Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 57: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 57:

Chương 57: Dỗ dành

Hạ Mạt Mạt cười đến ánh mắt sắp chảy ra nước:

– Không đúng, không đúng, phải nói là: Ngựa tốt tặng anh hùng, xe thơm xứng mỹ nhân.

An Phùng Tiên lại kẹp lấy một mảnh cá hồi đưa vào trong bát Hạ Mạt Mạt:

– Đợi lát nữa lúc chúng ta trở về, An lão sư sẽ phun một chút nước hoa trong xe.

– Khanh khách…

Hạ Mạt Mạt ôm bụng cười cười duyên, thân thể loạn chiến có mị lực làm cho Sơn Hà biến sắc.

Cả đêm An Phùng Tiên đều không ăn uống bao nhiêu, nhưng đã no say trong sự hồn nhiên lại tràn ngập tiếng cười mê hoặc như chuông bạc này, Hạ Mạt Mạt ăn cũng rất tùy hứng, nếu không phải là cố kỵ sự căng thẳng của nữ nhân, nàng nhất định có thể ăn càng nhiều, ăn càng vui vẻ hơn.

Thấy Hạ Mạt Mạt hài lòng, An Phùng Tiên mới nhỏ giọng hỏi:

– No rồi?

Hạ Mạt Mạt sờ sờ cái bụng:

– Vâng ạ.

An Phùng Tiên giơ giơ lên cánh tay:

– Tính tiền em ei.

Cũng không lâu lắm, một người nữ phục vụ liền đi tới:

– Tiên sinh, đã có người tính tiền rồi ạ.

An Phùng Tiên thật bất ngờ:

– A đù? Người nào?

– Chính là vị tiên sinh kia.

An Phùng Tiên nhìn theo người nữ phục vụ chỉ, thì ra là Hướng Cảnh Phàm, trong lòng An Phùng Tiên không khỏi âm thầm buồn cười: Sớm nên nghĩ đến là Hướng Cảnh Phàm, vị trí này là hắn đặt giúp mình, lại không nghĩ tới tiểu tử này cư nhiên giúp mình đặt một cái vị trí tốt, còn thay mình tính tiền luôn, ân, lần này làm không sai.

Hạ Mạt Mạt lại mừng rỡ không thôi:

– Người đó không phải là đội trưởng đoàn xe abc sao? An lão sư tại sao lại biết hắn? Hắn có trình đua xe rất cao à nha!

An Phùng Tiên vốn đầy mình mỹ thực bỗng biến thành dấm chua:

– Tôi không biết hắn, có thể là gặp ở đêm hôm đó thôi, trình hắn đua xe làm sao tôi không có hứng thú, nhưng em hãy xem nữ nhân bên cạnh hắn kìa…

Mấy người nữ nhân bên người Hướng Cảnh Phàm quả thực làm người ta không dám khen tặng, tuy rằng tư sắc không kém, nhưng mỗi người trang phục diêm dúa, trang sức hoa lệ, hút mây nhả khỏi, có còn để hở ngực ra, bộ vị then chốt bất ngờ có hình xăm sặc sỡ, Hạ Mạt Mạt hai mắt to ra, trên mặt hiện ra vẻ mặt khinh bỉ:

– Đúng vậy, những nữ nhân kia hắn bên cạnh vừa hút thuốc, lại ăn mặc rất hở hang… Ai, ta trước đây còn kính nể hắn, không nghĩ tới hắn lại thưởng thức kém như vậy.

An Phùng Tiên lập tức vui mừng, chồng chất lên dáng tươi cười, ra vẻ rộng lượng người tốt:

– Quên đi, người ta giúp chúng ta tính tiền, chúng ta đừng nói xấu người ta.

Hạ Mạt Mạt tính tình lại nổi lên:

– Không lạ gì, chúng ta đem tiền trả lại cho hắn.

An Phùng Tiên lại không muốn đem chuyện làm lớn:

– Quên đi, quên đi, chúng ta còn phải đi mua nước hoa, đi trễ, cửa hàng bách hóa liền đóng cửa.

Hạ Mạt Mạt chẳng biết tại sao:

– Mua nước hoa?

