Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 61: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 61:

Chương 61: Giấy ghi chép 19 chữ

Nguyên nhân gì làm hắn phẫn nộ như vậy?

Thì ra buổi tối hôm nay Hạ Đoan Nghiễn cũng không có đi cùng với Giang Dung, mà là gặp mặt cùng Bối Tĩnh Phương.

Bối Tĩnh Phương đã nói rõ với Hạ Đoan Nghiễn, hủy bỏ kế hoạch mượn giống, nhưng đáp ứng rằng ngân hàng Hoa Hưng sẽ tiếp tục ủng hộ Tập Đoàn Chế Phong, vì bù đắp tổn thất Giang Dung bị vũ nhục, Bối Tĩnh Phương đáp ứng từ trong bốn mươi phần trăm lợi nhuận tiền hoa hồng xuất ra 5% cho Giang Dung, tương đương với 4 nghìn vạn, ngay cả Bối Tĩnh Phương là siêu đại gia, cũng cảm thán cái giá chơi gái xa xỉ cho một lần giao hoan cùng Giang Dung.

Nhưng Hạ Đoan Nghiễn không nghĩ như vậy, Giang Dung là thê tử của hắn, hơn nữa Bối Tĩnh Phương chơi Giang Dung ngay trước mặt Hạ Đoan Nghiễn hắn, đây không phải là vấn đề tiền, đây là vấn đề mặt mũi và tôn nghiêm. Đương nhiên, đối với Hạ Đoan Nghiễn mà nói, mặt mũi và tôn nghiêm cũng là có giá, nhưng tuyệt không chỉ chính là 4 nghìn vạn.

Cho nên Hạ Đoan Nghiễn không cách nào nuốt xuống cơn tức giận này, hắn muốn trả thù và bằng mọi giá phải trả thù.

Thế nhưng là, hiện tại Chế Phong đang ở trong thời khắc mấu chốt, Hạ Đoan Nghiễn không dám giở mặt với Bối Tĩnh Phương, bất quá, chơi ngoài sáng không được, thì mình chơi trong tối, nếu mà An Phùng Tiên câu dẫn An Viện Viện thành công, vậy Hạ Đoan Nghiễn sẽ mượn cơ hội tuyên truyền khắp nơi, hủy đi danh dự của Bối Tĩnh Phương, hắc hắc, có thể còn có thể ghi hình chụp ảnh khiêu dâm post lên mạng, để cho người dân TP Bắc Loan ai ai cũng biết, đến lúc đó Bối Tĩnh Phương và An Phùng Tiên sẽ cùng nhau xong đời, ha ha, đây thật là nhất tiễn song điêu(một mũi tên chết 2 con chym)

– Tôi đáp ứng ông.

An Phùng Tiên vui vẻ tiếp nhận điều kiện, hắn không có lý do gì cự tuyệt chuyện này.

Trong phòng tắm kín đáo, mặt gương hình bầu dục che phủ lớp hơi nước thật dày, hiệu trưởng Ân dùng khăn mặt xoa xoa mặt kiếng, lại thấy trong gương có một khuôn mặt tràn ngập sợ hãi:

– Ân Đồng Danh ơi là Ân Đồng Danh, bây giờ mày nên làm gì đây? Tịch Ly sắp đi Mỹ, vạn nhất nàng có thể tỉnh lại làm sao bây giờ? Trời ạ, Tịch Ly vì sao còn sống? vách núi cao như vậy, rớt xuống thế đéo nào không chết vậy, mình nên làm cái éo gì bây giờ…?

Nghe lén An Phùng Tiên nói chuyện trong phòng cứu thương, hiệu trưởng Ân vẫn hết hồn, hắn liền nghĩ tới buổi tối ngày hôm đó…

Buổi tối hôm đó, tại cửa vào khu trò chơi Lục Thảo Môi, Tịch Ly cầm một tờ giấy ghi chép mang mùi hương âm thầm buồn cười: Phùng Tiên lại giở trò quỷ gì? Cư nhiên làm trò lưu lại tờ giấy, muốn cho mình ngạc nhiên mừng rỡ hay là muốn cho mình lãng mạn bất ngờ? Hừ, đợi lát nữa nếu mà không kinh ngạc vui mừng lại không lãng mạn, xem mình thu thập hắn như thế nào.

Tịch Ly nhận được tờ giấy ghi chép này, ở trên đó viết mười chín chữ: Mười giờ đêm, gặp nhau ở khu vui chơi Lục Thảo Môi, không gặp không về! An lão sư.

