Chương 220: Gặp lại bạn cũ
Dương Hồng Lễ lộ ra biểu tình châm chọc:
– Phải không? Nhưng tôi đã điều tra rồi, trong nửa năm qua cậu đều không xuất cảnh, cậu giải thích việc đi Macao như thế nào?
Trong lòng An Phùng Tiên kinh hoàng, nghĩ thầm: “Bỏ mẹ! Tới không có ý tốt.” Chỉ là ngoài mặt ra bộ dáng rất nhẹ nhàng:
– Ha ha, chỉ đùa với cậu thôi, bạn học cũ, đùa cho vui thôi mà! Hahaaa!
Dương Hồng Lễ cảnh cáo:
– Không có việc gì, bất quá, việc kế tiếp cũng không thể đùa cho vui được đâu, tôi làm trở ngại công vụ cũng không nhẹ, tuy rằng chúng ta là bạn học tốt, lão bà của tôi lại từng là học trò của cậu, bất quá, An lão sư vẫn không nên làm tôi khó xử, mới vừa đổi bộ phận làm việc, tôi cũng không muốn để cho đồng nghiệp chê cười.
Sắc mặt An Phùng Tiên đại biến, lập tức tập trung tinh thần hoàn toàn:
– Hiểu, hiểu, được rồi, tôi thành thật, tôi đã mượn của Phó tổng tài Bối Tĩnh Phương – ngân hàng Hoa Hưng, ông ta thấy tôi ở trường học chiếu cố nữ nhi của người ta, liền cho tôi mượn một khoản tiền, hoặc là nói cho Tịch Ly mượn một khoản tiền chữa bệnh, lúc đó Tich Ly mới có thể đi Mỹ chữa trị.
Dương Hồng Lễ chuyển giọng:
– Có người báo án, nói Bối Tĩnh Phương đã mất tích.
– Cái này tôi cũng không rõ lắm.
An Phùng Tiên biết, phiền phức chân chính đã tới rồi, chuyện hắn vẫn lo lắng rốt cuộc đã đến.
Dương Hồng Lễ hỏi:
– Cậu không có tin tức của ông ta sao?
An Phùng Tiên lắc dadaufa:
– Không có.
Ánh mắt sắc bén của Dương Hồng Lễ nhìn chằm chằm An Phùng Tiên, từng bước ép sát:
– Tôi cho rằng Bối Tĩnh Phương đã chết.
An Phùng Tiên hết hồn:
– Á đù! Không thể nào?
Dương Hồng Lễ đột nhiên lạnh lùng nói:
– Cậu đã giết Bối Tĩnh Phương.
An Phùng Tiên vội vàng thề thốt phủ nhận:
– Lời này không thể nói lung tung, Dương Hồng Lễ, đây là chuyện liên quan đến mạng người đó.
Dương Hồng Lễ hỏi dồn dập:
– Nếu như tôi đoán không sai, vị phu nhân xinh đẹp vừa rồi chính là vợ của Bối Tĩnh Phương đúng không?
An Phùng Tiên bất tri bất giác trả lời theo Dương Hồng Lễ:
– Ân, đúng vậy.
Dương Hồng Lễ nói:
– Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà tôi đã từng thấy.
An Phùng Tiên trả lời ngay:
– Tôi cũng cho là như vậy.
Dương Hồng Lễ kết luận:
– Cho nên cậu liền câu dẫn người nữ nhân này, sau đó giết chết Bối Tĩnh Phương để cướp tiền – chiếm vợ.
An Phùng Tiên rất lịch sự, bình tĩnh đứng lên:
– Tôi có thể tố cáo cậu tội phỉ báng, tuy rằng chúng ta là bạn học, quan hệ cũng không sai, vợ chồng cậu vẫn còn là nhờ tôi hợp tác, nhưng nếu mà cậu nói hưu nói vượn nữa, tôi sẽ gọi luật sư.
Khi nói những lời này, An Phùng Tiên vận dụng kỹ xảo, vừa không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại điểm ra giao tình cùng nhân tình với Dương Hồng Lễ, giao tình có thể ko để ý, nhưng nhân tình thì luôn luôn còn. Kể ra nếu hạng như Dương Hồng Lễ có thể lấy được Chu Sắc, công của An Phùng Tiên cũng không nhỏ.
Quả nhiên, Dương Hồng Lễ đình chỉ tấn công dồn dập:
– Ha ha, vừa rồi cậu cũng nói, chúng ta là bạn học, quan hệ cũng không sai, lão bà của tôi là nhờ cậu tác hợp, chúng ta vì sao không nói chuyện tốt? Tôi Dương Hồng Lễ nếu tới rồi, đương nhiên là đã có đầy đủ chứng cứ việc cậu câu dẫn vợ của Bối Tĩnh Phương, sau đó giết chết Bối Tĩnh Phương, chiếm lấy tài sản của người ta. Ai! Việc như thế phát sinh hàng ngày ấy mà.
An Phùng Tiên dường như cảm giác được cơ hội xoay chuyển:
– Tôi cũng không biết cậu đang nói cái gì ?