An Phùng Tiên chen chớp mắt:

– Đúng rồi, không phải nói hảo mã tặng anh hùng, xe thơm xứng mỹ nhân sao? Xe của tôi một chút cũng không thơm đâu.

– Khanh khách…

Hạ Mạt Mạt vừa cười.

Về sau, An Phùng Tiên không có mua nước hoa, bởi vì Hạ Mạt Mạt nói rất thích mùi vị trong xe, thế nhưng là vừa ngồi lên xe, Hạ Mạt Mạt tựa như một con cún nhỏ đáng yêu, ngửi chung quanh một cái, lại còn nói trong xe rất thúi, nói xong chính bản thân cười duyên không dứt, nàng thoạt nhìn thực sự rất vui vẻ.
Trên đường trở về, Hạ Mạt Mạt phấn khởi rì rầm mà nói liên tục, hình như bị nín thật lâu rốt cục có thể nói chuyện vậy, trong đó nói nhiều nhất chính là chuyện lý thú khi nàng đua xe, thấy cuối thu không khí thật tốt, Hạ Mạt Mạt hăng hái bừng bừng kêu to mở cửa sổ xe ra, An Phùng Tiên chỉ có thể nghe theo nàng, Hạ Mạt Mạt hơi híp mắt, hưởng thụ gió thu trước mặt thổi tới, tóc dài phiêu dật trên không trung bay ra, dường như tinh linh bên trong vũ điệu.

Thật đẹp a! An Phùng Tiên không có lại nhìn đùi đẹp của Hạ Mạt Mạt, bởi vì chỗ có thể thưởng thức Hạ Mạt Mạt nhiều lắm, không kịp nhìn, chỉ tiếc đường đi quá ngắn, xe XK rất nhanh thì dừng ở trước cửa nhà Hạ Mạt Mạt, đây là một biệt thự theo phong cách Thụy Sĩ, cùng với nhà của Bối Nhị Nhị ở Quảng Bình phủ, Dụ Mỹ Nhân ở Vĩnh Hòa phương đông đều cách nhau không xa.

An Phùng Tiên rất không tình nguyện biệt ly, nói:

– Tới rồi em ui.

Hạ Mạt Mạt lắc lắc cái điện thoại trong tay:

– Ân, tạ ơn lão sư mời cơm.

An Phùng Tiên cười cười:

– Không cần cảm tạ, về nhà ngủ không được, tìm Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân nói chuyện phiếm, đừng lén đi ra ngoài à nha.

– Ân, bái bai An lão sư.

Hạ Mạt Mạt sung sướng mà nhảy xuống xe.

– Bái bai.

Khởi động động cơ xe, An Phùng Tiên có một tia phiền muộn khi biệt ly, hắn nghĩ thầm: Là nhập vào vai, hay là thật sự thích cô gái xinh đẹp đáng yêu này? Đáp án là nhất định là phương án sau. Nhìn thân ảnh lả lướt của Hạ Mạt Mạt biến mất tại trong căn biệt thự, An Phùng Tiên kiên định hơn đáp án này, hắn đột nhiên cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Hạ Mạt Mạt:

Có thể cho tôi mượn xe máy của em chạy vài vòng hay không?

Năm phút trôi qua, không có trả lời, tin nhắn như đá chìm đáy biển, An Phùng Tiên nóng ruột kịch liệt, hắn biết mình đã bị Hạ Mạt Mạt cự tuyệt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, An Phùng Tiên lần nữa mở máy, lúc này ngoài ý muốn xuất hiện, một chiếc xe như tinh linh màu đỏ thét lên lao ra từ trong biệt thự:

– Em không có nón bảo hiểm…

An Phùng Tiên kích động đến mức song quyền nắm chặt, thiếu chút nữa hô lớn.

– Ầm…

Động cơ chiếc YAMAHA Màu đỏ phát ra thanh âm dễ nghe, cũng kích thích tiếng lòng An Phùng Tiên, hắn nhìn Hạ Mạt Mạt mặc bộ đồ bảo hộ đua xe, cười xấu xa:

– Tôi chỉ mượn xe của em, không có mượn nón bảo hiểm nha, thật là kỳ quái, em mặc thành bộ dạng này làm cái gì?

—Hết chương 57—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.