Thầy Giáo Môn Văn – Chương 18 Tôi là số 4 – Botruyen

Thầy Giáo Môn Văn - Chương 18 Tôi là số 4

Xin lỗi mọi người hôm nay có việc nên ra hơi muộn!

MMMMM

Mắt phượng hé mở, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm mỹ nữ trên giường tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Thân hình cô gái cựa quậy, sao lại chật cứng vậy?

Nhìn sang bên cạnh, một khuôn mặt góc cạnh của gã đàn ông lạ mặt đang kề bên. Đôi bàn tay vững chắc ôm chặt lấy cô.

“ AAAA… Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?”

Chẳng lẽ cô bị “tổ chức” bắt lại rồi?

“ Đừng dãy dụa mà, tôi còn đang ngủ.”

Vũ Phong nói với giọng ngái ngủ, hắn nhắm mắt rồi tiếp tục ôm thân hình mềm mại trước mặt vào lòng.

“ Buông ra buông tôi ra đồ dê già, biến thái,…”

Giờ đây, cô gái đã biết mình chưa bị bắt nhưng lại lọt vào tay kẻ khác. Bàn tay nhỏ nhắn vung mạnh tát tới mặt Vũ Phong.

“ Bép.”

Cảm giác đau rát ở mặt khiến Vũ Phong giật cả mình.

“ Này cô bị làm sao thế, chính tôi đã cứu cô đấy.”

Vũ Phong bực tức nói.

“ Hừ, tại sao anh lại nằm ở đây?”

Cô gái dịu lại hỏi.

“ Đây là giường tôi, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu. Sao cô hỏi ngu thế.”

Vũ Phong ngáp dài rồi nói.

“ Anh…”

Cô gái cạn lời, nàng là con gái có được không? Tự nhiên trên giường có một người đàn ông thì phải hỏi rồi.

Chết rồi, tự nhiên nàng mới nhớ ra…

Nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc chăn mỏng ra khỏi người…

“ AAAAAAAA…. Quần áo của tôi đâu… an..h anh đã làm gì tôi rồi…”

Tiếng thét này còn kinh thiên hơn lần trước. Giọng cô gái run run, cô thấy giờ trên người mình chỉ khoác một chiếc áo sơ mi mỏng manh. Và đặc biệt hơn…

Bên trong không hề có đồ lót!

“ Thì quần áo của cô rách với ướt hết rồi nên tôi thay ra, vả lại nếu mà không cởi thì làm sao tôi băng bó cho cô được. Đáng ra cô phải cảm ơn tôi đấy.”

Vũ Phong nói bằng giọng đầy thản nhiên.

“ Anh…”

Cô gái lại cạn lời, người gì vậy chứ.

Mà chờ đã! Vậy chẳng phải là…

“ Tôi giết anh!”

Cô gái bật dậy, bàn tay nhanh chóng cầm chiếc cốc ở trên tủ đầu giường.

Đập mạnh, thủy tinh văng tung tóe.

Thân hình mảnh mai nhanh nhẹn đè chặt lên người Vũ Phong. Vảnh vỡ sắc lẹm của chiếc cốc vỡ kề ngay trên cổ khiến Vũ Phong giật mình.

Mẹ ơi! Quá ác liệt rồi!

Đôi mắt kiều diễm giờ đây mọng nước như trực khóc, sát khí lóe lên khiến người khác không rét thì run.

Tại sao chứ! Thân thể cô gìn giữ bao lâu nay, thân thể quý giá khiến cô bất chấp phản bội tổ chức lạ mất một cách lãng sẹt thế sao. Cô không cam tâm.

“ Ấy khoan, từ từ…bình tịnh…có gì rồi ta nói truyện…”

Vũ Phong hốt hoảng, hắn không ngờ người đước mình cứu lại ác liệt đến vậy. Nhìn mảnh thủy tinh mà Vũ Phong hoảng sợ, chỉ cần cô ta cứa một cái là hắn đi đời nhà ma.

“ Anh làm nhục tôi, anh thấy anh có đáng chết hay không.”

