Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 66: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 66:

Chương 66: Thầy tướng số gian xảo

An Phùng Tiên càng khẳng định kết luận: Dụ Mạn Đình quả thực xinh đẹp hơn so với Vương Tuyết Nhung.

– An lão sư, chú ý lái xe, chớ vì mỹ sắc mà sở động oh nha!

Trách không được Hạ Mạt Mạt càng thành thục hơn so với hai thiếu nữ còn lại, bởi vì nàng có nhãn lực phi phàm, lời nàng vừa ra khỏi miệng, An Phùng Tiên đã nghe được mùi dấm chua nồng nặc, đâu còn dám tiếp lời?

Vì để tránh cho xấu hổ, hắn dứt khoát mở ra radio trên xe, phát ra nhạc khúc du dương vui sướng.

Ngược lại Bối Nhị Nhị có chút sống ảo, nàng cho rằng Hạ Mạt Mạt nói “Mỹ sắc” là chỉ Bối Nhị Nhị nàng, cho nên trên mặt nàng luôn mang một bộ thần thái tung bay.

Mà Dụ Mỹ Nhân thận trọng tính toán, thấy mẫu thân đỏ mặt, nàng lập tức liền hiểu rõ đại khái, không biết vì sao, tâm tình của nàng thoáng cái xấu tới cực điểm, bất quá, Dụ Mỹ Nhân luôn luôn lãnh đạm, trên mặt bình tĩnh thật giống như cái gì đều không nhìn thấy.

Kỳ thực, luận trang phục của bốn vị mỹ nhân ngày hôm nay trên xe, Dụ Mỹ Nhân nên được điểm cao nhất, quần jean màu trắng, áo thun màu trắng, đai lưng màu vàng bao mông, hợp với một đôi giày cao gót thủy tinh màu trắng, thực sự là thuần khiết tới cực điểm, cũng xinh đẹp tới cực điểm, nhưng nàng ít nói nhất, không phải là cố ý khiêm tốn, mà là trời sinh như vậy.

Vườn trò chơi Lục Thảo Môi dựa vào lưng núi Nhũ Tuyền Sơn, theo núi mà xây, mặc dù đã có 20 năm lịch sử, nhưng phương tiện trò chơi không ngừng thay mới, cho nên vĩnh viễn hấp dẫn người trẻ tuổi đến chơi, chỉ cần tới cuối tuần, nơi này chính là hải dương sung sướng.

Ba năm trước đây, một buổi tối lập thu, Bối Nhị Nhị, Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân ba tiểu nữ sinh cùng tuổi đang ở Lục Thảo Môi đốt nhang bái thiên địa, vĩnh kết kim lan, từ nay về sau thành chị em. Cho nên, các nàng đối với tràn ngập cảm tình Lục Thảo Môi, chỉ cần tâm tình tốt, chỉ cần có thời gian, các nàng đều đi tới vườn trò chơi Lục Thảo Môi chơi, hưởng thụ vui sướng.

– Oa! Đến roài, thật là nhiều người à nha.

– Oa! Trò xe qua núi hình như nhiều hơn hai nhánh đường đi.

– Hừ! Ấu trĩ, lớn như vậy còn chơi xe qua núi, muốn chơi thì chơi Indiana Jones.

Các thiếu nữ thét chói tai hoàn toàn bao phủ trong thế giới tiếng người ồn ào, bất quá, lúc này ngay cả An Phùng Tiên cùng Dụ Mạn Đình tựa hồ cũng trẻ ra hai mươi tuổi, phảng phất thoáng cái trở lại thời gian lúc nhỏ. Năm người kết bạn cùng nhau, dấn thân vào trong đó, vô luận là xe qua núi, đạp vịt hay là ăn kem, nước có ga, đều kích thích vui vẻ đến từng tế bào.

Hai canh giờ đi qua, An Phùng Tiên và Dụ Mạn Đình đã cảm thấy khá mệt mỏi, mà các thiếu nữ mới chỉ vừa tiến vào trạng thái vui chơi, Dụ Mạn Đình không thể làm gì khác hơn là để cho ba thiếu nữ tự do hoạt động, vui chơi. Vườn trò chơi chính là thế giới tự do, để cho các thiếu nữ chơi cho thỏa thích. Tối đa dặn dò vài câu chú ý an toàn là được.

Ba vị thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh được cũng không khách khí, trong nháy mắt đã không thấy phương tung. Mặt trời từ từ nhô lên cao, Dụ Mạn Đình mở ra một cái ô che nắng xinh xắn, ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, lại đỡ không được ánh mắt nóng bỏng của An Phùng Tiên.

– Dụ nương… Nga, Dụ tỷ tỷ, mặc dù không có đụng tới thần tài, nhưng hỉ thần lại đụng phải hết mấy vạn à nha.

An Phùng Tiên cười hì hì đưa cho Dụ Mạn Đình một chén trà sữa ấm.

– Cảm ơn.

Dụ Mạn Đình tiếp nhận trà sữa cũng cười cợt nói:

– Nói đúng ohhh, tục ngữ nói, hòa khí sinh tài, hỉ vừa cùng, cùng thì hỉ, có thai liền có tài.

