Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 63: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 63:

Chương 63: Thân phận của Tịch Duyệt

Không được, không thể ngồi chờ chết, Tịch Ly nhất thiết phải chết, trong mắt hiệu trưởng Ân lóe ra một đạo hung quang ác độc, hắn đi vào phòng ngủ, từ trong một ngăn kéo bí ẩn xuất ra một bộ quần áo nữ nhân, tóc giả, ngực giả, thậm chí còn có giày cao gót.

Nửa giờ sau, trong nhà hiệu trưởng Ân đi ra một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, chân ả mang giày cao gót, mặc áo gió nữ, trên cổ tay còn đeo lấy một chiếc túi xách tinh xảo.

Trong phòng cấp cứu chấn thương chỉnh hình, Tịch Duyệt lặng lẽ nhìn nữ bệnh nhân trên giường bệnh đã bị bọc thành như xác ướp, ánh mắt nàng đã sưng đỏ, nhưng vẫn càng không ngừng chảy ra nước mắt. Ngày mai phải theo thủ trưởng rời khỏi nhà, Tịch Duyệt tới cáo biệt với muội muội:

– Ly Ly, nghe bác sĩ nói em có thể đi nước Mỹ trị liệu, chị vui chết mất, thật không nghĩ tới trường học đối với em lại tốt như vậy. Lần này chị phải đi công tác nửa tháng mới có thể trở về, đến lúc đó chị nhất định nghĩ biện pháp mượn tiền từ chỗ giám đốc Bối, sau đó đi nước Mỹ lo cho em. Em yên tâm, trước khi đi nước Mỹ, chị nhất định sẽ báo thù cho em, nhất định để cho An Phùng Tiên thống khổ mà chết đi.

Ánh mắt của Tịch Duyệt trở nên oán độc không gì sánh được, nàng khẳng định muội muội mình bị trọng thương nhất định có liên quan cùng An Phùng Tiên, suy luận này rất chân thật đáng tin, cũng không cần bất kỳ chứng cớ nào, bởi vì Tịch Duyệt biết giữa muội muội mình cùng An Phùng Tiên có tình yêu cuồng nhiệt, đồng thời họ đã có quan hệ tình dục, Tịch Duyệt kết luận, là An Phùng Tiên muốn vứt bỏ Tịch Ly, nhưng Tịch Ly không muốn, cho nên An Phùng Tiên liền hạ độc thủ, đẩy Tịch Ly té xuống núi.

An Phùng Tiên đương nhiên không biết Tịch Duyệt chôn giấu sự hiểu lầm ở trong lòng nàng, hắn thậm chí chỉ là nghe nói qua mà chưa từng gặp Tịch Duyệt lần nào, mỗi lần đi bệnh viện thăm Tịch Ly, An Phùng Tiên đều cố gắng chọn tại lúc đêm khuya, tận lực tránh chạm mặt cùng người nhà Tịch Ly, dù cho ban ngày đi bệnh viện, hắn cũng chỉ đi tới phòng làm việc của bác sỹ để kiểm tra bệnh tình Tịch Ly và trả tiền chữa bệnh, bởi vì An Phùng Tiên cảm thấy thẹn với người nhà Tịch Ly, vô luận là làm người yêu Tịch Ly, hay là làm lão sư của Tịch Ly, hắn đều không làm tốt. Nội tâm An Phùng Tiên tràn ngập áy náy, không tiếc bất cứ giá nào cứu lại sinh mệnh Tịch Ly.

Vì để tránh cho ngờ vực vô căn cứ, An Phùng Tiên ủy thác Hướng Cảnh Ny dùng danh nghĩa trường học trợ giúp Tịch Ly đi tới nước Mỹ trị liệu, Tịch Duyệt không hiểu nội tình nên chỉ cảm kích trường học, lại thống hận An Phùng Tiên, An Phùng Tiên nhưng không hề biết tử vong uy hiếp mỗi ngày càng tới gần hắn.

Từ nhà Hạ Mạt Mạt đi ra, đêm đã khuya, An Phùng Tiên lại nghĩ đến Tịch Ly, sau đó không lâu Tịch Ly sẽ đi Mỹ, có lẽ Tịch Ly vĩnh viễn không cách nào trở về nữa, cho nên An Phùng Tiên hi vọng nhìn thêm Tịch Ly vài lần, dù cho chỉ thấy hình người như xác ướp.

Một tiếng chuông điện thoại reo làm cho An Phùng Tiên thả chậm tốc độ xe, hắn không cần nhìn, liền đoán được là ai.

– Ba em có đả thương thầy hay không?

– Không có, ba em không hề đánh tôi, còn em? Ba em có mắng em hay không?

– Không có.

– Có muốn lão sư hay không?

– Nói bậy, em cúp máy đây!

Thấy Hạ Mạt Mạt thực sự cúp điện thoại, An Phùng Tiên bật cười, hắn tìm được cảm giác luyến ái, tuy nói hắn cũng điên cuồng mà thích Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị, nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng, có thể bởi vì Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị đều rất đẹp, cho nên mới thích; có lẽ là bởi vì hắn muốn lợi dụng Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị mới đi tiếp cận các nàng, nhưng đối với Hạ Mạt Mạt mà nói, cảm giác của An Phùng Tiên hoàn toàn không như thế, hắn từ trên người Hạ Mạt Mạt tìm được bóng dáng của Tịch Ly, cảm tạ thượng đế đem Tịch Ly đưa về đến. An Phùng Tiên liếm môi một cái, mặt trên còn có hương thơm đôi môi Hạ Mạt Mạt.

