Chương 45: Giữ lại để lấy vợ sao?
Nữ sinh được chiều chuộng thông thường đứng ở trước WC mùi hôi nồng nặc xông vào mũi sẽ khóc, thề sau này đi học không quấy rối, không nghe nhạc, không chơi game, không giở trò… trong lớp nữa.
Nam sinh lại không sợ mùi lạ, kết quả lại thành bao cát cho An lão sư đánh, rất nhanh, bọn họ cũng thề sau này đi học không quấy rối, không nghe nhạc, không chơi game, không giở trò…
Đương nhiên, An lão sư vẫn có chút nhân tính, hắn cho phép thời điểm các học sinh thực sự học không vô, có thể ngủ trong lớp, nhưng cái này cũng giới hạn, chỉ cho phép trong tiết lịch sử của hắn.
– bạn học Hạ Mạt Mạt, em có rất nhiều việc sao?
An Phùng Tiên cắt đứt các bạn học đang đọc thầm.
– Việc gì ạ?
Hạ Mạt Mạt rất giảo hoạt, nhưng nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phản ứng kịp.
– Ví dụ như là kết giao bằng hữu, công tác, làm ăn, chạy đông chạy tây… vân vân!
An Phùng Tiên nhàn nhạt giải thích.
– Em… Em làm mấy chuyện đó để làm gì?
Hạ Mạt Mạt tròng mắt đảo liên tục.
– Em đã không có làm mấy thứ này, thời gian đi học chơi điện thoại làm gì, chát fây búk à?
An Phùng Tiên hơi đề cao ngữ điệu.
– Em…
Hạ Mạt Mạt đỏ cổ lên, trước đây đi học chơi điện thoại đều không có chuyện gì, ngày hôm nay thực sự là gặp quỷ, liếc mắt nhìn ánh mắt An lão sư, Hạ Mạt Mạt thầm kêu không ổn.
Kỳ thực An Phùng Tiên rất thích Hạ Mạt Mạt, bởi vì Hạ Mạt Mạt có chút giống như Tịch Ly, ngày hôm qua bị Hạ Mạt Mạt chửi ầm lên, An Phùng Tiên đối với nàng ấn tượng đặc biệt khắc sâu. Hắn một chút cũng không hận Hạ Mạt Mạt, nàng hồn nhiên, yêu ghét phân minh trái lại hấp dẫn An Phùng Tiên thật sâu, nhưng An Phùng Tiên vẫn là muốn sửa trị một chút Hạ Mạt Mạt, thứ nhất là tại ra cái uy của thầy giáo, thứ hai An Phùng Tiên nhất định phải gặp được phụ thân của Hạ Mạt Mạt, trùng hợp nhìn thấy Hạ Mạt Mạt chơi điện thoại di động trong giờ học, An Phùng Tiên lập tức có cớ để ra tay.
– Đem điện thoại di động của em ra đây.
Ánh mắt của An lão sư rất ôn nhu, nhưng giọng nói rất nghiêm khắc. Hạ Mạt Mạt lại càng hoảng sợ, nàng đương nhiên biết An lão sư lợi hại, cho nên nàng ngoan ngoãn từ trong cặp móc điện thoại di động ra, đặt ở trên bàn học. Đây là chiếc iPhone 8+ 512 Gb màu ruby mới nhất.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều bị khí thế của An lão sư chấn nhiếp, Bối Nhị Nhị lại mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn An lão sư, nàng nghĩ thầm: Có An lão sư bảo hộ mình, mình sẽ không sợ ai hết. Ahihi!
– Gọi điện thoại cho ba em đi.
An Phùng Tiên ngay lập tức ra oai phủ đầu, rất bất đồng với trước đây làm giáo viên thường. Hắn sẽ phụ trách đối với năm mươi học sinh, nhất định phải trấn trụ năm mươi đứa nhỏ này trước.
Hạ Mạt Mạt đau đầu, nàng thật không ngờ một việc bình thường không sao cả, giờ lại phải kinh động tới phụ thân, tại mặt mũi, về tình cảm đều là một cái đả kích không hề nhỏ, nàng bắt đầu chống cự, quật cường nhìn An Phùng Tiên.
An Phùng Tiên sớm có dự liệu, thấy Hạ Mạt Mạt chống cự, An Phùng Tiên trầm mặc một chút, đột nhiên nhanh như tia chớp nắm lên điện thoại di động trên bàn học, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi học sinh trong lớp, hắn hung hăng thả rớt chiếc điện thoại iphone trên mặt đất, phát sinh một tiếng vang “Phanh” thật lớn, các học sinh rối loạn một trận, sau đó là câm như hến, mọi người ngây ngẩn cả người, An lão sư bình thường thân thiết thế nào đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy? Lúc này, ngay cả Dụ Mỹ Nhân lạnh lùng nhất, âm nhu nhất cũng sợ đến cả người phát run.
An Phùng Tiên từ trong túi cầm ra điện thoại di động của mình, hờ hững đưa cho Hạ Mạt Mạt:
– Gọi điện thoại cho ba em.
