiến cho một sát thủ được đào tạo như Băng Nguyệt thất thố như vậy.

“ Đúng vậy, chúng là sát thủ thuộc hàng Địa Sát của tổ chức.”

“ Địa sát?”

Vũ Phong ngạc nhiên hỏi, hắn thật sự không biết đó là cái gì.

Để giải thích thắc mắc của Vũ Phong, Băng Nguyệt nói.

“ Ở Hắc Sát, những người mới tốt nghiệp như bọn em chỉ là sát thủ bình thường mà thôi. Cao cấp hơn sẽ mang danh Địa Sát, còn trên nữa sẽ là Thiên sát.”

Nhắc đến Thiên sát khiến giọng Băng Nguyệt run run, đối với cô họ là những huyền thoại sống. Những kẻ có kĩ năng giết người hoàn hảo, máu lạnh vô tình, chưa nhiệm vụ nào mà Thiên sát chưa thể hoàn thành. Chúng không hề sợ chết, hoàn toàn là những kẻ điên.

“ Địa Sát ở tổ chức có 20 tên, còn Thiên sát chỉ có hai mà thôi.”

“ Hai người?”

Vũ Phong vô cùng ngạc nhiên, có thể thấy số lượng học viên được Hắc Sát đào tạo là rất nhiều. Tính theo tích lũy từng năm thì số sát thủ bình thường là vô số, nhưng hắn không ngờ Địa sát chỉ là 20 còn Thiên sát chỉ là 2. Thật sự là quá ít!

“ Hừ! Anh nghĩ Thiên sát dễ đào tạo sao? Không biết phải chết bao nhiêu người thì mới có một Thiên sát xuất thế đấy.”

Sau khi lấy lại tinh thần thì Băng Nguyệt tiếp tục phổ cập kiến thức cho Vũ Phong.

“ Thế em đã gặp họ chưa?”

Vũ Phong lên tiếng hỏi, nếu chỉ có 2 Thiên sát trong vạn người thì có thể khẳng định chúng vô cùng mạnh. Nếu mà bị chúng để ý thì chỉ có chết? Vũ Phong không muốn mình có ngày sẽ chết không minh bạch.

Băng Nguyệt lắc đầu. Thật sự là nàng chưa từng thấy mặt họ.

“ Chưa sao?”

Vũ Phong không ngờ rằng Băng Nguyệt lại chưa từng gặp Thiên sát dù cả bọn trong cùng một tổ chức.

“ Không những Thiên sát em chưa gặp, mà cả Địa sát em mới chỉ gặp vài người mà thôi. Địa sát luôn đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, còn Thiên sát thì luôn đi theo ông trùm – Đại thiếu gia.”

Thấy băn khoăn của Vũ Phong, Băng Nguyệt lên tiếng giải thích.

Đại thiếu gia sao?

Nếu đã có thể trở thành ông trùm lớn của Hắc Sát thì người này không đơn giản chút nào. Chắn chắn sẽ là một tên có sức chiến đấu kinh hồn hoặc trí óc đầy xảo quyệt.

Vũ Phong cũng không hỏi Băng Nguyệt về Đại thiếu gia. Cô mới sắp trở thành thành viên trính thức mà thôi, chưa thể tiếp xúc với người cấp cao như vậy được.

“ Thế nào hả? Anh sợ rồi à? Vậy mà kêu giết hết nếu ai dám đến…”

Thấy Vũ Phong trầm mặc, Băng Nguyệt lên tiếng chêu đùa. Cô biết lượng thông tin mà cô cung cấp cho Vũ Phong là quá lớn, hắn cần thời gian mà tiêu hóa.

Nhìn điệu bộ chu mỏ của Băng Nguyệt khiến Vũ Phong sững người.

Thật là dễ thương mà!

Đôi môi kia…

“ Trời mà động em anh cũng giết…”

Bất ngờ, Vũ Phong đẩy mạnh Băng Nguyệt vào tường, miệng bắt đầu cúi xuống.