Cô gái dừng tay lại, bất mãn nói.

“ Tôi đã làm gì đâu…”

Nói rồi Vũ Phong ngắm nhìn cô gái trước mặt mình. Do không mặc áo ngực nên hai hạt nho lồi lên lớp áo trông thật kích thích. Cô gái cao ngang Vũ Phong nên chiếc sơ mi chỉ che được nửa mông, ngã ba thần thánh lúc ẩn lúc hiện trông thật mê hồn.

“ Lại còn nhìn! Tin tôi giết anh ngay bây giờ không?”

Thấy anh mắt ám muội của Vũ Phong, cô gái lên tiếng cảnh cáo.

Vũ Phong thật khổ mà, chưa làm gì mà đã bị dọa giết (trừ sờ mó qua thì không tính ). Không phải con gái sau khi được cứu sẽ lấy thân báo đáp sao? Sao Vũ Phong hắn khác vậy.

“ Tin, tôi tin. Bà cô của tôi ơi! Thật sự là tôi chỉ nhìn một xíu xíu thôi, chư làm gì thật mà.”

“ Anh… Thế thì anh xuống âm phủ mà nhìn.”

Cô gái giận tím mặt, tay cầm mảnh thủy tinh cứa xuống.

Chỉ trờ có vậy.

Khi cô gái mất bình tĩnh, Vũ Phong nhanh chóng giữ chặt hai tay cô ta.

Vũ Phong bất ngờ lật người đè chặt cô gái giứa thân, nhanh tay cầm mảnh thủy tinh vứt ra xa.

“ Anh đê tiện, mau buông ra.”

Cô gái dãy dụa, nhưng sức lực giữa đàn ông và phụ nữ khác biệt rất lớn. Vả lại cô ta còn bị thương nữa thì làm sao thoát khỏi quân nhân có kinh nghiệm như Vũ Phong được.

“ Buông cô ra? Cô nghĩ tôi bị điên à mà bỏ cô ra để cô giết tôi.”

“ Anh…”

“ Anh cái gì mà anh. Cô đã bảo tôi nhìn thì để tôi nhìn cho cô xem.”

“ Tao mà thoát được thì tao thiến mày.”

Cô gái quật cường nói.

“ Lại còn mạnh miệng, thế thì để tôi cho cô xem.”

XOẸT…XOẸT…

Từng mảnh của chiếc áo sơ mi bay lên không trung.

Da thịt trắng ngần hiển lộ.

Đôi bạch thỏ sáng bừng dưới ánh nắng. Tuy không phải quá to lớn nhưng căng tràn đầy đặn, tròn tròn vểnh cao. Nuối nước bọt cái ỰC! Vũ Phong dùng một tay giữ chặt hai tay cô gái lên trên đầu.

Cái tay còn lại mau chóng vươn tới chiếc bánh bao trước mặt. Thật căng tràn, co dãn, thật vừa tay!

Cô gái liền run một cái.

“ Đừng, đừng bóp mà…không cần…”

Luôn luôn kiêu ngạo cô gái, không ngờ lại phải gặp tình trạng này. Lòng nàng không còn yên ổn được nữa. Phải làm sao đây!

“ Còn cố chấp! Cô không thấy trên tivi khi con gái được cứu sẽ lấy thân báo đáp sao? Cô không những không nói lí lẽ, vậy mà lại còn muốn giết tôi. Xem tôi trừng phạt cô ra sao.”

Nói rồi Vũ Phong cúi người hôn xuống, miệng ngậm chặt đôi môi đỏ hồng.

“ Ưm…ưm…”

Quá bất ngờ, cô gái chỉ kêu được vài tiếng trong cổ họng.

Chưa từng có bị ai hôn qua cô gái dãy dụa, hơi thở có điểm dồn dập, một chiếc lưỡi trơn tuột vươn vào miệng nàng.

Phải cắn đứt nó cho hắn chết! – cô gái nghĩ. Nhưng trong lòng lại có tư vị khác, đây là hôn sao? Thật khiến người ta khẩn trương, cũng không ghê tởm như cô nghĩ.