Lần này, Hạ Mạt Mạt rất nhanh thì cầm lấy, gọi điện thoại cho Hạ Đoan Nghiễn, mặc dù tay nàng đang phát run, môi cắn ra hồng ấn, nhưng đôi mắt to xinh đẹp của nàng vẫn còn đang trừng mắt nhìn An Phùng Tiên, An Phùng Tiên không khỏi âm thầm bội phục cô gái xinh đẹp quật cường này.
– Xin hỏi anh là ba của Hạ Mạt Mạt sao?
An Phùng Tiên ngay trước mặt hết thảy bạn học lớn tiếng nói:
– Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Hạ Mạt Mạt, hi vọng ngài ngày hôm nay tranh thủ tới trường học một chuyến, cảm tạ!
Không đợi Hạ Đoan Nghiễn nói cái gì, An Phùng Tiên liền cúp điện thoại, làm như vậy vừa vô lễ lại ngu xuẩn, không có vị phụ huynh nào có thể dễ dàng tha thứ cho thầy giáo như vậy. Đối mặt với năm mươi cặp ánh mắt kinh sợ, An Phùng Tiên lạnh nhạt nói:
– Thầy cô và học sinh không chỉ là thầy trò quan hệ, vẫn còn là quan hệ bằng hữu, là bằng hữu thì phải tôn trọng lẫn nhau, đi học thì nếu mà không muốn nghe, có thể ngủ, nhưng ngàn vạn đừng quấy rối, quấy rối chính là không tôn trọng thầy cô, sẽ không phải là bằng hữu của tôi, tôi sẽ làm như vừa rồi, quẳng đồ đạc như vậy, đối phó với các em.(cái quẳng đồ này thấy sai sai à nha)
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, An Phùng Tiên lúc này mới trịnh trọng tuyên bố:
– Từ hôm nay trở đi, bạn học Bối Nhị Nhị sẽ đảm nhiệm chức trưởng lớp lớp 11A1, Lưu Vĩ Đạt, Hạ Mạt Mạt bạn học làm lớp phó. …
Trở lại phòng làm việc tổ lịch sử, An Phùng Tiên một bên vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dời đi khỏi tổ lịch sử, một bên lại tự hỏi hậu quả khi đáp ứng Bối Tĩnh Phương. Tuy rằng An Phùng Tiên bức thiết cần tiền, nhưng đối với sự tình mượn giống không thể tưởng tượng nổi như vậy, không thể không cẩn thận. Quẳng điện thoại Hạ Mạt Mạt là An Phùng Tiên cố ý làm, mục đích chính là mang Hạ Đoan Nghiễn phụ thân của Hạ Mạt Mạt tới, bởi vì An Phùng Tiên biết Hạ Đoan Nghiễn quan hệ mật thiết cùng Bối Tĩnh Phương, cho nên An Phùng Tiên hi vọng thông qua nói gần nói xa đối với Hạ Đoan Nghiễn, tận lực tìm hiểu tất cả về Bối Tĩnh Phương.
Phòng làm việc mới của hắn nằm ở tầng trệt, mặc dù không có rộng lắm, trang thiết bị cũng vậy đơn sơ, nhưng độc lập một phòng, không cần cùng lão sư khác ở chung, đây đối với An Phùng Tiên mà nói có ích lợi lớn lao, hắn có thể dễ dàng làm chuyện hắn muốn làm hơn. Tu sửa một cái sô pha cũ rách mướp trong phòng làm việc, An Phùng Tiên nhíu mày một cái:
– Cái sô pha nát bét này là để cho người ngồi sao?
– Vậy thì thay cái mới.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười ha ha, An Phùng Tiên quay đầu nhìn lại, Vương Tuyết Nhung quyến rũ muôn vàn đang đứng cười ở cửa vào.
An Phùng Tiên tâm thần rung động:
– Ha ha, tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, tổng vụ không cho chi trả, tôi nào có tiền mua mấy thứ này?
Vương Tuyết Nhung ngày hôm nay hơi thoa phấn trang điểm, tóc gấp dài uốn thành lọn xõa vai, một cái quần dài legging màu đen bó sát người, một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa bó sát người, bộ ngực nổi lên khiến người ta nhìn hoa mắt, cái mông tròn căng đét làm người ta nhìn vào thèm nhỏ dãi. An Phùng Tiên không khỏi trơ mắt ngây người, tin tưởng không cần nửa ngày công phu, trên vách tường trong WC trường học, lập tức sẽ viết đầy các loại từ ngữ ái mộ đối với Vương Tuyết Nhung.
Vương Tuyết Nhung hết sức hài lòng với phản ứng của An Phùng Tiên:
– Thật nhỏ mọn, anh giữ lại tiền để lấy vợ sao? Có ông thầy nào sau khi lên chức mà không trang trí lại phòng làm việc của mình chứ? Hoàn cảnh thoải mái một chút, “làm việc ấy” cũng thoải mái hơn nha.
An Phùng Tiên thấy bốn phía không người, ngoài miệng cũng không mất mát gì:
– Cô giáo Vương, chị hiểu lầm rồi, tôi sau khi sửa phòng làm việc rồi, sẽ có người(ám chỉ VTN) ngày nào cũng muốn tới phòng làm việc của tôi mất…
—Hết chương 45—