Chiếc lưỡi nham nhám bắt đầu công phá hàm răng trắng như sứ.

“ Ưm…ưm…”

Quá bất ngờ trước hành động của Vũ Phong khiến Băng Nguyệt không biết phải làm sao.

Nhưng rồi cô cảm nhận được tình cảm Vũ Phong dành cho mình. Đôi môi nhỏ xinh bắt đầu hé mở, chiếc lưỡi ướt át vụng về đáp lại.

Một chiếc đùi săn chắc nhấc lên, được Vũ Phong cầm chặt trên tay.

Tay còn lại của Thầy giáo đáng kính cũng không nhàn rỗi khi tận tình xoa bóp hai ngọn đồi màu mỡ.

Cả hai hôn nhau say đắm, Vũ Phong thì cảm nhận vị ngọt của đôi môi tuyệt sắc. Còn Băng Nguyệt thì tận hưởng nụ hôn của người yêu.

Thắm thiết là thế, nhưng cuối cùng cả hai cũng buông nhau ra.

“ Hộc…hộc…anh làm em tí nghẹt thở…”

Vừa thở dốc Băng Nguyệt vừa nói, đây là lần đầu cô cảm nhận được tư vị của nụ hôn, hôm qua với tư vị của người bị cưỡng hiếp nên cô trả cảm nhận được gì.

“ Tại vì anh yêu em mà…”

Nhìn bộ dạng của Băng Nguyệt khiến Vũ Phong chân thành nói.

Băng Nguyệt đỏ mặt. Tuy là sát thủ nhưng cô vẫn có cảm xúc, vẫn biết yêu thương. Đây là lần đầu tiên cô được nói lời yêu thương.

“ Em cũng thế…”

Nhẹ nhàng hôn vào má Vũ Phong khi hắn còn chưa chuẩn bị, Băng Nguyệt nhanh tay đẩy Thầy giáo yếu đuối ra rồi chạy đi.

Để lại đằng sau đôi mắt vẫn ngỡ ngàng dõi theo…

Vũ Phông chạy theo, không thể để cô gái này hôn xong rồi chạy được. Tí mà bắt được phải thoải mái hôn một trận.

Cuối cùng Vũ Phong cũng tìm thấy cô nàng ở trỗ đỗ xe.

“ Em chạy nhanh thế…”

Vừa nhìn cô nàng ngồi trên xe máy Vũ Phong vừa nói.

“ Tại anh chạy chậm thì có hihi. Thôi nhanh đi để còn về.”

Thấy Vũ Phong như thế khiến Băng Nguyệt tức cười.

“ Sao đã về rồi, em còn phải đi mua quần áo nữa chứ. Chẳng lẽ mặc đồ của anh suốt à?”

Vũ Phong ngạc nhiên hỏi.

“ Thì đã sao? Với lại bọn họ…”

Băng Nguyệt ngập ngừng nói. Cô sợ, sợ sẽ bị bắt về, sợ liên lụy tới Vũ Phong.

“ Không cần lo đâu, bộ dạng của em bây giờ khác hẳn hôm qua. Với lại có anh ở đây rồi thì em lo gì nữa.”

Như hiểu được suy nghĩ của Băng Diệp, Vũ Phong lên tiếng an ủi.

“…”

“ Thế có đi không? Không đi là anh bỏ lại bây giờ.”

Vũ Phong ra vẻ tức giận. Nhưng trong bụng thì đang cầu mong cô lên xe, hắn muốn giúp cô thoát khỏi ám ảnh của Hắc Sát.

Cảm nhận được sự kiên quyết của Vũ Phong khiến Băng Nguyệt không biết làm thế nào.

Cuối cùng nàng chỉ đành bặm môi mà leo lên…

MMMMM

Viết xong từ chiều rồi nhưng quên đăng!

Xin lỗi tất cả mọi người. Chúc mn đọc truyện vui vẻ!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.