Sao có thể như vậy, sao tim cô lại đập nhanh thế này? Chỉ cảm thấy đầu lưỡi Vũ Phong cứ chơi đuổi bắt với lưỡi cô, khiến mỗi lần định cắn xuống lại dừng.

Cháo lưỡi một lúc lâu, khi thấy cô gái sắp không thở nổi thì Vũ Phong mới buông ra, nhưng vẫn còn luyến tiếc dư vị vừa rồi.

“ Hộc..hôc… Đừng, dừng lại đi. Tôi xin lỗi và cảm ơn anh đã cứu tôi được chưa.”

Cô gái cố gắng hít thở lấy hơi rồi vội vàng nói.

Vũ Phong thấy nàng chịu thua thì cười. Bàn tay thô giáp càng bóp mạnh cặp bánh bao của nàng.

“ Haha Nói như vậy là cô muốn lấy thân báo đáp? Vậy thì nghe lời một chút.”

“ Không…a, không phải…”

Tâm cô gái như lửa đốt, không biết như thế nào tên này mới buông tha cho mình. Dù đã được huấn luyện nhưng cô chưa trải sự đời, vả lại cuối cùng thì cô vẫn chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

Cô gái bởi vì trong lòng kinh hoàng, nên khóe mắt xuất nước. Không ngờ hơn 20 năm trinh tiết sẽ bị hủy hoại.

Cố gắng dãy dụa, nhưng cô gái không biết rằng làm vậy chỉ khiến thú tính trong người Vũ Phong bạo phát.

Vũ Phong luồn tay xuống dưới chiếc quần sóoc, một tay mở nút và kéo khóa.

“ A…Anh lấy cái đấy ra làm gì. Mau cất vào đi.”

Cô gái nhìn con cự long của Vũ Phong mà hoảng sợ. Sao nó có thể to như vậy chứ? Đôi mắt cô ta nhắm chặt, khuôn mặt đỏ ửng trông thật kiều diễm.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của nàng khiến Vũ Phong bật cười.

Một bàn tay của Vũ Phong mạnh mẽ úp chặt vào ngã ba đầy đặn, các ngón tay tách hai mép âm hộ ra và một luồng điện rần rật xông thẳng lên đầu cô gái khiến nàng choáng váng, nơi nhạy cảm nhất của nàng đã bị hắn chạm phải.

Các ngón tay cực kỳ điêu luyện của Vũ Phong khiến nàng phải quíu chặt đôi chân ngọc ngà, bàn tay Vũ Phong biến mất giữa cặp đùi thon thả khép chặt, mấy ngón tay hắn công phá mãnh liệt trung khu tam giác huyền bí, cô gái oằn người chịu trận, cảm giác bị làm nhục cộng với cảm giác rần rần khó tả khiến nàng nhất thời choáng váng chẳng biết làm sao. Từ khi sinh ra đến giờ nàng đã có cảm giác thế này bao giờ đâu.

Ý nghĩ thì bảo đôi chân khép chặt bảo vệ nơi quí giá nhất nhưng chính giữa tam giác thì lại sôi sục. Vũ Phong thả tay nàng ra và giữ vai nàng lại.

Đôi tay nàng thì đẩy người Vũ Phong ra nhưng bàn tay thì chỉ tỳ lên bờ vai lực lưỡng của hắn, miệng thì muốn la nhưng lưỡi líu cả lại, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh xiết chặt cặp đùi trắng nõn chống cự lại sự tấn công của hắn.

Vài phút trôi qua đôi chân cô gái mỏi nhừ nhưng ngược lại mấy ngón tay điêu luyện càng lúc càng hoạt động hăng say, cảm giác bị kích thích mỗi lúc mỗi dâng cao, Vũ Phong thấy đôi mắt của nàng không còn linh hoạt nữa là hắn biết nàng đã bắt đầu có cảm giác, khe suối của nàng đã bắt đầu ướt át dần.

Bỗng, Vũ Phong tăng thêm một ngón tay kích thích cô gái.

