Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 47: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 47:

Chương 47: Vậy thì chọn hắn đi

An Viện Viện phủ thêm một món áo khoác, khóe môi của nàng hơi mỉm ra, ánh mắt sáng ngời hiện lên một tia ý cười khó có thể phát giác được:

– Vậy thì chọn hắn đi, tôi sẽ nghe theo ông sắp xếp.

– Này, trung tâm ô tô Trung Nguyên sao? Tôi có đặt một chiếc xe XK Luxury, đã xuất hàng chưa vậy?

Sau khi được trung tâm ô tô Trung Nguyên xác định đã xuất chiếc xe hơi mình mua, Bối Tĩnh Phương càng có lòng tin đối với An Phùng Tiên.

Lúc này An Phùng Tiên đã trở thành một nhân vật phong vân trong THPT Bắc Loan, không lâu sau khi hắn ký nhận một cái ghế sa lon bằng da thật rất đẹp, một chiếc XK Luxury mới tinh bóng loáng đậu trước văn phòng của hắn càng khiến cho toàn trường oanh động, bởi vì người ký nhận xe cũng là An lão sư.

– An lão sư phát đạt…

– An lão sư nhất định nhặt được tiền, giá trị chiếc xe kia là một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông…

– Ta đoán An lão sư trúng sổ sỗ Việt Lót rồi, mới vừa lên chức chủ nhiệm lớp đã mua siêu xe, nếu mà lên chức hiệu trưởng, không biết sẽ mua cái gì?

– Mua máy bay…

An Phùng Tiên thoả mãn với sự hào phóng của Bối Tĩnh Phương, hết thảy ngân phiếu định mức đều ký tên An Phùng Tiên, cho nên chiếc XK sang trọng này trên thực tế đã hoàn toàn thuộc về An Phùng Tiên, An Phùng Tiên cẩn thận kiểm tra thuế phiếu, phát hiện hết thảy thuế của chiếc xe đều đã thanh toán, hắn vững tin chính bản thân bản thân đã có một chiếc xe tốt.

Bối Nhị Nhị đang cười, cười đến rất vui vẻ, Dụ Mỹ Nhân hỏi nàng cười cái gì, Bối Nhị Nhị cười mà không nói, thấy An Phùng Tiên khởi động động cơ kiểm tra đo lường xe, Bối Nhị Nhị mới hỏi:

– Cá cá, ngày mai là cuối tuần, tớ gọi An lão sư dẫn chúng ta đi vườn Lục Thảo Môi chơi trò chơi có được hay không?

Dụ Mỹ Nhân cũng cười, cười đến rất sáng lạn, nàng rất ít cười như vậy, chỉ vì khu vui chơi vườn Lục Thảo Môi là một địa phương khó có thể quên được. Ba năm trước đây, Bối Nhị Nhị, Dụ Mỹ Nhân, Hạ Mạt Mạt đã ở trên sân cỏ Lục Thảo Môi bái thiên địa, kết làm chị em kim lan, tuy nói có chút là vui đùa, nhưng trong cuộc sống về sau, các nàng quả nhiên chứng kiến hồn nhiên hữu nghị, đối với ba thiếu nữ mà nói, tình hữu nghị giữa các nàng là trân quý như vậy.

– Tớ không đi.

Hạ Mạt Mạt cong lấy cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi, đúng vậy, ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, An lão sư cư nhiên mắng chửi Phó chủ tịch hội học sinh, đây là sự tình cho tới bây giờ chưa từng thấy, huống chi Hạ Mạt Mạt còn có một chuỗi dài danh hiệu vinh dự, đây quả thực là nhục nhã, Hạ Mạt Mạt quật cường không muốn cùng An lão sư đi vườn Lục Thảo Môi chơi trò chơi.
– Mạt Mạt, An lão sư lần này thật là quá nóng nảy, nhưng quả thực cậu có lỗi trước, lúc đó nếu mà cậu nghe An lão sư nói, gọi điện thoại cho Hạ thúc thúc sẽ không chuyện gì rồi! Cậu chống đối An lão sư trước mặt bạn học cả lớp, thầy ấy mặt mũi cũng bị mất hết, có thể không tức giận sao?

Thật bất ngờ, lời nói này xuất từ miệng Dụ Mỹ Nhân.

Bối Nhị Nhị mạnh mẽ gật đầu:

– Cá cá nói có lý.

Hạ Mạt Mạt dậm chân nói:

– Vậy cũng không thể quẳng đồ của tớ nha! Bên trong còn có chứa thật nhiều ảnh chụp, âm nhạc, thật thê thảm, cái gì cũng bị mất.

Dụ Mỹ Nhân than thở:

– Mạt Mạt, hay là cậu xin lỗi An lão sư đi, đợi lát nữa ba cậu vừa đến, không chừng sẽ cãi nhau với An lão sư, đến lúc đó An lão sư nhất định giận chó đánh mèo với chúng ta, cần gì phải thế đâu nè? Nói như thế nào An lão sư đã cứu cậu và Nhị Nhị, lẽ nào ân tình của An lão sư so ra kém cái điện thoại di động của cậu sao?

