Thầy Giáo Môn Văn – Chương 19 Hắc Sát – Botruyen

Thầy Giáo Môn Văn - Chương 19 Hắc Sát

“ Cô đùa tôi à?”

Vũ Phong vô cùng ngạc nhiên, ai lại tên thế bao giờ. Tên heo tên cẩu còn nghe được. Đăng này lại là…Số 4?

“ Tôi đùa anh làm gì, bọn học viên như tôi điều tên như thế cả.”

Số 4 trả lời đầy tự nhiên.

“ Học viên? Trường gì mà đánh tên lạ vậy?”

Vũ Phong băn khoăn hỏi, trong khi đó tay của hắn vẫn không ngừng sờ mó những bộ vị tuyệt vời trên cơ thể trước mặt.

“ Bỏ cái tay của anh ra!”

Số 4 gắt, cố dãy dụa tránh thoát.

“ Đằng nào trả chơi rồi, sờ một tí thì có sao đâu.”

Vũ Phong đểu giả nói, tay không ngừng tăng lực đạo. Thi thoảng còn thò tay vào hang để mò cua bắt ốc.

Đúng vậy! Đã để hắn làm bao nhiêu lần, đã làm bao nhiêu tư thế rồi thì còn gì ngại ngùng nữa. Như đã quyết định, Số 4 tiếp tục nói.

“ Đây không phải trường học mà là một trại huấn luyện, và tôi là một học viên trong đó.”

Vũ Phong thật bất ngờ. Trại huấn luyện cái khỉ gì?

“ Cô là quân nhân hay đặc vụ gì đó hả?”

Sauk hi chứng kiến thân thủ của Số 4, Vũ Phong đã đoán cô phải được đào tạo vô cùng bài bản. Nếu không một người bình thường không thể ngay khi vừa có biến đã biết đập vỡ cốc để làm vũ khí được.

May là Số 4 đang bị thương, nếu không Vũ Phong chưa chắc có thể chế phục cô gọn gàng và nhanh chóng như thế được. Nghĩ đến lúc bị kề mảnh cố vỡ vào cổ Vũ Phong vẫn còn lạnh người, nếu không phải Số 4 mất bình tĩnh thì chưa chắc hắn đã có cơ hội.

“ Không phải… Mà thôi. Anh không cần biết đâu.”

Như nghĩ ra điều gì, Số 4 chui đầu vào chăn không nói tiếp nữa.

Nhìn biểu cảm của Số 4 Vũ Phong biết cô đang sợ điều gì.

Số 4 và Vũ Phong vừa mới gặp lần đầu, cô đã bị hắn cưỡng bức. Dù lúc đấy có chấp nhận nhưng tâm lí của người bị hại vẫn khiến cô có chút hận ý với Vũ Phong. Nhưng ranh rới giữa hận và yêu chỉ vô cùng mong manh mà thôi. Vũ Phong tin mình có thể cho Số 4 hạnh phúc.

Vũ Phong dừng lại đôi tay đang nghịch ngợm, nhẹ nhàng ôm Số 4 vào lòng.

“ Có gì em cứ nói ra, anh hứa sẽ giúp em tất cả. Chồng của em đây cũng không phải người thường nha. Có phải cái trại huấn luyện đó có liên quan đến việc em bị thương không.”

Nghe lời nói ân cần của Vũ Phong mà lòng Số 4 cảm thấy ngọt ngào, từ lúc bắt đầu hiểu biết đến giờ cô luôn ở “nơi đó”. Suốt ngày phải đấu tranh để sinh tồn, đâu ra cảm giác bình yên như bây giờ.

Trao thân cho hắn cũng không đến nỗi nào! – Số 4 nghĩ.

“ Chồng của ai ở đây chứ!”

Số 4 chu môi, thật sự là cô chưa bao giờ được người quan tâm đến vậy.

“ Vì sự quan tâm của anh tôi sẽ nói ra. Thật ra đó là trại huấn luyện SÁT THỦ.”

“ Sát thủ? Thật à??”

Vũ Phong vô cùng ngạc nhiên, ở Viêt Nam có sát thủ không phải điều gì mới mẻ với hắn.

Ở nơi nào có lợi ích thì nơi đó sẽ có đấu tranh, và có cả người chết. Vì vậy nên khi lợi ích ảnh hưởng quá lớn sẽ không ít người nhiều tiền lắm của thuê người dọn dẹp vật cản trở mình. Rất nhiều vụ án ở Việt Nam rơi vào bế tắc đều do sát thủ gây ra, chúng như những hồn ma âm thầm làm thịt mục tiêu.

