Chương 3: Cuộc hẹn ở phòng 1212
Khách không nhiều lắm, sảnh Bar Lệ Tinh hơi quạnh quẽ, người phục vụ ân cần theo sau cô gái xinh đẹp, đến cửa thang máy, người phục vụ lướt qua cô gái, đoạt trước một bước nhấn cửa thang máy:
– Tiểu thư, xin mời.
Cô gái xinh đẹp không có khách khí, nàng ngạo nghễ đi vào thang máy, hờ hững quay đầu lại nói:
– Tôi không phải là tiểu thư.
Người phục vụ ngơ ngác nhìn cửa thang máy đóng lại, không biết là bởi vì bị đơ, hay là bị dung mạo của cô gái xinh đẹp kia chấn nhiếp.
Trong thang máy, cô gái xinh đẹp vươn ngón tay ngọc thon dài, nhấn số mười hai.
Trong phòng 1212, đèn sáng như ban ngày, An Phùng Tiên si ngốc nhìn Dụ Mỹ Nhân đang ngồi trên ghế sa lon, nàng quả thực giống như Hoàng Thiện Văn hình dung, ngọc cốt băng cơ, khí chất như u lan, mặc dù đang tuổi dậy thì lại lồi lõm vô cùng, không chút phấn son mà đã tối hương tập nhân. Mỗi lần Dụ Mỹ Nhân đi nộp bài, An Phùng Tiên đều tìm cớ để giữ nàng lại, chỉ cần vừa tiếp xúc ánh mắt vô tội của nàng, An Phùng Tiên đã sinh ra dục vọng mãnh liệt, tuy rằng Dụ Mỹ Nhân lạnh lùng từ chối, nhưng vẫn không có khả năng trung hoà sự yêu thích điên cuồng của An Phùng Tiên đối với Dụ Mỹ Nhân.
– Bạn Dụ Mỹ Nhân rất giữ chữ tín đấy.
An Phùng Tiên tận lực khiến cho giọng của mình nghe càng ôn nhu, càng hòa hoãn. Mặc dù tiến hành giao dịch ngầm cùng học sinh của mình làm hắn tự trách vô cùng, nhưng An Phùng Tiên đã không quan tâm, đạo đức có giới hạn, nhưng tình cảm không có giới hạn, dù cho phạm tội hắn cũng sẽ không tiếc.
– Em không phải là giữ lời hứa, mà là không thể làm trái lời hứa, nếu An lão sư có thể giúp cho em thắng Mạt Mạt cùng Nhị Nhị để làm đại biểu hình tượng cho trường học, vậy đã nói lên An lão sư rất lợi hại, dù cho em muốn làm trái lời hứa, cũng không có can đảm này.
Dụ Mỹ Nhân hơi lộ ra khẩn trương, nhưng bản chất cao ngạo không có thay đổi, nàng một phen nói lại giấu diếm Huyền Cơ, là ý nói nàng đã từng cân nhắc qua việc làm trái lời hứa.
An Phùng Tiên âm thầm kinh hãi, nếu mà Dụ Mỹ Nhân thực sự đổi ý, việc nàng được bầu chọn, cũng đã không cách nào thay đổi, mà An Phùng Tiên sẽ không thu hoạch được gì, hắn cẩn thận thử:
– Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.
Dụ Mỹ Nhân lạnh lùng lắc đầu:
– Là có chút hối hận, nhưng em không có lựa chọn nào khác.
Nói xong, nàng chu lên cái miệng nhỏ nhắn, động tác rất nhỏ này bại lộ thiếu nữ ngây thơ cùng non nớt, vô luận nàng lúc trước biểu hiện thành thục cỡ nào, nhưng trên thực tế nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi.
An Phùng Tiên thở dài một hơi, hắn xác định Dụ Mỹ Nhân đã ở hoàn toàn trong lòng bàn tay hắn:
– Lên ti vi, làm người mẫu quảng cáo, thực sự trọng yếu đối với em như vậy?
Dụ Mỹ Nhân hừ lạnh một tiếng:
– An lão sư không phải đã nói lên ti vi, làm người mẫu quảng cáo có thể kiếm nhiều tiền sao? Em chỉ muốn làm siêu sao, kiếm cả đống tiền, em muốn cho Mạt Mạt và Nhị Nhị biết, các nàng cao hơn em 3cm cũng không phải chuyện gì lớn lao.
An Phùng Tiên có chút ngoài ý muốn:
– Các em không phải là bạn thân sao?
Dụ Mỹ Nhân hếch lông mày một cái:
– Đúng thì thế nào?
An Phùng Tiên cảm thấy hiếu kỳ, hắn rất muốn biết tình tỷ muội và tình huynh đệ có cái gì khác nhau:
– Nếu đã là bạn tốt, vì sao còn phải cạnh tranh cùng các nàng vậy?
…
– Brum…
Cách xa thành phố, trong khu đường bỏ hoang đã bị rào lại, tiếng động cơ xe máy nổ vang đinh tai nhức óc, kích động trong bầu trời đêm yên tĩnh.
