Thầy Giáo Môn Văn – Chương 14 Bích Diệp có bạn trai… – Botruyen

Thầy Giáo Môn Văn - Chương 14 Bích Diệp có bạn trai...

“ Đàn ông bọn thầy thích con gái ngực to lắm hả?”

Giọng nói tò mò vang lên khiến Vũ Phong giật hết cả mình. Dù gió lạnh vẫn thổi vù vù xuyên qua lớp áo mà vào nhưng mồ hôi Vũ Phong vẫn chảy ra như mưa. Xe moto đang lao nhanh trên đường lảo đảo tí thì ngã.

Vũ Phong không thể hiểu nổi mà, cô học trò dễ thương của mình lại hỏi câu khiến hắn cạn lời như thế.

Biết vậy Vũ Phong đã không đưa Bích Diệp đi học, khổ nỗi là vì mẹ nàng quá mức xinh đẹp nên hắn không tự chủ được mà thể hiện thói ga lăng. Mất công hắn chạy bộ về nhà tắm rửa rồi mới lái xe qua đón Bích Diệp.

“ À..à…thầy cũng không biết.”

Thầy giáo môn Văn xấu hổ trả lời.

“ Thế sao thầy cứ nhìn chằm chằm vào ngực mẹ em làm gì? Thầy muốn bú tí hả?”

Lọn tóc tơ phất phơi trước gió, đôi môi hồng nhỏ xinh lên tiếng với một câu hỏi đầy ngây thơ. Nhưng chính sự ngây thơ đó đã khiến người quân nhân đặc nhiệm cạn lời.

“ E hèm, thôi không nói linh tinh nữa. Mà bố em sao đi làm sớm thế, hôm nay thầy còn chưa được gặp.”

Như để phá tan sự ngượng ngùng Vũ Phong lên tiếng đổi chủ đề.

“ Từ nhỏ tới giờ em còn chưa được nhìn thấy mặt bố nữa là. Cả nhà em chỉ có hai mẹ con thôi. Mà thầy còn độc thân hay thầy làm bố dượng em đi hihi.”

Nhìn Bích Diệp cười vui vẻ mà Vũ Phong cạn lời. Đúng là con gái thời nay mà, cái gì cũng nói được.

Nhưng mà…

Ý tưởng này cũng không tệ nha! Nhớ lại khuôn mặt tinh xảo và thân hình bốc lửa của nàng thiếu phụ mà Vũ Phong không khỏi suy nghĩ lung tung. Nếu mà thật sự Vũ Phong có thể lấy được nàng thì đời này không còn gì nuối tiếc nữa.

Cả hai đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng giật mình. Một chiếc Exciter lao nhanh về phía trước, người trên xe phanh một cái khiến lốp xe ma sát trên mặt đường tạo thành một vạch đen kéo dài. Chiếc xe chắn ngay trước mặt khiến Vũ Phong phải dừng lại.

Vũ Phong chỉ thấy trước mặt mình cả thế giới như đang bừng sáng. Không ngờ người lái xe X lại là nữ. Và thân hình trước mặt lại có một tỉ lệ quá hoàn mỹ.

Bộ ngực không quá to nhưng vểnh lên đầy ngạo kiều trong chiếc áo da bó sát người.

Chiếc eo nhỏ xinh đầy thách thức, như thể chỉ cần chàng trai ôm chặt là vỡ tan vậy.

Bộ mông cong vút khi ngồi trên xe lại càng hớp hồn người trước mặt. Ánh sáng chiếu vào khiến chiếc quần da trở nên bóng lóa.

Thiếu nữ nhìn không cao nhưng đôi chân lại rất dài khiến người ta chỉ muốn lại gần vuốt ve.

Vũ Phong nhìn người trước mặt mà chỉ cảm thấy thật đáng tiếc… Tại sao lại đội mũ bảo hiểm kín vậy chứ.

Bích Diệp cũng ngỡ ngàng với sự chặn đường của chiếc xe đằng trước, tuy nhiên khi nhìn kĩ thì Diệp bỗng nhiên thốt lên.

“ Trương Tuyết???”

“ Là em ấy thật à?”

Nghe thấy lời nói của Bích Diệp thì Vũ Phong cũng ngạc nhiên hỏi lại. Tại hắn không thể tưởng tượng ra một học sinh khi lái moto lại đẹp đến vậy.