– Rất có đạo lý, Dụ tỷ tỷ là chuyên gia nghiên cứu nói toán sao?

An Phùng Tiên là người vô thần luận, hắn nào tin những thứ này?

Chỉ bất quá cố ý tìm chủ đề trò chuyện mà thôi, thấy Dụ Mạn Đình phong tình vạn chủng, cái miệng nhỏ nhắn hơi thở gấp, An Phùng Tiên càng xem càng thích, càng nhìn càng cảm thấy Dụ Mạn Đình gợi cảm quyến rũ, trong lòng tà niệm không cẩn thận liền vù vù mà phát sinh.

– Hi hi… Nào có nghiên cứu gì? Chỉ là ở nhà nhàn rỗi vô sự, xem vui một chút mà thôi.

Dụ Mạn Đình cười duyên không dứt, nàng cũng không rụt rè giống như An Viện Viện, An Phùng Tiên không khỏi mang hai người so sánh tương đối một cái, nếu mà An Viện Viện là mẫu đơn mà nói, Dụ Mạn Đình liền xác định là hoa hải đường.

– Không bằng Dụ tỷ tỷ giúp em coi bói chỉ tay, xem em khi nào thì số đào hoa tới.

An Phùng Tiên bắt tay đưa đến trước mặt Dụ Mạn Đình, hắn đã chú ý tới bộ ngực cao vút có đường cong hoàn mỹ kia, liền không biết có phải là chân tài thật học hay không, tới gần một phần, có thể quan sát được rõ ràng hơn, An Phùng Tiên lại nghe thấy được mùi thơm thấm người.

– Khanh khách, tôi không biết xem à nha, phía trước không xa có Thần Miếu trong núi đó, nghe nói trong miếu có 1 lão đầu coi chỉ tay rất chuẩn, An lão sư không bằng tới đó xem đi?

Dụ Mạn Đình ngượng ngùng mạnh mẽ lắc đầu, một đôi mắt phượng ngập nước câu nhân tâm phách.

An Phùng Tiên mừng như bắt được vàng, liên tục gật đầu:

– Tốt! Tốt! Vậy chúng ta cùng tới đó xem chỉ tay.

Dụ Mạn Đình cười tủm tỉm, mở ra đôi chân ngọc thanh tú đẹp đẽ, tuy rằng không bằng người mẫu đi bước chân mèo, nhưng thân thể chập chờn sinh tư, mềm mại khoan thai, thực sự là đẹp không sao tả xiết, An Phùng Tiên thật muốn tiến lên đỡ người đẹp một cái.

Nhũ Tuyền Sơn bởi vì có hai ngọn núi giống như vú của nữ nhân, lại trùng hợp có một chỗ suối nước ngọt chảy ra từ giữa hai ngọn núi đó, cho nên được gọi là Nhũ Tuyền Sơn, nơi này cảnh tượng thanh tú đẹp đẽ, cảnh sắc di nhân, du khách vốn là không ít, còn có người nói Thần Miếu trong một ngọn núi có thể phù hộ nữ nhân hoài thai, hơn nữa đặc biệt linh nghiệm, bởi vậy người đến Nhũ Tuyền Sơn bái thần xin con nối liền không dứt, Sơn Thần Miếu cũng bởi vậy mà đèn nhang tràn đầy.

Về sau đã xây dựng lên vườn trò chơi Lục Thảo Môi, Sơn Thần Miếu liền mất đi đèn nhang, vùng này từ từ hình thành một đạo phong cảnh khác trong vườn trò chơi. Mỗi cuối tuần, quốc khánh, phụ cận Sơn Thần Miếu nghiễm nhiên thành chợ trời tập, có giao dịch lỗi thời, có giao dịch hàng mỹ nghệ, có ăn vặt, có quán vỉa hè, mà sơn Thần Miếu đi qua nhiều lần tu sửa, trái lại biến thành di tích, bên trong chỉ có một người lão đầu canh giữ, hàng ngày tại trước cửa Sơn Thần Miếu mang lên cái bàn, giúp người khác tính toán tướng số, xem tướng, cũng không mấy nổi danh.

Thấy có người đến xem tướng, lão đầu mặt màu ủ dột lập tức lên tinh thần, liền vội vàng khom người mời ngồi, Dụ Mạn Đình chân mang giày cao gót, đứng lâu cũng cảm thấy hơi mệt chút, thấy cái ghế rộng lớn sạch sẽ, nàng cũng dịu dàng ngồi xuống. An Phùng Tiên không có ngồi, hắn hận không thể làm thịt lão đầu này, bởi vì lão đầu cư nhiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực Dụ Mạn Đình liên tục.

– Khụ, lão tiên sinh, ngươi là xem tướng hay là xem người?

An Phùng Tiên có chút không khách khí.

– Xem tướng đương nhiên phải xem toàn thể.

Lão đầu tùy mặt gửi lời, biết An Phùng Tiên không dễ chọc, nhanh chóng cười theo, bất quá phản ứng của hắn cũng đủ cấp tốc, thực sự là lão già gian xảo.

—Hết chương 66—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.