Chương 219: Khổ nhục kế
An Viện Viện gật đầu:
– Vậy thì mời nhanh lên một chút đi.
An Phùng Tiên sầu thảm nói:
– Nếu nữ nhân tôi yêu nhất không chịu tha thứ cho mình, tôi sống còn có ý gì nữa? Viện Viện tỷ, kiếp sau chúng ta gặp lại sao?.
Nói xong, An Phùng Tiên lấy ra một cây dao sắc bén từ trong ngăn kéo, nhằm thẳng vào bụng, mạnh mẽ đâm vào, phát sinh một tiếng “PHỐC” rõ to.
– A…, cậu điên rồi, ai cứu mạng với nè…
An Viện Viện quả thực không tin nổi vào mắt mình, há to miệng cũng không có phản ứng kịp, đợi máu tươi nhiễm đỏ chiếc áo sơmi của An Phùng Tiên, An Viện Viện mới ném cái túi LV trong tay, lớn tiếng thét chói tai.
An Phùng Tiên đang lắp bắp cầu khẩn:
– Viện Viện tỷ, đừng gọi, nhanh ôm tôi, tôi không xong rồi.
An Viện Viện điên cuồng mà ôm lấy An Phùng Tiên khóc lớn:
– Oa… Ai gọi xe cứu thương với, cứu mạng nè…
An Phùng Tiên tựa vào trong lòng An Viện Viện thở dốc, như kiểu hấp hối:
– Chị hãy tha thứ cho tôi, tôi mới đồng ý gọi xe cứu thương.
An Viện Viện ngay cả nước mũi nước bọt đều chảy ra rồi:
– Tha thứ, tha thứ, tôi tha thứ mà.
An Phùng Tiên rên rỉ thống khổ:
– Tôi muốn hôn ngực chị.
Nói lấy, vươn một bàn tay run rẩy, cởi ra nút cài áo của An Viện Viện, cầm lấy tòa nhũ phong đẹp nhất trên thế giới, đó là một cặp vú hình trái đào tiên chín mọng.
An Phùng Tiên thở hổn hển:
– Thật đẹp, thật sướng.
An Viện Viện đau khổ cầu xin:
– Mau gọi xe cứu thương đi!
An Phùng Tiên đột nhiên ném đi cây dao, vẻ mặt bỗng cười xấu xa:
– Không có việc gì. Hé hé!
An Viện Viện sửng sốt, nhất thời hoa dung thất sắc:
– Ân? Là giả à? Tôi đấm chết cậu…
– Ha ha.
An Phùng Tiên đem An Viện Viện lật ngược đặt ở trên ghế xô fa , xoa vuốt trái đào mật, hôn đôi môi mỹ nhân tươi như đào chín kia, chiếc váy ngắn của An Viện Viện vừa vặn thật tiện lợi để An Phùng Tiên lột ra chiếc nội khố tơ tằm màu lam của nàng, sau mấy phen phản kháng muốn cự còn nghênh, đại nhục bổng đã thuận lợi cắm vào lỗ nhục huyệt đang chảy xuống từng giọt mật nước, hơi chút dừng lại, liền tức khắc tiến quân thần tốc, căng đầy toàn bộ âm đạo, mặc cho bên trong quanh co khúc khuỷu, An Phùng Tiên đều không hề sợ hãi, tiếng thịt chạm vào thịt vang lên, côn côn lút cán, từng phát nhịp giã vào mông nàng chan chát, tung hoành ngang dọc hơn mười phút, An Viện Viện ngâm nga một tiếng cao vút, khom lưng chổng mông thở gấp cao trào, so với Bối Nhị Nhị lúc nãy càng chật vật hơn nhiều.
– Đốc đốc đốc.
Có người gõ cửa.
– Nhất định là các nàng tới quấy rối.
An Viện Viện giãy dụa thân thể mềm mại.
– Cũng chưa chắn, hiện tại là thời gian đi học.
An Phùng Tiên định liệu trước, tiếng đập cửa của ba cô bảo bối hắn sớm đã phân biệt rõ ràng.
Mở cửa phòng làm việc ra, An Phùng Tiên thất kinh:
– Đù! Tại sao là Dương cảnh quan?
Người đến là bạn học THPT của An Phùng Tiên, tên là Dương Hồng Lễ, là một người cảnh sát tình báo cao cấp của thành phố.
– Oa, địt mẹ thầy cô các ông đều xinh đẹp như vậy sao?
Dương Hồng Lễ trầm ổn, nhưng khi thấy được An Viện Viện đẹp tuyệt thiên hạ, hắn cũng không nhịn được phát sinh một tiếng sợ hãi than thở.
