Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 56: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 56:

Chương 56: Ra ngoài ăn cơm

Quán cơm Du Hương Xuyên sớm đã danh chấn Bắc Loan, bởi vì không mở chi nhánh, cho nên khách hàng chật ních, sau bốn giờ chiều, căn bản không còn chỗ trống.

Nhìn thực khách trong Du Hương Xuyên, Hạ Mạt Mạt thở dài:

– An lão sư, trừ phi thầy quen biết chủ quán, bằng không chúng ta không thể làm gì khác hơn là đến chỗ khác ăn.

An Phùng Tiên tắt xe, cởi xuống giây an toàn:

– Có học sinh ưu tú như vậy đi theo, tôi lại sợ không có chỗ ngồi sao?

Thấy An Phùng Tiên xuống xe, Hạ Mạt Mạt cũng vội vàng đi theo:

– Em ưu tú cũng không có nghĩa là có chỗ ăn cơm nha!

An Phùng Tiên rất nghiêm túc mà nói:

– Nếu mà em không hoảng loạn khẩn trương, bước đi ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt, như vậy tôi bảo đảm sẽ có chỗ ngồi.

Hạ Mạt Mạt nửa ngờ nửa tin:

– Really??

An Phùng Tiên nhịn cười:

– Em cứ thử đi.

Hạ Mạt Mạt quả nhiên ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt mà yểu điệu bước đi có tiết tấu thẳng vào, theo sau lưng là An Phùng Tiên.

Từ một khắc đi vào quán cơm Du Hương Xuyên kia trở đi, Hạ Mạt Mạt liền dám khẳng định có chỗ ngồi tuyệt đối không thành vấn đề, bởi vì nàng thấy An Phùng Tiên một bên đang nói nhỏ với người nữ phục vụ vài câu, một bên nhìn mình, nghe An Phùng Tiên nói xong, người nữ phục vụ nhanh chóng dẫn đường giúp An Phùng Tiên, rất nhanh thì ngừng lại tại một vị trí rộng.

– Cảm ơn tiểu thư, cho xin cái thực đơn.

An Phùng Tiên không đợi người nữ phục vụ nói chuyện, liền lập tức phân phó:

– Phiền cô nhanh lên một chút.

– Dạ.

Người nữ phục vụ đưa ra một cái thực đơn tinh mỹ sau đó mỉm cười rời đi, An Phùng Tiên thân sĩ ý bảo Hạ Mạt Mạt ngồi xuống.

– Thật kỳ quái à nha, bọn họ vì sao cho chúng ta chỗ ngồi ạ?

Hạ Mạt Mạt giật mình trợn to tròng mắt.

An Phùng Tiên cười nói:

– Bởi vì em đó.

Hạ Mạt Mạt rất không hiểu:

– Bởi vì em?

An Phùng Tiên dùng sức gật đầu:

– Đúng rồi, bộ dạng em nhìn không chớp mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực rất giống… Rất giống nữ nhi của thị trưởng, tôi nói với bọn họ, em là con gái của Thị trưởng thành phố.

Hạ Mạt Mạt rất giật mình:

– Bọn họ tin luôn sao?

An Phùng Tiên nhún nhún vai, nhịn cười:

– Đương nhiên tin rồi! Em không thấy được sao? Vị trí này là chỗ ngồi tốt nhất nhà hàng à nha.

Hạ Mạt Mạt rốt cuộc hiểu rõ:

– Vậy sau này em đi chỗ khác ăn cơm, không có chỗ ngồi trống, em… em lại nói là con gái Thị trưởng thành phố.

An Phùng Tiên thực sự không nhịn được:

– Ha ha…

Hạ Mạt Mạt hiếu kỳ hỏi:

– Thầy cười cái gì?

An Phùng Tiên đem thực đơn để trước mặt Hạ Mạt Mạt, nói:

– Cười em rất đáng yêu, được rồi, con gái thị trưởng muốn ăn cái gì?

Hạ Mạt Mạt đảo một cái thực đơn, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên:

– Ăn cá hồi nướng muối ớt.

