Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 41: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 41:

Chương 41: Chọn người mượn giống

– Cảm ơn Bối ba ba.

Hạ Mạt Mạt cùng Dụ Mỹ Nhân nhìn nhau cười.

– Thế thì phiền Bối tiên sinh vậy.

Con cu của An Phùng Tiên cũng không sưng lên nữa, hắn đã dễ dàng thoải mái, bất quá hắn lại chú ý tới An Viện Viện rất ít nói chuyện, cùng buổi chiều dường như là hai người khác nhau.

– Không phiền phức, không phiền phức, đi thôi.

Đi ra Bối gia thì, trong tay Bối Tĩnh Phương có thêm một lọ rượu đỏ.

An Viện Viện sắc mặt tái nhợt liếc mắt nhìn cửa phòng khách đóng chặt, lộ ra vẻ chán ghét vô cùng, nàng ôm Bối Nhị Nhị nói:

– Nhị Nhị, chúng ta lên lầu.

– Dạ.

Bối Nhị Nhị lộ vẻ tức giận, trong tay còn cầm một hộp thủy tinh chứa đồ ăn đóng gói rất tinh mỹ.

Trong bóng đêm, THPT Bắc Loan rất an tĩnh, sau khi hộ tống Hạ Mạt Mạt cùng Dụ Mỹ Nhân về nhà, của xe Bối Tĩnh Phương rốt cục dừng sát ở cửa chính THPT Bắc Loan, bên trong buồng xe rộng lớn chỉ còn lại Bối Tĩnh Phương và An Phùng Tiên.

– An lão sư ở trong trường học?

Bối Tĩnh Phương hỏi.

– Đúng vậy, Bối tiên sinh có muốn đến hàn xá ngồi một chút không?

An Phùng Tiên cẩn thận trả lời, hắn rất chờ mong Bối Tĩnh Phương hứa hẹn cùng báo đáp phong phú.

Bối Tĩnh Phương quay kiếng xe xuống, đốt một điếu thuốc thơm:

– Quảng Bình phủ tam kỳ có một căn nhà hai trăm mét vuông, tôi muốn tặng cho An lão sư.

An Phùng Tiên không nói gì, hắn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, bởi vì Bối Tĩnh Phương liền ở tại Quảng Bình phủ, căn nhà hai trăm mét vuông có giá trị cao hơn ba chục triệu đô la Hồng Kông, mấy con số này vượt hơn xa con số An Phùng Tiên dự định thu hoạch từ Bối gia.

Bối Tĩnh Phương bình tĩnh hút thuốc:

– Xe đã chọn xong cho An lão sư, ngày mai xe sẽ được đưa tới trường học cho thầy, đến lúc đó An lão sư chỉ cần ký nhận là được.

An Phùng Tiên dần dần tỉnh táo lại, bằng trực giác hắn không cho là Bối Tĩnh Phương là bởi vì mình đã cứu Bối Nhị Nhị mà tặng lễ vật lớn như thế, nhưng An Phùng Tiên lại đoán không ra chính bản thân có cái giá trị gì để lợi dụng.

Bối Tĩnh Phương mạnh mẽ hít sâu hai cái, sau đó vứt tàn thuốc xuống:

– Còn có hai chục triệu tiền mặt, là Đô-la.

– Chờ một chút, Bối tiên sinh rốt cuộc muốn tôi thế nào? Tôi cái gì đều nguyện ý làm, nhưng sở trường đặc biệt của tôi vẫn là dạy học.

An Phùng Tiên không nén được tức giận, đối mặt mê hoặc lớn như vậy, tin tưởng không có bao nhiêu người có thể vững vàng.

– Cậu chỉ cần lên giường làm tình cùng với vợ của tôi, sau đó để cho nàng mang thai là được rồi.

– A đù…!

Gió thu ào ào, có một chút hàn ý, Bối Tĩnh Phương đóng cửa sổ xe lại.

– Bối tiên sinh, tôi thừa nhận phu nhân của ông rất đẹp, nhưng tôi thật sự không có mạo phạm nàng, cũng không có khinh nhờn nàng, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tôn phu nhân, tôi vẫn rất tôn trọng nàng…

An Phùng Tiên rất lay động, hắn không cách nào hình dung nội tâm lay động của mình.

– Cậu sau này cũng nhất thiết phải tôn trọng nàng như vậy, nhưng cậu có thể mạo phạm nàng, thậm chí có thể khinh nhờn nàng, tôi chỉ muốn vợ của tôi mang thai.