Quả nhiên nàng như bị điểm trúng huyệt, cặp mông tròn lập tức chuyển động, nàng cảm thấy khó chịu không bút mực nào tả xiết, các cơ bắp giữa háng nàng giựt giựt liên hồi, trong hang động sâu thẳm một dòng suối đã dần tuôn.

“ Ưm…ưm…đừn..g…mà…”

Miệng Vũ Phong rời môi nàng và hôn lên cổ. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào người khiến nàng kích thích.

Sau một hồi vật lộn, đôi chân cô gái mỏi nhừ nên bắt đầu không thể khép chặt được nữa.

Thấy vậy, Vũ Phong nhanh chóng chen người vào giữa hai chân nàng. Hắn biết đây là cơ hội duy nhất của hắn lúc này.

Giao long xuất hải, côn thịt của Vũ Phong vào thẳng một mạch.

Phựt, một vật cản bị vượt qua khiến Vũ Phong ngạc nhiên.

Chẳng lẽ….

Giọt lệ long lanh lăn dài trên mi, vậy là hết rồi. Sự trinh trắng mà nàng dữ gìn bao năm, sự trinh trắng mà nàng vì bảo vệ mà phản bội tổ chức đã mất rồi.

Nhìn giọt máu đỏ hồng rõ ràng trên nền đệm trắng mà Vũ Phong không biết phải làm sao.

“ Tôi…tôi xin lỗi, tôi không biết cô…”

Vũ Phong khổng thể tin nổi, ở cái thời đại mà con người sống thoải mái phóng khoáng này lại có một người con gái xinh đẹp như thiên thần đã 25 tuổi rồi mà còn giữ được sự trinh trắng.

Chẳng lẽ trước đây cô ta chưa từng có người yêu? Sự thật trính là như vậy, từ nhỏ đến giờ cô toàn bị huấn luyện nghiêm khắc cách biệt với bên ngoài thì lấy đâu ra người yêu chứ.

“ Anh xin lỗi mà xong à. Con nhà người ta mới gặp lần đầu mà anh đã đè lên giường à…híc…híc…”

Cô gái vừa nức nở vừa nói.

“ Cô đừng khóc nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.”

Vũ Phong cắn răng nói, lúc nãy hắn bị làm sao vậy chứ. Nếu không phải tinh trùng lên não thì đã không có truyện gì sảy ra.

“ Hừ! Ai cần anh chịu trách nhiệm. Cứ coi như tôi bị chó cắn một cái, tôi mà thoát được tôi sẽ giết anh rồi tự sát!”

Cô gái dần nín khóc, bản năng của kẻ săn mồi khiến cô nhận định được tình hình. Đằng nào cơ sự cũng đã rồi, giờ khóc lóc cũng trả ích gì.

Nghe cô gái nói vậy khiến Vũ Phong giận điên người, so hắn với chó? Vũ Phong hắn là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất có được không.

“ Bị chó cắn sao? Giết tôi? Cô định mưu sát chồng à?”

Sau mỗi một câu hỏi Vũ Phong lại dập mạnh một phát, xong sau đó thì dập liên tục không có hồi kết.

“ Á…Đừng…d..ừng…lại..tôi đau, đây là lần đầu của tôi…”

Cô gái quặn mình cảm nhận nơi tư mật đang bị công phá.

“ Haha Thế cô có chấp nhận tôi không?”

Vũ Phong không dừng lại mà tiếp tục tăng tốc độ ra vào.

“ Khôn..g…bao…giờ…anh giết…tôi…đi…”

“ Đã vậy thì đừng trách tôi.”

“ Á..á..được rồi…tôi chấp nhận…anh..nhẹ ..lại đi…”

“ Thế mới ngoan chứ haha.”

Nói rồi Vũ Phong bắt đầu chậm lại, hắn trở nên ôn nhu. Đôi bàn tay đầy những vết trầy sát nhẹ nhàng quén làn tóc mai của cô gái sang một bên.

