Chương 27: Ngực to óc trái nho?
Trong lòng An Viện Viện cực kỳ vui sướng:
– Nghe An lão sư nói như vậy, tôi cũng an tâm, ừm… Bóp chết còn chưa đủ chuẩn xác, vì phòng ngừa tro tàn lại cháy, thì phải triệt để tiêu diệt, An lão sư thấy thế nào?
An Phùng Tiên hoàn toàn phụ họa theo:
– Đúng đúng đúng, triệt để tiêu diệt, phải tiêu diệt triệt để.
An Viện Viện lúc này mới phát hiện chính bản thân có chút sơ sẩy:
– Trương mụ, cô làm sao vậy? Tôi hồ đồ cô cũng hồ đồ luôn à? Đều không nhớ là phải dâng trà lên cho An lão sư.
– Ai nha, tui thật là hồ đồ, có liền, trà tới ngay đây.
Khuôn mặt Trương mụ chứa đầy vẻ mỉm cười, xoay người rời đi, nàng chẳng những trẻ, còn rất có tư sắc, mông đít cũng rất tròn.
An Phùng Tiên còn tưởng rằng An Viện Viện hạ lệnh trục khách, hắn nhanh chóng đứng lên cáo từ:
– Không cần đâu, phu nhân, tôi quấy rối chị đã lâu như vậy, tôi cũng nên đi thôi, Bối Nhị Nhị bình an, là tôi an tâm rồi.
An Viện Viện lay động nhẹ ngọc thủ, đem An Phùng Tiên giữ lại:
– Chớ vội đi a! Mau ngồi xuống, An lão sư và tôi là người cùng họ, hẳn là trong tộc, tôi rất muốn biết tộc hệ của An lão sư.
An Phùng Tiên có chút ngoài ý muốn:
– Phu nhân cũng họ An sao?
An Viện Viện mỉm cười gật đầu:
– Ừm.
Có thể gặp được người đồng tông, ai cũng hài lòng, An Phùng Tiên nhất thời cảm thấy thân thiết:
– Ha hả, vậy thì vừa đúng dịp, gia tộc của tôi là từ…
– Cái gì? Người kia không phải là An lão sư? Là chồng của Cô giáo Vương sao? Là tớ nhìn lầm?
Bối Nhị Nhị đang gọi điện thoại cùng Hạ Mạt Mạt, nàng không nghĩ tới Hạ Mạt Mạt dĩ nhiên nói tốt giúp cho An Phùng Tiên. Bối Nhị Nhị căm giận nói:– Mắt tớ cũng không bị cận thị, làm sao lại nhìn lầm được? Tuy rằng thân thể của Cô giáo Vương đã chắn mất người nam nhân kia, nhưng tớ khẳng định người đàn ông đó nhất định là An lão sư.
Hạ Mạt Mạt hỏi:
– An lão sư bị thương ở vai, lại cột băng gạc, cậu có thấy được không?
Bối Nhị Nhị thoáng chần chờ:
– Cái này… đã nói là bị thân thể Cô giáo Vương chặn mất, làm sao thấy được?
Hạ Mạt Mạt điện thoại lại hỏi:
– Vậy chính là không thấy được gì rồi! Thật là, với lại, cậu có nghe được Cô giáo Vương nói chuyện với An lão sư sao?
Bối Nhị Nhị lắc đầu:
– Cái này… Có chút xa, tớ không có nghe rõ… Chỉ nghe ứ ứ à… Hạ Mạt Mạt giận dữ:
– Nhị Nhị cậu thật là ngực to óc như trái nho vậy, làm tớ tức mún chết rồi? Vừa không thấy được, vừa không nghe được, cậu làm sao dám khẳng định là An lão sư? Đại khái lúc đó cậu tức giận đến hoa mắt, sau đó đoán mò lung tung thôi.