Cô gái đằng trước thấy có người nhận ra mình, đôi chân thon dài vòng qua yên xe mà bước xuống.

Đôi tay tinh xảo tháo quai mũ.

Thật là quá đẹp mà…

Làn tóc dài xõa tung trong gió.

Đôi mắt to tròn long lanh hớp hồn.

Chiếc mũi tinh xảo như được điêu khắc.

Đôi môi đỏ thắm đầy mời gọi.

Chiếc mũ bảo hiểm mới tháo ra được nàng kẹp dưới eo khiến thân hình chữ S càng thêm mê người.

Thấy cô bạn thân ngạc nhiên thì Trương Tuyết nhếch môi, hàm răng trắng tinh hé lộ. Nụ cười của Trương Tuyết như được tiếp thêm từ ánh nắng khiến cho đôi thầy trò trước mặt chỉ biết ngắm nhìn.

“ Diệp nha! Bạn bè với nhau mà không kể, có người yêu mà cứ dấu hoài.”

Trương Tuyết lắc hông đến trước mặt cô bạn thân của mình. Tuyết thấy bạn mình lần này lại có “trai” đèo đi học thì chắc chắn là người yêu rồi. Hihi tí nàng phải nói cho Thanh Thủy biết mới được.

“ Đâu… không phải đâu. Đây là thầy Phong, giáo viên dạy Văn lớp mình mà.”

Thấy cô bạn chí cốt hiểu nhầm thì Bích Diệp cảm thấy bối rối, khuôn mặt trắng tinh giờ đây hồng nhuận. Hừ! Người yêu gì chứ…

Nhìn Bích Diệp bối rối mà Vũ Phong bật cười, không ngờ cô nàng khiến cho Vũ Phong hắn cạn lời cũng có lúc đáng yêu.

“ Hihi tình yêu thầy trò hả? Không ngờ cậu hi sinh thân mình để thầy thoát ế nha!!”

Nhìn mặt Bích Diệp càng ngày càng đỏ là Vũ Phong bật cười. Vũ Phong cũng nhẹ nhàng bỏ mũ bảo hiểm ra.

“ Học Văn của tôi mà suốt ngày chêu trọc bạn bè.”

Vũ Phong giả vờ nói với giọng đầy uy nghiêm.

“ Oa! Là thầy Phong thật này. Mà sao thầy thay đổi nhiều thế, là do tán bạn em nên thầy đi cắt tóc với đổi quần áo phải không.”

Thấy Vũ Phong mà Trương Tuyết vô cùng ngạc nhiên. Lúc đầu nàng tưởng Bích Diệp nói phét là thầy giáo để lừa nàng, nhưng không ngờ lại là thật.

“ Em không phải nói linh tinh, tôi cắt tóc để trờ em lớn để cưới mà. Tôi còn chưa hỏi tội em việc chưa đủ tuổi mà lái xe máy đâu đấy.”

Nghe Trương Tuyết lại trọc ghẹo thì Vũ Phong không nhịn được mà bật lại.

“ Hứ! Trả nói chuyện với thầy nữa. Em đi trước đây.”

Thấy Vũ Phong lại nói lại chuyện hôm trước thì Trương Tuyết bắt đầu sợ rồi. Phải biết là tại câu nói của thầy mà hôm qua nàng bị cả lớp chêu trọc cả ngày.

Thấy cô học trò nói là làm, phóng xe đi ngay mà Vũ Phong chỉ biết bật cười. Chẳng lẽ hắn đáng sợ thế sao??

Nhìn Trương Tuyết đã chạy xa mà Bích Diệp mỉm cười, thật là vui mà. Cô bạn không ai trị được của nàng lại chịu thua trước Vũ Phong. Mà Vũ Phong lại chịu thua trước nàng.

“ Hihi thầy ơi, vợ tương lai của thầy chạy rồi kìa. Mau đổi theo đi thầy.”

Bích Diệp tinh nghịch trọc Vũ Phong.

Thầy giáo trả còn biết nói gì, chỉ còn cách phóng thẳng để lại tiếng cười dài của cô học trò khiến người ven đường chú ý.

Cát Linh khu rừng nguyên sinh vô cùng rộng lớn.

