Chương 54: Ngồi lên lưng hổ
Hôm nay, An Phùng Tiên đã ngồi lên lưng hổ, hắn không thể không chuẩn bị sớm, đường chỉ có thể đi từng bước một.
Phòng cứu thương THPT Bắc Loan không an tĩnh giống mọi khi, nhân viên y tế trường học Hướng Cảnh Ny tuy rằng tướng mạo thường thường, nhưng thanh âm cao vút to rõ:
– Ba trăm vạn? An ca ca, anh bây giờ là danh nhân trường học rồi a, một ngày biến hóa lớn như vậy, lẽ nào cậu thực sự như tên của mình, Phùng Tiên, gặp tiên, anh gặp phải tiên nhân hay sao?
An Phùng Tiên phun liên tiếp 3 ngụm nước bọt:
– Ta phi phi phi! Em mới gặp phải tổ tiên đó, miệng quạ đen.
Hướng Cảnh Ny cười to:
– Khanh khách… Vậy anh nói xem tiền này ở đâu ra?
An Phùng Tiên lạnh lùng nói:
– Yên tâm, một… không… Trộm, hai không cướp, ba không lừa gạt.
Hướng Cảnh Ny cầm một tấm chi phiếu lớn tiếng thở dài:
– Ai, em đã sớm nghe nói, người, đều là tại bên trong nghịch cảnh đạt được thăng hoa, trời ạ! Anh thăng hoa cũng quá mạnh rồi!
An Phùng Tiên hào hứng bừng bừng:
– Đừng gọi nữa, tiểu Ny, cô mau chóng thương lượng cùng bệnh viện xem bây giờ làm sao để Tịch Ly có thủ tục xuất ngoại đi, mặt khác, tôi phải tìm cá nhân để chiếu cố Tịch Ly.
Hướng Cảnh Ny hừ lạnh một tiếng:
– Hừ, là muốn bảo em đi nước Mỹ chiếu cố Tịch Ly sao??
Nhãn tình An Phùng Tiên sáng lên:
– Vậy em có đồng ý đi a hay không?
Hướng Cảnh Ny lắc đầu:
– Nói thật, em không muốn đi, nhưng em phải đi, hộ chiếu của em đã làm xong thủ tục, tùy thời đều có thể đi.
An Phùng Tiên giơ ngón tay cái lên:
– Ân, em không máu lạnh giống anh trai của em.
Một bên, Hướng Cảnh Phàm ăn mặc như găng-s-tơ lại nhiệt huyết sôi trào đối với chi phiếu 3 triệu đô:
– Anh sai rồi, nếu như tôi là tiểu Ny, tôi cũng sẽ đi.
– Hừ, chú giúp anh chuẩn bị Thảo Môi Tùng Cao nhiều một chút, anh đã vô cùng cảm kích… Ai đó?
An Phùng Tiên vừa định chế nhạo Hướng Cảnh Phàm, đột nhiên cảm giác được ngoài cửa sổ có đạo bóng đen lóe lên, đợi An Phùng Tiên chạy ra phòng cứu thương đi thăm dò xung quanh, lại không phát hiện gì hết, kết quả còn bị Hướng Cảnh Ny chế giễu ba trăm vạn này có vấn đề, cho nên mới thấp thỏm không yên, nghi thần nghi quỷ.
An Phùng Tiên không có tâm tình đấu võ mồm cùng Hướng Cảnh Ny, hắn lại dặn dò Hướng Cảnh Ny vài câu sau đó liền rời khỏi phòng cứu thương, Hướng Cảnh Phàm theo sát đi ra, An Phùng Tiên thấp giọng hỏi:
– Tra xét làm sao?
Hướng Cảnh Phàm đưa cho An Phùng Tiên một xấp tài liệu:
– An ca, khả năng anh không nghĩ tới, hơn hai mươi năm trước, Bối Tĩnh Phương cũng là học sinh của THPT Bắc Loan…
– A đù! Cái gì?
An Phùng Tiên thất kinh.
– Còn có, Bối Tĩnh Phương cùng Hạ Đoan Nghiễn lại là bạn học thời đại học, mặt khác, em điều tra được Bối Tĩnh Phương cùng hiệu trưởng Ân có quan hệ vô cùng mật thiết.
– Phải không?
An Phùng Tiên lại là kinh hãi:
– Còn có cái gì?
Hướng Cảnh Phàm nói:
– Ta tạm thời chỉ điều tra được những thứ này.
An Phùng Tiên đấm nhẹ một quyền:
– Mẹ nó, chú mà sớm làm việc tốt như vậy, chúng ta cũng không đến mức rơi vào trạng huống bây giờ.
Hướng Cảnh Phàm mỉa mai cười nói:
– Tiểu Ny không phải nói có người phải tại nghịch cảnh mới thăng hoa sao?
– Hai người huynh muội các cậu chỉ biết nói mồm thôi.
An Phùng Tiên tức giận hừ một tiếng:
– Điện thoại di động đã mua chưa?
Hướng Cảnh Phàm từ trong nón bảo hiểm lấy ra một cái hộp Iphone:
– Là cái này sao??
An Phùng Tiên tiếp nhận vừa nhìn, gật đầu:
– Hôm nay là cuối tuần, cậu phải đặc biệt theo dõi chặt Dụ Mỹ Nhân, đừng để cho nam nhân khác đi theo nàng, chờ nàng về đến nhà sau đó, cậu cũng không cần theo dõi nữa, buổi tối buông lỏng một chút, anh để lại năm vạn tại phòng cứu thương, cậu lặng lẽ cầm lấy, đừng để cho em gái cậu nhìn thấy.
Hướng Cảnh Phàm mặt mày hớn hở:
– Hi đù… Cảm tạ An ca nhé.
An Phùng Tiên dặn dò:
– Cậu có danh tiếng không nhỏ, sau này tận lực bớt đi tới trường học đi.
– Đã biết, em phắn đây.
– Ờ, tiết kiệm một chút đê…
Trở lại phòng làm việc, An Phùng Tiên thu thập tâm tình lo lắng, chấm bài tập, viết báo cáo, cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng hắn không thích công việc dạy học, nhưng công việc thủy chung là công việc, bảy năm cuộc đời thầy giáo để cho hắn sinh ra cảm tình đối với cái nghề này, huống chi ở đây khắp nơi là mỹ nữ.
—Hết chương 54—