Nhưng đây là lần đầu tiên Vũ Phong biết được ở Việt Nam có sát thủ được đào tạo. Và không ngờ người con gái trong lòng mình lại là một trong số đó.

“ Đúng vậy, mọi sát thủ của Hắc Sát đều là cô nhi hoặc trẻ em bị bắt cóc.”

Hắc Sát – Vũ Phong bắt đầu ghi nhớ cái tên này.

“ Vậy em là…”

“ Em đoán mình cũng là cô nhi, vì em trả nhớ gì về trước đây cả.”

Số 4 cười, trả lời lại câu hỏi của Vũ Phong. Nhưng nụ cười của cô lại trả khác gì là khóc cả.

Khi tất cả mọi người có cha, có mẹ thì cô lại không có. Khi tất cả trẻ em đều được đi học thì cô lại bị huấn luyện để giết người.

Như nhận ra cảm xúc tiêu cực của Số 4, Vũ Phong ôm thật chặt cô vào lòng.

Tuy Vũ Phong không nói gì nhưng sự quan tâm của hắn Số 4 hiểu được. Cô cầm tay hắn xoa xoa như để nói rằng – Tôi không sao, anh đừng lo.

Rồi Số 4 tiếp tục nói.

“ Học viên ở đây sẽ được huấn luyện từ bé, tất cả những kĩ năng từ sử dụng súng ống, dao, vũ khí cho đến đi đứng hay ăn mặc đều được huấn luyện kĩ càng. Trong trại huấn luyện mọi người giết nhau để sống, để sinh tồn.”

Khi nhớ lại những việc đã trải qua, không khỏi khiến cảm xúc của Số 4 dâng trào. Tại nơi huấn luyện cô không hề có bạn bè, đồng đội hôm nay có thể trở thành kẻ thù ngày mai.

“ Vậy còn em? Em đã giết ai chưa?”

Vũ Phong thắc mắc hỏi.

“ Tôi sao?” Số 4 ngẫm nghĩ:

“ Rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi còn không nhớ nổi nữa rồi….”

Vũ Phong trầm mặc. Không ngờ người con gái xinh đẹp trước mặt lại là bông huyết hồng có gai.

“ Anh sợ tôi sao?”

Nhìn biểu cảm của Vũ Phong khiến Số 4 lên tiếng hỏi.

“ Không có, anh chỉ đang cảm thấy khổ cho một người con gái như em phải chịu đựng những việc kinh khủng đó. Nhưng từ bây giờ hãy quên hết tất cả đi, vì ở đây đã có anh rồi.”

Sợ Số 4 thương tâm Vũ Phong nhanh chóng hôn lên tóc cô và thâm tình nói.

“ Có anh? Anh không sợ họ trả thù sao!?”

Thấy Vũ Phong bảo lo cho mình khiến lòng Số 4 cảm thấy lâng lâng, chưa ai quan tâm cô thế này cả. Nhưng cô lại sợ, sợ liên lụy đến hắn.

“ Dám đến một tên anh sẽ giết một tên, giết đến khi vợ anh hết giận mới thôi.”

Vũ Phong chém định chặt sắt nói, ai động vào người của hắn là hắn không để yên đâu. Tuy mới quan hệ với Số 4 một lần nhưng nghe đến tình cảnh của nàng khiến hắn không khỏi muốn chăm sóc nàng suốt đời.

Cảm thấy lời nói của Vũ Phong đầy chân thành khiến Số 4 vô cùng cảm động. Nàng rụi đầu vào ngực Vũ Phong như một con cún nhỏ. Nối hận ý vì bị cưỡng bức không biết biến đi đâu mất mà chỉ còn hạnh phúc. Ở cạnh Vũ Phong khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.

Thấy hành động của Số 4 khiến Vũ Phong vui sướng. Vậy là nàng đã chấp nhận hắn rồi.

“ Đã có cuộc sống mới rồi thì phải đổi tên, không thể cứ gọi 4, 4 được.”

“ 4, 4 gì chứ! Nhưng mà em nghe anh. Anh chọn tên nào em cũng thích.”

Số 4 đã hoàn toàn vướng vào bể tình của Vũ Phong. Vậy nên giờ hắn nói gì nàng cũng sẽ nghe.

“ Vậy hay gọi là…”

MMMMM

Mấy hôm nay bận nên giờ mới có thời gian viết một chap.

Chap nếu hơi ngắn mong mọi người thông cảm.

Chúc tất cả một buổi tối tốt lành!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.