Bối Nhị Nhị đáp lễ một câu:
– Ngực của cậu cũng lớn mà…
Hạ Mạt Mạt quả thực chính là rít gào:
– Thúi Nhị Nhị cậu nói cái gì? Hừ, tớ có chứng cứ chứng minh An lão sư không ở trong phòng cứu thương.
Bối Nhị Nhị vội hỏi:
– Chứng cớ gì? Nói mau.
Hạ Mạt Mạt cuối cùng cũng bớt giận:
– Cậu nói lúc cậu rời đi phòng cứu thương, vừa vặn chuông tan học vang lên có đúng hay không?
Bối Nhị Nhị mạnh mẽ gật đầu:
– Đúng rồi!
Hạ Mạt Mạt nói:
– Nếu An lão sư cùng Cô giáo Vương yêu đương vụng trộm mà nói, bọn họ nhất định đều ở trong phòng cứu thương, đúng hay không?
Bối Nhị Nhị miết miết cái miệng nhỏ nhắn, mặt lộ vẻ nghi hoặc:
– Toàn nói lời vô ích, đương nhiên rồi!
Hạ Mạt Mạt cười lạnh một tiếng:
– Nói cậu ngực to óc như trái nho còn sai sao, tớ đã đi hỏi qua một thầy khác ở tổ lịch sử, hắn đã nói cho tớ biết, từ tiết tự học, An lão sư vẫn ở trong phòng làm việc soạn bài, hắn nào có cơ hội lại vừa làm việc lại vừa ở trong phòng cứu thương? Trừ phi An lão sư biết phân thân.
Bối Nhị Nhị kêu to:
– Nói dối, tớ đã đi qua phòng làm việc của An lão sư, hắn căn bản cũng không ở đó, cậu hỏi ai? Có đúng hay không là ông thầy mang kính mắt thật dầy kia?
Hạ Mạt Mạt giận không kìm được:
– Không sai, tổ lịch sử lúc đó chỉ có Đinh lão sư, tớ đã hỏi hắn, hắn chính mồm nói cho tớ biết trước lúc hết tiết, An lão sư đã từ phòng cứu thương trở lại phòng làm việc, hừ! Cậu đổ oan cho người tốt, tớ nói cho cậu biết, Bối Nhị Nhị, cậu mà không hảo hảo xin lỗi An lão sư, vậy chúng ta liền tuyệt giao, ngẫm lại An lão sư tối hôm qua vì chúng ta thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa…
Nói đến cuối cùng, Hạ Mạt Mạt dĩ nhiên có chút nghẹn ngào.
Cúp điện thoại xong, Bối Nhị Nhị quả nhiên biến thành ngây ngô Nhị Nhị, nàng đi tới trước gương, bỏ đi đồng phục học sinh, chỉ mặc một bộ nịt ngực tơ tằm màu hồng, tuổi còn nhỏ, vóc người nàng đã mạn diệu như vậy, thực sự là cực phẩm, nàng dùng hai tay nâng hai cục nhũ phong đứng thẳng trước ngực, lẩm bẩm:
– Mình thật sự là ngực to óc trái nho sao?
– Gâu…
Tuyết Nạp Thụy ngẹo cái cổ sủa một tiếng với Bối Nhị Nhị.
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nũng nịu:
– Ngay cả mày cũng nói tao ngực lớn nhưng không có đầu óc sao? Hừ, xem tao thu thập mày như thế nào.
Nói xong, thân thể muốn nhào qua, Tuyết Nạp Thụy nhạy bén, sớm đã thấy rõ ý đồ của chủ nhân, cấp tốc thay đổi một trăm tám mươi độ, vung đôi chân đầy lông nhung nhung chạy như bay, Bối Nhị Nhị đâu đuổi kịp? Chỉ có dựng thẳng mi, trừng mắt:
– Lần sau còn dám nói tao ngực lớn nhưng không có đầu óc, tao cũng không tắm cho mày nữa.
—Hết chương 27—