Dương Hồng Lễ xoay chuyển ánh mắt, rơi ở trên ghế sa lon:
– Đừng giả vờ, trên ghế sa lon còn có nước, tôi chỉ cần lấy về đi xét nghiệm, liền lập tức có thể xét nghiệm ra là cái gì.
– Đù! Nước gì ?
An Phùng Tiên làm bộ nghi vấn, lại cấp tốc đưa tay chùi mất giọt nước trên ghế sa lon.
Dương Hồng Lễ thấy rõ ràng, đây là mánh khóe tội phạm thường dùng, hắn một chút đều không cho là đúng:
– Ha ha, tay cậu thật nhanh, bất quá vô dụng, điều đó chỉ chứng minh là cậu chột dạ.
An Phùng Tiên đương nhiên chống chế tới cùng:
– Cậu đừng có ngậm máu phun người, tôi phải đi dạy học, nếu không có chuyện gì khác, mời Dương cảnh quan rời đi.
Dương Hồng Lễ lấy ra hai tấm hình từ trong xách tay:
– Đây là ảnh chụp đêm khuya hôm qua, cậu đang quan hệ tình dục cùng một nữ nhân ngay tại trên ban công, tuy rằng ảnh chụp mơ hồ một chút, nhưng vẫn nhận ra được rất rõ ràng, nam nhân trong tấm hình là An Phùng Tiên cậu, còn nữ nhân kia chính là An Viện Viện, vợ của Bối Tĩnh Phương, thật thú vị, các người cư nhiên cùng họ, ha ha.
Đầu An Phùng Tiên choáng váng, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, nguyên bản muốn tự trách bản thân mình phong lưu hỏng việc, để người ta lưu lại nhược điểm, nhưng sau đó muốn, những tấm hình bị chụp này liền chứng minh mình cũng bị Dương Hồng Lễ điều tra, An Phung Tiên chột dạ ngụy biện:
– Dù cho tôi có câu dẫn vợ của Bối Tĩnh Phương cũng không thể chứng minh là tôi giết Bối Tĩnh Phương.
Dương Hồng Lễ gật đầu đồng ý:
– Đó là đương nhiên, nếu mà đã có chứng cứ vô cùng xác thực, tôi cũng không giúp được cậu, bất quá việc Bối Tĩnh Phương chết trong tay cậu có khả năng rất lớn, chỉ cần tra ra được, nhất định sẽ phơi bày, may là vụ án này do tôi phụ trách, tôi không muốn thấy bạn học cũ ngồi tù cả đời, lão bà của tôi cũng không đáp ứng, ngày hôm nay chính là vợ tôi ra lệnh cho tôi tới cứu cậu, nếu như tôi không đáp ứng, nàng sẽ lập tức ly hôn với tôi, aizzz!!
An Phùng Tiên thất kinh, nghe khẩu khí Dương Hồng Lễ không phải là đến tra án, mà là đến nói giao dịch, hắn vừa mừng vừa sợ, hô hấp dồn dập, chỉ cần có thể giao dịch, An Phùng Tiên hắn nguyện ý bỏ tất cả:
– Cậu muốn như thế nào?
Dương Hồng Lễ hít 1 hơi thật sâu, thở dài:
– Vợ tôi muốn đi Nhật Bản mua sắm, muốn ăn tôm hùm Canada, muốn mua nước hoa Paris, muốn một chiếc Ferrari, trời ạ! Dù cho Ferrari cũ cũng phải hai trăm vạn đô, một tháng tiền lương của tôi mới được có 3 vạn, còn phải ăn uống, tôi có thể thỏa mãn được nàng ?
An Phùng Tiên muốn cười to:
– Lòng tham của nữ nhân quả thật đáng sợ.
Dương Hồng Lễ lại không đồng ý với quan điểm của An Phùng Tiên:
– Là rất đáng sợ, thế nhưng tôi yêu Chu Sắc, mục tiêu cuộc sống của tôi chính là làm cho nàng hài lòng.
An Phùng Tiên tâm tình vui vẻ:
– Cho nên cậu tới đây?
Dương Hồng Lễ gật đầu:
– Đúng, tôi tới đây, trước khi tới tôi đã điều tra cậu thật lâu, đến khi chứng cứ tương đối đầy đủ, tôi mới tới.
An Phùng Tiên cười đến rất quỷ dị:
– Cậu nhất định đã nghĩ xong một cái giá cả phi thường hợp lý.
Dương Hồng Lễ liếm đôi môi khô khốc, nói:
– Ân, tôi quả thực đã nghĩ xong.
– Nói một chút coi.
An Phùng Tiên thản nhiên dựa vào ghế.
Dương Hồng Lễ nói như chém đinh chặt sắt:
– Tôi đã điều tra, Bối Tĩnh Phương có ít nhất năm tỷ, tôi chỉ cần một tỷ, không có cò kè mặc cả gì hết.
An Phùng Tiên không có ngã nhào từ trên ghế xuống đất thực sự là kỳ tích, hắn cười khổ nói:
– Khẩu vị của cậu thật không nhỏ.
—Hết chương 220—