Vừa dứt lời, vài nữ phục vụ nhà hàng tay cầm khay xếp hàng đến đây, vừa rồi vị nữ phục vụ kia đã thuần thục dọn xong bàn ăn, đem đồ ăn lần lượt bưng lên:

– Tiên sinh, đồ ăn của ngài đã lên, đây là cá thu sốt chua cay… Đây là sườn sào chua ngọt, đây là cá hồi nướng muối ớt, còn đây là Lẩu thái cay… Đây là món ăn nổi tiếng ở quán chúng tôi: Ốc hương hầm tiêu cay, đồ ăn toàn bộ đã lên đủ, ngài còn muốn thêm đồ ăn gì không ạ?

An Phùng Tiên mỉm cười khoát khoát tay, người nữ phục vụ mỉm cười rời đi, Hạ Mạt Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn:

– An lão sư, thầy gạt người… Thầy đã sớm đặt chỗ rồi có đúng hay không?

An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu:

– Đúng vậy, tôi thừa nhận, nhưng đây là lời nói dối có thiện ý, mời bạn học Hạ Mạt Mạt dùng cơm sao?!

– Hừ.

Tròng mắt Hạ Mạt Mạt loạn chuyển, nàng thành thục hơn so với nữ hài bình thường, thấy An lão sư phí hết tâm tư như vậy, trong lòng chợt bồn chồn: Chẳng lẽ An lão sư muốn theo đuổi mình?

An Phùng Tiên vội ho một tiếng, nói:

– Hôm nay là cuối tuần, ngày thường, Hạ Mạt Mạt nhất định là đi đua xe, nhưng cuối tuần này Hạ Mạt Mạt phải ở nhà, một người ở nhà rất buồn chán, hai cô bạn tốt lại vừa lúc đều không rảnh, An lão sư biết Hạ Mạt Mạt nhất định sẽ rất khó chịu, đặc biệt A di trong nhà Hạ Mạt Mạt nấu đồ quá khó ăn, cho nên An lão sư liền nghĩ hết biện pháp đặt cái vị trí tại quán Du Hương Xuyên, lừa gạt bạn học Hạ Mạt Mạt tới dùng cơm.

Hạ Mạt Mạt rất muốn cười, nhưng nàng theo thói quen, làm bộ thâm trầm:

– Nói như vậy, em thích ăn cay cũng là lão sư dò nghe được?

An Phùng Tiên gật đầu thừa nhận:

– Không sai, lão sư hỏi thăm bạn học Dụ Mỹ Nhân.

Hạ Mạt Mạt giảo hoạt nhìn chằm chằm An Phùng Tiên, ánh mắt đơn thuần tràn ngập ý cười:

– Lão sư đối tốt với em như vậy, là có ý đồ gì sao?

An Phùng Tiên nghiêm trang nói:

– Là An lão sư cố ý biểu thị áy náy với Hạ Mạt Mạt, An lão sư thực sự không nên… ngay trước mặt các bạn học mắng Hạ Mạt Mạt, còn quăng điện thoại của em.

Hạ Mạt Mạt đâu còn trách An Phùng Tiên? bàn ăn mỹ vị, nàng sớm đã đại động ngón tay, chỉ bất quá chưa có bậc thang để đi xuống mà thôi:

– Lão sư xin lỗi coi như thành khẩn, bất quá, lão sư lại làm sao biết em thích điện thoại iPhone 8 zạ? Em chưa nói với ai cả nha!

An Phùng Tiên tùy mặt gửi lời, thấy ánh mắt Hạ Mạt Mạt lão nhìn chằm chằm đĩa cút lộn xào me, hắn giơ đũa lên kẹp lấy một miếng lớn, đặt ở trong bát của Hạ Mạt Mạt:

– An lão sư đoán thôi, điện thoại di động tốt như vậy chỉ có thể xứng với nữ nhân xinh đẹp nhất, cái này gọi là: Ngựa tốt tặng anh hùng, điện thoại đẹp xứng mỹ nhân.

—Hết chương 56—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.