Một trong những lá phổi xanh của toàn tỉnh Bắc Thái.

Một cái bóng tóc tai rối bời lao nhanh giữa những bụi cỏ dậm rạp. Nhìn thân hình mảnh mai nhưng lại trước lồi sau vểnh thì có thể khẳng định ngay đây là nữ. Không những là nữ mà còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Tuy nhiên khuôn mặt mê hồn đó giờ đây tái nhợt, không một chút huyết sắc. Trên cơ thể còn đầy rẫy những vết thương còn đang rỉ máu.

Đằng sau, hai thân hình lực lưỡng không ngừng đuổi theo. Cơ thể to con là thế nhưng bước di chuyển lại vô cùng nhanh, không chịu thua kém người đằng trước chút nào.

Bỗng nhiên cô gái đằng trước dừng lại không tiếp tục chạy nữa.

Chạy làm sao được nữa khi trước mặt đã là đường cùng.

Vách núi cao dựng đứng.

Làn sương sớm mịt mù khiến người đứng trên không nhìn thấy đáy.

“ Haha hết đường chạy rồi sao? Giờ cô mà theo bọn tôi về thì Đại thiếu gia còn tha cho cô một mạng. Nếu không thì…SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!!”

Cuối cùng thì hai tên theo đuôi cũng đến.

Tên trung niên mặt đầy râu ria lên tiếng phá tan không khí của khu rừng.

Còn tên mặt mày nham nhở thì chỉ cười đầy hèn mọn liếc nhìn những bộ vị mẫn cảm trên người cô gái.

“ Về! Về để làm “điếm” cho mấy người sao? HAHA Thế thì tao không cần.”

Tiếng cười dài vang vọng cả khu rừng, nàng nhất quyết sẽ không về nơi địa ngục đó. Vì sống còn nàng đã giết rất nhiều người trong quá trình huấn luyện của tổ chức, nhưng nàng không thể chấp nhận yêu cầu tốt nghiệp mà tổ chức đưa ra.

Ngủ với tất cả nam sinh có trong trại huấn luyện? Họ nói cái gì mà để cho sát thủ nữ không có yếu điểm. Nàng ỉa vào. Thế trả khác nào làm đĩ cả.

Với một người còn chưa biết nói yêu là gì thì là điều không thể chấp nhận được.

Vì vậy nàng phản bội tổ chức.

“ Hừ cô biết hậu quả của việc mình làm chứ? Nếu cô ngoan cố thì chỉ có con đường CHẾT. Còn nếu cô quay về, phục vụ cả bọn một đêm vậy trả phải là xong sao hô hố.”

Tên im lặng nãy giờ lên tiếng, nụ cười lạnh của hắn khiến người ta rùng mình.

Nhìn hai tên trước mặt là cô gái thấy mình hết đường chạy rồi. Hai tên sát thủ nằm trong hàng Địa sát ở đây thì cô có trốn đằng trời.

Như đã quyết định xong, cô gái quay lại nói với hai tên đằng sau.

“ Quay về nói với Đại thiếu gia, mạng của hắn tao muốn lấy.”

Nói rồi không chút do dự, thân hình mảnh khảnh lao nhanh rồi bất ngờ nhảy thẳng xuống vực. Để lại tiếng nói vang vọng giữa núi rừng.

“ TAO SẼ TRỞ LẠI.”

Đến khi thân hình cô gái biến mất sau sương mù thì hai tên đại hán mới kịp phản ứng.

“ Mẹ kiếp, không ngờ nó lại dám nhảy. Quả này nó chết chắc, chỉ tiếc là chưa được hưởng dụng.”

Nhìn xuống vực sâu mà tên râu ria không khỏi cảm thán.

“ Thế thì chưa chắc, tao nghi ở dưới đó có sông chảy qua. Phải xuống kiểm tra mới chắc được, ‘sống phải thấy người, chết phải thấy xác’.”

Tên còn lại âm trầm nhìn xuống, đôi mắt tinh ranh lóe sáng, mở miệng gằn giọng nói.

MMMMM

Cảm ơn bạn wantcrysusu1 đã ủng hộ truyện!!

Hôm nay có mình có việc buồn nên ra hơi muộn. Mọi người thông cảm nhé!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.