Thành ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ mình chưa chết ? Không thể như thế được, cảm giác hàng chục viên đạn xuyên qua người không thể là giả được.
Vậy là …..
Hắn không chết HAHA hắn còn sống, hắn không chết …
Bỏ đi những băn khoăn hắn chạy ngay vào phòng tắm. Tuy đây không phải nhà trọ cao cấp nhưng một cái gương treo tường vẫn phải có.
Thành vuốt vuốt bộ râu lởm chởm trên cằm, chỉnh lại bộ tóc xoăn rối bù. Sau khi xác định người trung niên hơn ba mươi trong gương chính là mình thì hắn đã chắc chắn “ Mình đã trọng sinh.”
Tuy nhiên thật đáng tiếc, người ta trọng sinh thì nhập vào những người trẻ tuổi đẹp trai. Còn hắn thì lại nhập vào ông thầy giáo 30. Với lại cơ thể này quá yếu nhược, không giống thân hình body rắn chắc của một người quân nhân như hắn.
Thân hình này chỉ cao 1m65, nặng hơn 50kg – có vẻ hơi gầy, cơ bắp thì nhão nhoẹt lỏng le, cho dù có gồng lên cũng chẳng thấy ” con chuột ” đâu cả. Thật là nhớ thân hình lực lưỡng trước đây.
Đột nhiên, Thành vỗ mạnh vào đầu, hắn nhanh chóng cởi ra chiếc quần đùi. Sau khi dùng mắt đo lường cẩn thận, hắn không khỏi thở một hơi, tên này tuy thể hình chẳng ra gì, nhưng ”tiền vốn” xem ra cũng khá hùng hậu. Sau khi kiểm tra cẩn thận một lần, không thấy vấn đề về công năng tính dục, Thành đã bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, hắn bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Căn phòng mà hắn đang ở hẳn là loại phòng trọ, rất nhỏ, diện tích không vượt quá 8 mét vuông. Góc tường kê một chiếc giường, hơn nửa cái giường bày la liệt các loại sách vở – sao nhiều sách đến thế? Sặc! Ông thầy này bán sách hay sao trời? Lại còn toàn sách về thơ, về văn dầy đặc chữ là chữ.
Thành dễ dàng tìm được cái ví trông vô cùng cũ nát ở tủ đầu giường.
Trên CMND ghi rõ rang, Vũ Văn Phong – sinh năm 1988. Mẹ! Vẫy là đã 32 tuổi hơn hắn tận 8 tuổi, vả lại còn chưa có vợ nữa. Đúng là một cuộc đời thất bại a.
Trừ thẻ chứng minh trong ví còn gần một triệu tiền lẻ, Thành chả thèm để mắt đến mấy cái đồng cắc này, mà hắn quan tâm chủ yếu là cái thẻ chứng nhận. Hóa gia ông chú này là giáo viên dạy văn, thảo nào cái phòng trọ trả khác gì thư viện.
Giờ hắn quan tâm chủ yếu chỉ là cái điện thoại di động, phải hiểu rõ những người có liên lạc với ông thầy này. Dù sao hắn bây giờ chính là Vũ Phong, không muốn bị người ta nhận ra sơ hở thì phải hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật.
Trên điện thoại di động chỉ vài người liên lạc với hắn: Hiệu trưởng, Tổ trưởng, Cô Uyên, Dì. Thành càng sửng sốt, thầy giáo này đến ngay cả một nửa bằng hữu cũng không có hay sao? Hắn đồng thời thầm cảm thấy may mắn, không có bằng hữu thì chứng tỏ người này nhất định rất là cô độc, hoặc ít nhất cũng là một kẻ trầm mặc ít nói, không vừa lòng đồng nghiệp. Chỉ cần hắn ít nói một chút, đóng giả một tên câm, thật dễ dàng để gạt người khác.
” Lão thầy giáo!” Thành nói với bóng người trong gương.” Ông cứ yên tâm mà đi! Chỉ dựa vào tình cảm khi ông nhường thân thể này cho tôi, tôi đã phải báo đáp ngươi rồi. Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là – Vũ Văn Phong!”
Nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, trên màn hỉnh hiện thị thời gian: 7 giờ 53 phút ngày 29 tháng 9, tức là cách thời gian kiếp trước bản thân bị bắn chết chưa tới 10 tiếng. Mặc dù ở một trình độ nào đó mà nói, hắn đã không còn điều chi vướng bận, nhưng có cừu không báo không phải là người nữa rồi! Và nếu không báo thù, thì hắn sẽ không còn mặt mũi nhìn những anh em đã mất.
#
Vũ Phong mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng và không quên cầm theo chiếc cặp đựng toàn saachs mà chủ nhân trước đây đã chuẩn bị, lúc này hắn mới biết được nơi này nổi danh là khu cho thuê giá rẻ nằm ở phía Đông thành phố.
Hắn ra ngoài không phải là vì hắn muốn đi chơi hay cảm nhận cơ thể mới này mà vì hắn phải đối diện với sự thật – hắn phải đi dạy học. Khi đã thừa nhận mình sẽ trở thành Vũ Văn Phong, thì hắn phải tiếp nhận tiếp công việc mà cơ thể này đang làm.
Trường THPT Lam Thiên là một trong những trường Trung học trọng điểm của Bắc Thái. Trường nổi tiếng là nơi có cơ sở vật chất hàng đầu, là môi trường đào tạo toàn diện. Từ lý thuyết tới thực hành, từ thể thao cho tới các cuộc thi văn nghệ. Cho nên đây là nơi mà các bậc phụ huynh cố gắng làm lụng kiếm tiền để con họ có thể vào học.
Phòng trọ cách trường cũng không xa, đi bộ chỉ mất hơn mười phút là tới.
Vì Lam Thiên là một trường lớn vậy nên cổng trường vô cùng đồ sộ, dù cho ba chiếc xe con đi qua cùng một lúc cũng có thể vừa. Ngay sau hai cánh cổng sắt là phòng bảo vệ với đầy đủ tivi, điều hòa – đúng là còn sướng hơn cái phòng trọ vài mét của Vũ Phong.
Do trường rất rộng nên có tới 4 bảo vệ thay phiên trông coi. Theo Vũ Phong thấy thì chỉ có hai ông là trên dưới 40, còn lại là hai thằng trẻ măng 23,24 tuổi, chắc do lúc còn đi học thì ăn chơi đua đòi nên giờ mới phải đi làm bảo vệ ở đây.
Đi trên sân trường rộng lớn không bóng người làm Vũ Phong thấy ngạc nhiên. Nhưng tính toán thời gian thì hắn mới nhớ giờ đã là tiết hai, học sinh và thầy cô chắc vào trong lớp tụng kinh với nhau hết rồi chứ đâu còn đi lại hiên ngang như hắn.
Thôi giờ mà vào lớp chắc cũng không kịp, vậy nên Vũ Phong quyết định vào phòng trờ giáo viên ngồi giết thời gian.
Vì số lượng học sinh rất đông vậy nên có tận hai tòa nhà năm tầng để làm phòng học và một tòa 3 tầng để làm khu Ban giám hiệu. Đi vào phòng chờ giáo viên, đúng như hắn dựa đoán thì ở đây không hề có ai. Kéo lấy cái ghế gần nhất Vũ Phong nằm bò ra bàn. Hắn muốn ngủ một giấc để trờ thời gian vào tiết sau.