Bối Nhị Nhị mặc một cái quần cực ngắn khẩn trương nhìn chăm chú từng chiếc xe máy trước mắt đang chạy như bay, nàng đã không cách nào nhận rõ ở đâu là Hạ Mạt Mạt đang chạy chiếc YAMAHA màu đỏ.
Đây là lần thứ năm Bối Nhị Nhị đến xem Hạ Mạt Mạt đua xe, nàng vẫn không rõ Hạ Mạt Mạt vì sao lại thích trò chơi siêu cấp nguy hiểm dành cho người lớn này. Nếu mà chỉ là vì số tiền thưởng mười vạn đô la Hồng Kông, thân là nữ nhi bảo bối của chủ tịch tập đoàn Chế Phong – Hạ Đoan Nghiễn, Hạ Mạt Mạt tuyệt đối sẽ xem thường; còn nếu như là vì trông thấy đám tiểu tử đẹp trai ăn chơi thích đua xe, Hạ Mạt Mạt cũng không có cho những kiểu nam nhân như vậy bất kỳ huyễn tưởng gì, xe máy của nàng đến nay chỉ có hai nữ nhân từng ngồi, một là Bối Nhị Nhị, hai là Dụ Mỹ Nhân.
– Đã là vòng cuối cùng, con bé cá thối này thế nào còn chưa tới? Thật là… Cố lên, Mạt Mạt! Cố lên nè, Mạt Mạt…
Bối Nhị Nhị liên tục huy vũ cây dù nhỏ trong tay, tuy nói khí trời sáng sủa, nhưng buổi tối sương sớm hạ xuống, cây dù nhỏ cũng có thể ngăn cản gió thu, ngăn cản mê hoặc.
Cách đó không xa, trong một góc tối, một gã nam tử đẹp trai thành thục đang nhìn chăm chú vào Bối Nhị Nhị, ánh mắt của hắn cực nóng, như lửa cháy bừng bừng vậy. Tia sáng lấp lóe bên đường lúc sáng lúc tối không có khả năng che lấp dung mạo tuyệt sắc của Bối Nhị Nhị, lúc nàng huơ cây dù thì, nhũ lãng trước ngực rung rinh hấp dẫn vô số ánh mắt, chỉ là Bối Nhị Nhị đang hưng phấn, không có phát hiện ra mà thôi.
– Oa… Như vậy cũng dám vượt kìa…
Trong đám người cỗ vũ, đột nhiên phát ra tiếng gào thét chói tai, chiếc YAMAHA màu đỏ như một đạo thiểm điện chạy như bay vượt lên, liên tục tránh được ba chiếc xe máy kề sát, ở trên địa hình đường cong chữ S bắt đầu bứt phá, phanh, kéo ga,… xảo diệu ép vào làn trong, chiếc YAMAHA đỏ uyển chuyển ép cua tạo ra một đạo đường cong xinh đẹp chữ C, vượt qua chiếc xe màu lam đang giữ vị thứ hai, lại cấp tốc thoát khỏi dây dưa, theo sát chiếc ACCSATO màu đen vẫn xếp hàng thứ nhất. YAMAHA màu đỏ dường như càng đánh càng hăng, hai chiếc xe máy nhanh như điện chớp chỉ xa nhau nửa thân xe, nhưng rất tiếc, cuộc đua đã kết thúc, chiếc ACCSATO màu đen vẫn cán đích đầu tiên.
Vinh dự chỉ dành cho người về nhất nhất, hiện trường tất cả tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay đều cho chiếc ACCOSATO màu đen kia.
Đoàn người dần dần tán đi, chiếc YAMAHA màu đỏ lặng lẽ lượn vài vòng sau đó chậm rãi đứng ở trước mặt Bối Nhị Nhị, Hạ Mạt Mạt mặc bộ đồ bảo hộ màu tối, tháo nón bảo hiểm xuống, mái tóc dài như mây xõa tung, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ như trứng thiên nga, đôi mắt to của nàng so với bầu trời đầy sao còn phải sáng sủa hơn mấy phần.
– Mạt Mạt, cậu thật giỏi oh, dọa chết người, liều mạng như thế làm gì?
Bối Nhị Nhị đứng ở trước chiếc xe đua, giậm chân bình bịch.
– Hì hì, cho thêm hai tớ vòng, tớ nhất định cho tên kia hít khói.
Khuôn mặt tuyệt mỹ đã hiện ra vẻ mệt mỏi, dù sao Hạ Mạt Mạt vẫn chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng nàng vẫn quật cường mạnh miệng cười:
– Mỹ Nhân đâu?
Bối Nhị Nhị tức giận hai tay chống hông, lộ ra bờ eo thon nhỏ:
– Nàng… Nàng không có tới.
Hạ Mạt Mạt cảm thấy ngoài ý muốn:
– Cái gì? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đưa điện thoại cho tớ.
Bối Nhị Nhị nhún nhún đôi vai:
– Tớ gọi rồi, tắt máy.