Hương vị trên giấy ghi chép dường như rất dễ chịu, Tịch Ly ăn mặc thật xinh đẹp đem giấy ghi chép đặt gần chóp mũi, một bên ngửi, một bên cười, nếu mà không có đoán sai, An lão sư nhất định muốn làm chuyện kia, kinh nguyệt của Tịch Ly vừa vặn kết thúc, có người nói thời điểm nữ nhân sắp đến kinh nguyệt sẽ có khát vọng tình dục tăng vọt, mà dục vọng của nam nhân sẽ đặc biệt cường liệt ở sau khi kinh nguyệt của nữ nhân kết thúc, bởi vì nam nhân đã phải nhịn một tuần.

Kỳ thực Tịch Ly cũng đã chờ đợi kinh nguyệt kết thúc, nhịn một tuần, Tịch Ly cũng rất khó chịu, nàng đã quen để cho An lão sư sờ ngực mình mới có thể ngủ, quen bị An lão sư hút đầu ngón chân, còn thói quen bị An lão sư áp ở trong hành lang phòng học, từ phía sau cắm vào cái thế doggy!… A! Nghĩ tới những thứ này, Tịch Ly liền nóng toàn thân, nàng chờ mong An lão sư dâm dục có thể sớm một chút đến thỏa mãn nhu cầu cấp bách của nàng, An lão sư hàng ngày chê cười Tịch Ly cả làm tình mà cũng cấp bách, Tịch Ly không sợ An lão sư chê cười, bởi vì lỗ nhỏ của nàng vĩnh viễn bảo trì ẩm ướt, trơn trợt, dù cho vội vã cắm vào cũng không có vấn đề gì.

– Không xa, không xa, bước đi nửa tiếng đồng hồ liền đến.

Lão đầu vừa nói, một bên từ trong xe xuất ra một điếu thuốc, có lẽ già thật rồi, tay hắn run run cư nhiên nhiều lần đều không đốt nổi điếu thuốc.

– Lão tiên sinh, làm phiền ông đừng hút thuốc có được hay không? Tôi ghét nhất bị người ta đứng gần hút thuốc lá.

Tịch Ly lộ ra vẻ chán ghét, nàng muốn kéo ra cửa sổ xe, nhưng kéo thế nào cũng kéo không ra:

– Cái xe nát này? Cửa sổ xe đều kéo không ra, thật là.

Lão đầu vội ho một tiếng:

– Già rồi, không hút thuốc lá tinh thần không cao lên nổi, lái xe sẽ không có tập trung.

– Không cao lên nổi, tôi xinh đẹp như vậy, lẽ nào không tăng được tinh thần của lão tiên sinh?

Tịch Ly dã man mà đẩy ghế ngồi tài xế 1 cái, làm cho lão đầu lại càng hoảng sợ, tay run một cái, cái bật lửa rơi đến trong xe. Tịch Ly có chút ngượng ngùng, cười lên ha ha, nàng quả nhiên phi thường xinh đẹp.
– Ha ha… Xinh đẹp, xinh đẹp.

Lão đầu biểu tình quái dị, hắn cười gượng hai tiếng, đạp chân ga.

Tốc độ của chiếc xe Toyota có rèm che rất nhanh, không tới nửa tiếng đồng hồ, liền lên đường cái trên giữa Nhũ Tuyền Sơn, ngoài của sổ xe hoàn toàn yên tĩnh, Tịch Ly có chút kỳ quái:

– Lão tiên sinh, không phải ông nói đi nửa tiếng đồng hồ liền đến sao? Hiện tại ngồi xe đều qua nửa tiếng đồng hồ, thế nào vẫn chưa tới? …..

Thế nhưng là, qua mười giờ, còn chưa thấy hình bóng của An lão sư, có chút đáng ghét, bởi vì không phải là cuối tuần, mười giờ vừa qua, Lục Thảo Môi luôn đóng cửa đúng giờ. ngọn đèn sáng lạn cùng cầu vồng bảy sắc ma huyễn dần dần tắt, ngoại trừ hai ngọn đèn chân không trước đại môn này ra, cả tòa vườn trò chơi Lục Thảo Môi không còn nguồn sáng nào khác.

Tịch Ly nôn nóng cười nhạt không dứt:

– Hừ, An Phùng Tiên, thầy nhất định phải chết, cư nhiên dám đến muộn?

Một chiếc xe Toyota có rèm che chậm rãi lái tới, đứng ở trước mặt Tịch Ly nôn nóng bất an, tài xế là một lão già mặt đầy râu mép, hắn từ trong cửa sổ xe thò đầu ra:

– Tiểu cô nương, có đúng cô là Tịch Ly hay không?

Tịch Ly thật bất ngờ:

– Làm sao ông biết tên của tôi?

Lão đầu đệ tới một người phong thư:

– Có một vị tên là An lão sư bảo tôi đem thư cho cô.

—Hết chương 61—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.