Thầy Giáo Môn Văn – Chương 17 Kích thích – Botruyen

Thầy Giáo Môn Văn - Chương 17 Kích thích

Đúng như đã hứa, có thêm một chap!

MMMMM

Vũ Phong vất vả mở cửa phòng, trên tay hắn vẫn còn đang bế cô gái bị thương.

Đèn sáng, Vũ Phong mau chóng đưa cô ta tới chiếc giường duy nhất trong phòng.

Sau khi cô gái yên vị mới ngồi thở, cứu người thật khó quá mà.

Nhẹ nhàng vén những sợi tóc còn dính trên mặt cô gái Vũ Phong mới thấy, người được hắn cứu cũng không đến nỗi nào đấy chứ.

Mày liễu run run, mắt phượng nhắm chặt.

Chiếc mũi cao thanh thoát.

Đôi môi tái nhợt không biết là do dính mưa hay do vết thương nữa.

Đôi má hồng hào giờ đây trắng bệch.

Nhìn bộ dạng của cô gái lúc này chỉ khiến cho người ta muốn thương yêu, khiến cho mọi thằng đàn ông sợ làm nàng đau.

Lại một mỹ nữ hại nước hại dân! Vũ Phong cảm thán.

Cảm giác lạnh ùa vào khiến cho Vũ Phong vỗ đầu nhớ ra một điều.

Cả Vũ Phong và cô gái đều ướt sũng do nước mưa, vả lại cô còn bị thương nữa.

Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân!

Thôi kệ! Cứu người rồi tính sau.

Vào phòng tắm thay bộ quần áo ở nhà vào để khỏi cảm lạnh. Vũ Phong bước ra với một chiếc khăn và chậu nước ấm.

Do cô gái bị thương nên không thể tắm rửa mà chỉ còn cách lau người và thay đồ để khỏi sốt.

“ Xin lỗi nha! Tôi làm vậy chỉ vì cứu cô thôi.”

Vũ Phong nói với cô gái, không cần biết cô có nghe được không. Hắn bắt tay vào công việc.

Do mỹ nữ mặc một chiếc áo T-shirt bó sát nên Vũ Phong không còn cách nào đành dùng tay xé theo vế rách của áo.

Xoẹt…xoẹt…

Tiếng vải vóc vang lên không ngừng trong căn phòng chỉ vài mét vuông.

“ Oa! Thật trắng mà, dáng người cũng không tồi.”

Nhìn thân hình trước mắt mà Vũ Phong không khỏi cảm thán. Đúng là vưu vật mà!

Bộ ngực đầy đặn sau lớp áo ngực bó sát.

Vòng eo nhỏ xíu khiến người mẫu cũng phải thán phục.

Nói thật là Vũ Phong đã trải qua rất nhiều phụ nữ nhưng chưa ai có được vòng eo nhỏ nhắn như cô gái trước mặt này. Vũ Phong cảm giác như chỉ cần hắn ôm mạnh một cái là nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Nhìn vòng eo mượt mà khiến Vũ Phong không khỏi vuốt ve một phen.

Thật là êm dịu, làn da mát lạnh khiến quân nhân định lực như Vũ Phong cũng phải sờ thêm một lúc.

Đè nén xung sướng nơi tay, Vũ Phong thò tay ra sau lưng tháo dây áo ngực.

Ực! Tiếng nuốt nước bọt vang lên.

Hai trái đào tiên thật đẹp mà! Tuy không quá to nhưng vô cùng đầy đặn, vểnh cao, dù nàng nằm nhưng không một tia rủ xuống. Nằm giữa hai quầng vú hồng hồng là hai quả nho tươi tắn đầy kích thích.

Dựng đứng! Nguồn sống của đàn ông trong quần Vũ Phong không chịu nổi nữa rồi. Chiếc dương vật chèn lên vách quần khiến thầy giáo cảm thấy đau đau. Nhưng trả là gì so với kích thích trước mặt này.

Đè nén dục hỏa trong lòng, đôi bàn tay Vũ Phong không dừng lại mà tiếp tục lần xuống dưới.