Tịch Duyệt phải đi, nàng giúp Tịch Ly chà lau hết mấy ngón tay không bị gãy xương, sau đó hỏi hộ sĩ:

– Thảo Môi Tùng Cao này là ai cầm tới?

Cô y tá trả lời:

– Là Bác sĩ Phương để ở chỗ này.

Tịch Duyệt kỳ quái nhíu mày một cái:

– Bác sĩ Phương như thế nào lại biết Tịch Ly thích ăn Thảo Môi Tùng Cao nhất?

Cô y tá lắc đầu:

– Tôi cũng không biết.

Tịch Duyệt rơi vào trầm tư, lúc nàng rời đi còn đang trầm tư.

Một người phụ nữ trung niên chân mang giày cao gót, mặc áo gió, tóc ngắn xa xa nhìn chăm chú vào phòng bệnh, Tịch Duyệt đâm đầu đi tới, người phụ nữ trung niên sợ đến hồn phi phách tán, phảng phất gặp được Tịch Ly, vô luận tướng mạo, thân cao, còn có dáng dấp này, Tịch Duyệt đều giống Tịch Ly vô cùng, lẽ nào lại gặp quỷ?

May là, thế gian không có quỷ, Tịch Duyệt cũng không biết người phụ nữ trung niên kia, nàng chỉ đi thoáng qua, cũng không có phản ứng gì. Nhìn bóng lưng Tịch Duyệt rời đi, phụ nữ trung niên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Lúc này, trong phòng bệnh không có một bóng người, cô y tá trở lại phòng trực ban, cách mỗi mười lăm phút đồng hồ, cô y tá đều có thể đi vào tra xét một chút tình huống của bệnh nhân.

Mười lăm phút đồng hồ thời gian, đối với ả phụ nữ trung niên kia mà nói vậy là đủ rồi, ả lại quan sát một hồi, mới rón ra rón rén đi đến bệnh của Tịch Ly, cô y tá đang viết quan sát báo cáo, không có chú ý tới bóng dáng đang đứng ngoài phòng, đó là một phụ nữ trung niên, mục đích của nàng rất đơn giản, chính là tiến vào phòng chấn thương chỉnh hình, rút đi máy thở của bệnh nhân.

Dừng xe xong, An Phùng Tiên ngưỡng vọng lên tinh không, cầu xin thượng thiên mau cứu Tịch Ly đáng thương của hắn. Bởi tạm thời quyết định đến thăm Tịch Ly, lại là nửa đêm, hắn không có mua bất luận lễ vật gì. Đi thăm bệnh nhân có thể nào không mang theo lễ vật nhỉ? An Phùng Tiên tại trong bụi hoa ở cửa bệnh viện hái được một đóa hoa tươi, có hoa tươi cuối cùng vẫn hơn so với không có gì cả.

Đi gấp, An Phùng Tiên thiếu chút nữa đụng vào một người phụ nhân trung niên, may là An Phùng Tiên thân thủ mẫn tiệp phản ứng thần tốc lóe lên. Chỉ là người phụ nữ kia có chút quen mặt, An Phùng Tiên nhớ không nổi là đã gặp qua ở nơi nào.

– Cô y tá mến yêu, tôi muốn vào trong thăm bệnh nhân một chút.

An Phùng Tiên cười quyến rũ, cô y tá tuy rằng không phải là xinh đẹp, nhưng mặt mày thanh tú, ôn nhu động lòng người.
– Lại là anh?

Cô y tá kinh ngạc nhìn đồng hồ treo tường một chút, kim đồng hồ đã chỉ hướng hai giờ sáng, giờ này đến thăm hỏi bệnh nhân thực sự là hiếm thấy.

An Phùng Tiên gật đầu:

– Lại là tôi đây.

Cô y tá hiển nhiên đối với An Phùng Tiên có ấn tượng sâu sắc, nàng hé miệng cười:

– Anh cũng không phải người nhà của bệnh nhân, tôi đã phá lệ ba lần, lần này sao anh lại tới nữa?

An Phùng Tiên vẻ mặt đau khổ:

– Cầu van em đấy, tôi chỉ nhìn một cái, thời gian chỉ cần một phút đồng hồ.

Cô y tá có chút xúc động, hiện tại nam nhân si tình không nhiều:

– Một phút đồng hồ đó anh đều không nháy mắt chứ?

An Phùng Tiên nhấc tay lên thề:

– Không nháy mắt.

Cô y tá nào tin chuyện ma quỷ của An Phùng Tiên, nàng cười khẽ một tiếng:

– Đi theo tôi, nghìn vạn đừng chớp mắt ohhh, nếu nháy mắt anh nhất định phải rời đi.

An Phùng Tiên một bên mạnh mẽ gật đầu, một bên theo cô y tá tiến vào phòng bệnh, đột nhiên, sắc mặt cô y tá đại biến, nàng kinh hô lên nói:

– Tại sao có thể như vậy?

—Hết chương 63—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.