Vũ Phong cúi miệng xuống đôi môi đỏ mọng nhưng bị cô gái tránh đi. Thấy vậy lưỡi Vũ Phong tìm đến tai cô gái khiến cô cảm thấy nhột.

Miệng cô gái nhắm chặt, cô không muốn phát ra một tiếng kêu kinh tởm nào.

Nhưng có ai quan hệ mà không có cảm giác?

Sau khi Vũ Phong liên tục cày cấy thì cô cũng phải rên lên.

“ Ư…ư…á…từ từ…”

Thấy vậy Vũ Phong càng tích cự hoạt động hơn.

“ Ứ…nhẹ chút…”

Cuối cùng cô gái cũng không chịu nổi kích thích mà hòa vào cuộc chơi.

Vũ Phong nhìn cô gái chịu phối hợp mà không khỏi vui mừng, không uổng công hắn cày cấy mà.

Đã chán kiểu truyền thống, Vũ Phong vỗ vỗ mông cô gái.

“ Quay lưng lại và chổng mông lên.”

“ Anh…”

Tuy không thích nhưng cô gái vẫn làm theo, khi lên cơn động dục thì ai còn là trính mình được nữa.

Cảm giác vật to lớn lại tiến vào người khiến cô gái ngại ngùng. Chổng đít như thế này trả khác gì là “c hó” cả – cô gái đỏ mặt nghĩ.

Côn thịt không ngừng ra vào.

Bỗng nhiên điện thoạt vang lên giữa bầu không khí đầy nhục dục.

Tay bấm nút nghe nhưng hông Vũ Phong vẫn rập liên tục.

“ Alo thầy Hiệu trưởng ạ. Hôm nay tôi bị ốm, thầy cho tôi nghỉ một hôm. Hôm khác tôi sẽ dạy bù.”

Vứt điện thoại sang một bên, Vũ Phong tiếp tục công việt của mình khiến cô gái không ít lần rên lên – không biết vì đau hay vì sướng.

Cuộc mây mưa qua đi.

Vũ Phong nhìn trần nhà đầy thỏa mãn.

Cô gái đắp chăn quay mặt sang bên, từng giọt nước mắt rơi. Tại sao vậy chứ, tại sao cô lại rên lên khi quan hệ với kẻ đã cướp đi trinh tiết của mình. Tại sao cô lại thấy thoải mái khi thứ đó của hăn vaò trong?

Thấy cô gái tủi thân Vũ Phong quay lại ân cần ôm cô vào lòng.

“ Đừng khóc tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, nín đi.”

Cô gái dạy dụa, nhưng khi Vũ Phong ôm thật chặt thì đành thôi.

“ Cô tên gì?”

Nhẹ nhàng Vũ Phong hỏi.

“ Hừ! Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Không phải anh làm sung sướng lắm sao.”

Người gì vậy chứ, chưa biết tên mà đã đè người ta ra rồi!

“ Không nói? Cô mà không nói thì ta làm tiếp.”

Thấy mềm không được Vũ Phong bắt đầu chơi cứng.

“ Ấy đừng tôi còn đau.”

Đùa gì vậy chứ, phải biết đây là lần đầu của nàng đấy. Nếu mà hắn làm nữa chắc nàng chết mất.

“ Thế thì cô nói đi.”

Vũ Phong tiếp tục truy vấn.

“ Thật ra là tôi không có tên.”

Do sợ Vũ Phong lại đè mình ra nên cô gái dè dặt nói.

“ Không có tên, cô đùa tôi à?”

Vũ Phong ngạc nhiên, thời này ai mà không có tên đến cả chó với mèo còn có nữa nói chi là người.

Thấy Vũ Phong bất ngờ thì cô gái nói tiếp.

“ Thường thì mọi người gọi Tôi Là Số 4.”

MMMMM

Nếu truyện hay thì đừng quên yêu thích và thêm đề cử!

Nếu muốn thảo luận hay đọc chương này kĩ càng hơn thì hãy vào nhóm Thầy Giáo Môn Văn trên Facebook.

https://www.facebook.com/groups/2784174541814386

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.