Do cô gái mặc quần Jean nên không thể xé như bên trên, vậy nên Vũ Phong chỉ còn cách cởi từng bước một

Sau tháo cúc quần, Vũ Phong định kéo xuống nhưng do mông cô gái khiến quần vướng víu làm cho thầy giáo không thể nào kéo xuống được.

Mé, sao mông to thế! Thấy vậy Vũ Phong chỉ còn cách thò tay ra đường sau nâng mông cô gái lên và kéo quần xuống.

“ Xúc cảm không tồi, rất đàn hồi.” Vũ Phong nghĩ.

Quần tiếp tục được kéo xuống…

Cặp trường túc hiển lộ…

Đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu, cặp đùi thỏ dẻo dai săn chắc do tập luyện.

Tuy săn chắc là vậy nhưng đùi cô gái lại không hề thô mà lại vô cùng co dãn đàn hồi. Dù vết thương ở đùi khiến nó không được hoàn mỹ, nhưng điều đó lại khiến cho ta cảm giác thương tiếc.

Giờ đây cả người cô thiếu nữ gần như hoàn toàn trần như nhộng, chỉ còn chiếc quần lót nhỏ xíu tre đi nơi bí ẩn mà thằng đàn ông nào cũng muốn ngước nhìn.

Cắn răng, Vũ Phong tiến tới…

Đôi bàn tay run rẩy…

Từ từ kéo xuống…

Mẹ ơi! Không ngờ là “Bạch Hổ”.

Nơi ngã ba thần thánh nhẵn nhụi không một cọng lông, điều đó khiến mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn.

Hai mép thịt đầy đặn hồng hào đang run run vì lạnh, thật là mê người mà.

Lỗ đen huyền bí sâu thăm thẳm như mời gọi người phạm tội.

Đ-t mẹ! Đéo thể nào chịu nổi….

Vũ Phong chạy vù vào nhà tắm…

Nước chảy sối xả, như thể muốn hạ đi cơn thú tính sắp bùng cháy.

Không phải Vũ Phong không muốn ăn cô gái này, mà là vì hắn còn nhiều điều nghi ngờ về thân phận cô ta. Vả lại giờ cô ta đang bị thương, nằm im một trỗ vậy nên hắn không thể nào làm truyện cầm thú như thế được.

Sauk hi dục hỏa đã tan, Vũ Phong lại bước ra bắt đầu lau người và băng bó vết thương cho cô gái.

Khi băng bó Vũ Phong không quên xoa bên này, bóp bên kia mối thứ một ít. Thật là mỹ diệu mà! Coi như là khoản lợi tức công cứu cô đi.

Vết thưng của cô gái nhìn ghê người nhưng thật ra cũng không sâu. Ngoài vết rách to nhất ở cánh tay ra thì hầu như toàn là những vết xước nhỏ.

Còn việc cô gái ngất đi chắc là do lao lực quá độ!

Sau khi băng bó và bôi thuốc xong xuôi Vũ Phong định mặc quần áo vào cho cô gái. Nhưng giờ đây Thầy giáo môn Văn mới nhớ ra, quần áo của cô ta hắn xé hết rồi, cái nào còn lành lặn thì ướt sũng làm sao mặc được.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Vũ Phong cũng quyết định lấy chiếc áo sơ mi trắng mới mua của mình cho cô ta mặc.

Nhưng người đang bất tỉnh thì làm sao biết mặc quần áo, vậy nên Vũ Phong đành giúp làm nốt. Trong khi mặc thầy giáo lại không quên nắn bóp một phen.

Nhưng không biết do quên hay cố tình mà Vũ Phong không mặc quần cho cô gái.

Xác định rằng đêm nay cô gái sẽ không tỉnh, Vũ Phong đành vào bếp nấu tô mỳ lót dạ. Sau khi ăn xong Vũ Phong cũng lên giường nghỉ ngơi.

Phải biết là căn phòng của Vũ Phong vô cùng tối giản, ngoài mấy quyển sách và cái giường trống thì chẳng có gì cả. Vũ Phong không thể vì người không quen mà để mình ngủ đất được.

MMMMM

Ngày mai sẽ có sắc nha!

Nếu mong trờ chap tiếp theo thì đừng quên yêu thích.

À, và đừng quên cho mình xin một đề cử nha!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.