Bối Tĩnh Phương thở dài một hơi, bắt đầu giảng thuật lịch sử của Bối gia cho An Phùng Tiên.

– Tôi là một người Mãn tộc, Bối gia chúng tôi là nhánh chính thống của Mãn tộc Đương lam kỳ, tới thế hệ này của tôi đã tròn 10 thế kỷ, đáng tiếc tới đời sau lại nhân khẩu điêu linh, tôi là con một duy nhất suốt mấy đời, cho nên tôi nhất thiết phải kéo dài đèn nhang cho họ Bối, bằng không tôi thật có lỗi với liệt tổ liệt tông, lá cờ đầu của chúng tôi Bối gia sẽ bị khuynh đảo, sẽ mai một, đây là tội danh thiên cổ, sau khi tôi chết sẽ xuống Địa ngục.

An Phùng Tiên động dung, làm thầy giáo lịch sử, hắn cũng từng nghe nói rằng trong Mãn tộc bát kỳ có không ít người đổi dòng họ, trong đó có đổi họ Bối.

– Mấy năm trước, tôi được biết mình bị vô sinh, không cách nào làm cho vợ mình mang thai nữa, tuy rằng chưa từ bỏ ý định đi khắp nơi tìm danh y, nhưng kết quả vẫn là vô ích mà còn bị phản tác dụng, cho nên tôi liền nghĩ một cái kế hoạch để cho nàng ấy mang thai, cái kế hoạch này chính là mượn giống, nói cách khác để cho nam nhân khác giao phối cùng vợ mình, sau đó mang thai, sinh ra con trai, sau cùng kế thừa đèn nhang của Bối gia chúng tôi.

An Phùng Tiên không khỏi thốt ra:

– Rất điên cuồng.

Bối Tĩnh Phương rất tán thành:

– Phải, rất điên cuồng, nhưng tôi phải thực thi cái kế hoạch này, kế hoạch này cũng nhận được vợ tôi hỗ trợ.

An Phùng Tiên cảm thấy ngoài ý muốn:

– Bối phu nhân cũng ủng hộ?

Bối Tĩnh Phương gật đầu:

– Đúng, nàng chỉ có thể nghe theo, không có lựa chọn nào khác.

An Phùng Tiên khó có thể hiểu:

– Vì sao lại chọn tôi?

Bối Tĩnh Phương khẽ mỉm cười:

– Hỏi rất hay, thứ nhất, cậu trùng hợp cũng mang họ An, cùng họ với thê tử tôi, người họ An cùng người Mãn tộc ở trong lịch sử có quan hệ sâu xa rất lớn, trong số gia tộc tổ bọn tôi cung phụng tông bài vị thì có người họ An, cho nên tôi lựa chọn cậu; thứ hai, cậu đã cứu Nhị Nhị, đây là duyên phận, duyên phận rất kỳ diệu; thứ ba, tôi và thê tử đều có hảo cảm đối với cậu, điểm ấy tuy rằng không phải là trọng yếu nhất, nhưng là khó được nhất, thê tử tôi giữ mình trong sạch, mèo khen mèo dài đuôi, có rất ít nam nhân có thể dành được niềm vui của nàng, nhưng ngày hôm nay tôi xem ra, nàng đối với cậu phi thường có hảo cảm.

An Phùng Tiên lúng túng:

-… A đù, cái này… Bối Tĩnh Phương rất lạnh nhạt, hắn tràn ngập tự tin thấy rõ nội tâm của người khác:

– An lão sư, cậu không cần phủ nhận, cậu cũng rất thích vợ ta, đúng hay không?

An Phùng Tiên hàm súc nói:

– Bối phu nhân quốc sắc thiên hương, tôi chỉ là kính ngưỡng mà thôi.

Bối Tĩnh Phương tự nhiên nghe ra trong lời nói của An Phùng Tiên có thâm ý, hắn cười cười:

– Ái mộ cũng tốt, kính ngưỡng cũng được, dù sao cũng các người đều có hảo cảm với nhau, đây là nhân tố không thể thiếu để kế hoạch thành công, bởi vì ta vẫn yêu vợ của ta, ta không có khả năng tìm một nam nhân khiến nàng chán ghét để giao phối cùng nàng được.

An Phùng Tiên khen ngợi nói:

– Bối tiên sinh hùng tài đại lược, không phải những thường nhân chúng ta có thể so sánh được.

Lúc này hắn ngoại trừ lay động ra chính là ngạc nhiên và mừng rỡ, đây là một cuộc làm ăn không vốn vạn lợi, chỉ có kẻ ngu si mới không động tâm. Hahaha!

—Hết chương 41—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.