Bối Nhị Nhị mạnh mẽ gật đầu:

– Cá cá nói có lý, từ xưa quan không đấu cùng dân, nghèo không đấu cùng giàu, học sinh không đấu cùng lão sư, hài tử không đấu cùng phụ mẫu, con chuột không đấu cùng lão mèo, cá cá không đấu cùng Nhị Nhị…

– Khanh khách…

Hạ Mạt Mạt bật cười:

– Cậu là đồ củ khoai.

Ba thiếu nữ cười đến hoa bay loạn chiến, đột nhiên, Hạ Mạt Mạt chỉ xa xa một chiếc xe màu đen có rèm che đang lái tới:

– Đó là xe của ba tớ.

….

Phòng làm việc đã đổi bộ sô pha mới, chủ nhân phòng làm việc mới mua một chiếc siêu xe hào hoa, hôm nay chủ nhân phòng làm việc mới lại nghênh đón chủ tịch tập đoàn Chế Phong – Hạ Đoan Nghiễn, ở đây xác thực dụ cho người đời ghé mắt nhìn.

– Trong khoảng thời gian này công việc bận rộn, vốn muốn mời An lão sư đi ăn cơm để đáp tạ, không nghĩ tới tiểu nữ phạm lỗi, còn xin An lão sư quản giáo nhiều hơn, ha ha, một chút ý tứ, thể hiện kính ý của tôi.

Hạ Đoan Nghiễn mới vừa vào phòng làm việc, liền phi thường khách khí đưa lên một phong bao đỏ thẫm, phỏng chừng chí ít là 3 vạn.

An Phùng Tiên thất kinh, nguyên muốn làm mặt xin lỗi Hạ Đoan Nghiễn, dù sao lão sư không có tư cách làm tổn hại tới vật phẩm của học sinh, An Phùng Tiên chỉ muốn mau sớm hiểu rõ Bối Tĩnh Phương, cho nên mới ra khổ nhục kế, đem Hạ Đoan Nghiễn đưa tới gặp mặt, không nghĩ tới Hạ Đoan Nghiễn chẳng những không có tức giận, còn đưa tiền lì xì, lẽ nào vị trí chủ nhiệm lớp liền dễ dàng mò tiền như vậy? Trách không được mấy vị lão sư đều tranh nhau muốn làm chủ nhiệm.

– Cái này không thể nhận, Hạ tiên sinh mau mau thu hồi, nếu như bị giáo ủy biết, nhẹ thì xử phạt xuống chức, nặng thì khai trừ sa thải, Hạ tiên sinh cũng đừng hại ta nha.

Kỳ thực thu tiền của phụ huynh là rất bình thường, nhưng Hạ Đoan Nghiễn lần đầu tiên gặp mặt đã đưa lễ trọng, An Phùng Tiên tuyệt đối không dám thu.

– Ha ha, An lão sư thật là liêm khiết a! Tốt, tiền lì xì ta tạm thời để đó giúp An lão sư, về phần tiểu nữ, tôi đã nghiêm khắc chỉ trích qua nàng, tin tưởng nàng sau này nhất định sẽ tuân thủ kỷ luật trường học, xin An lão sư bớt giận.

Hạ Đoan Nghiễn khách khí ngoài An Phùng Tiên dự liệu.

– Không, không, lần này là tôi làm quá phận, Hạ Mạt Mạt là học sinh giỏi toàn diện trong trường của chúng ta, tôi hẳn là nên nhắc nhở nhẹ nhàng với em, không nên làm hư hao tài vật của Hạ Mạt Mạt, quăng đi điện thoại di động của em, tôi cảm giác hối hận sâu sắc, cho nên cố ý mời Hạ tiên sinh tới để xin lỗi đó.

An Phùng Tiên đứng lên bái Hạ Đoan Nghiễn một cái, sau đó từ trong túi xuất ra một phong thư, đưa cho Hạ Đoan Nghiễn.

Hạ Đoan Nghiễn nhận lấy vừa nhìn, vội hỏi:

– An lão sư, đây là ý gì?

An Phùng Tiên thành khẩn nói:

– Đây là tiền bồi thường cho em Hạ Mạt Mạt.

Hạ Đoan Nghiễn lo lắng kêu to:

– An lão sư thầy chớ tự trách mình, thầy làm đúng lắm, tôi trăm phần trăm hỗ trợ An lão sư. An lão sư chẳng những không tiếp thụ tâm ý của tôi, còn muốn đền tiền nữa, lão sư như vậy ta là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó, khuya ngày hôm trước thầy còn cứu con gái tôi một mạng, tôi đây làm cha cũng không biết nên cảm tạ như thế nào a.

An Phùng Tiên bừng tỉnh đại ngộ:

– A đù? Nghĩ không ra Hạ tiên sinh cũng biết chuyện này, ha ha, tôi đã căn dặn em Hạ Mạt Mạt ngàn vạn lần đừng trắng trợn tuyên dương rồi mà…

—Hết chương 47—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.