An Viện Viện rụt rè cười yếu ớt, nàng chẳng những xinh đẹp mỹ mạo, còn có vẻ cao ngạo quý giá, nhất là mới vừa thỏa mãn xong. An Phùng Tiên vội vàng giải thích:
– Đây không phải là cô giáo, là phụ huynh học sinh, tôi mời đến để thảo luận thành tích học tập con nàng.
– À.
Dương Hồng Lễ hơi có chút suy nghĩ, một đôi mắt lợi hại xẹt qua bộ ngực cao vút của An Viện Viện.
An Viện Viện nhàn nhạt nói:
– Hai người nói chuyện đi, tôi xin cáo từ.
– Tốt, mời chị đi thong thả, không tiễn.
An Phùng Tiên đương nhiên hi vọng An Viện Viện nhanh chóng rời đi.
Đợi An Viện Viện thướt tha xoay người mà đi, An Phùng Tiên mới đóng cửa lại:
– Tôi ở chỗ này làm thầy giáo chín năm, cậu vẫn là lần đầu tiên đến thăm tôi đó.
Dương Hồng Lễ vóc dáng không cao, nhưng khá khôi ngô, hắn có một người thê tử tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp:
– Lão bà của tôi nói cậu là người xấu, không hi vọng tôi với cậu giao tình quá sâu.
– Chu Sắc thật sự nói như vậy?
An Phùng Tiên thật bất ngờ, Chu Sắc là tình nhân cũ của hắn, lại tuyệt tình như thế, trước đây Chu Sắc học tại THPT Bắc Loan, tuy rằng không phải là hoa hậu giảng đường, nhưng ở trên bảng mỹ nữ xếp hạng thì luôn trường kỳ chiếm giữ vị trí trong top 10, là một vị mỹ nhân khó gặp, rất đáng tiếc, sau lúc An Phùng Tiên đem nàng lừa gạt lên giường, khi đó phát hiện nàng đã không phải là gái trinh, mặc dù như thế, An Phùng Tiên vẫn hàng ngày thương yêu Chu Sắc, chịch nàng lên bờ xuống ruộng.
– Giả đó, nàng dường như luôn nói chuyện giúp cho cậu, tôi thật hoài nghi các người trước kia là tình nhân của nhau.
Dương Hồng Lễ đang quan sát An Phùng Tiên, hắn vẫn kỳ quái Chu Sắc lúc nào cũng ở trước mặt hắn nhắc tới An Phùng Tiên, hơn nữa mỗi lần đều nói thao thao bất tuyệt, rất làm người ta khả nghi, nhưng lại chưa bắt được bất cứ nhược điểm gì.
– Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng nói cũng không thể nói lung tung, hôm nay cậu tới không phải là vì chứng thực lão bà cậu là tình nhân trước kia của tôi chứ??
An Phùng Tiên âm thầm cười nhạt: Dương Hồng Lễ chú có lẽ còn không biết, sợi dây chuyền kim cương đang đeo trên cổ Chu Sắc kia chính là An Phùng Tiên tôi tự tay đeo lên cho Chu Sắc vào dịp lễ tình nhân của năm trước, hôm đó, tôi cùng với Chu Sắc làm tình liên tục một ngày một đêm, tổng cộng 11 lần, bắn tinh vào tử cung nàng 6 lần đó. Hohoho!
Dương Hồng Lễ mỉm cười khoát khoát tay:
– Cũng không phải, tôi chỉ là theo thông lệ hỏi một chút, trước nói cho cậu biết một cái tin tức tốt, tôi đã được điều đến bộ phận điều tra phạm tội hình sự.
An Phùng Tiên có chút ngoài ý muốn:
– Vậy tôi nên chúc mừng cậu, hay là chia buồn với cậu đây?
– Ha ha, cậu vẫn là ngôn từ sắc bén như vậy. Được rồi, ta muốn hỏi một chút tình huống Tịch Ly làm sao? Cậu bán nhà lấy tiền giúp nữ học sinh chữa trị chấn thương đều khiến hết thảy bạn học xúc động.
Dương Hồng Lễ khen ngợi An Phùng Tiên một phen.
– Nàng đang trị liệu tại nước Mỹ, sinh tử không biết.
An Phùng Tiên có chút thương cảm.
Dương Hồng Lễ hỏi:
– Nghe nói cậu cùng Tịch Ly là quan hệ tình nhân.
An Phùng Tiên cười nhạt:
– Chỉ là lời đồn, nghìn vạn đừng tin hoàn toàn.
Dương Hồng Lễ trở nên rất nghiêm túc:
– Tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
An Phùng Tiên cười khan nói:
– Hắc hắc, thế giới này vốn là đầy chuyện kỳ quái mà.
Dương Hồng Lễ đột nhiên cắt vào vấn đề mấu chốt:
– Cậu bán nhà giúp cho Tịch Ly trị liệu, trường học cũng quyên góp không ít tiền chữa bệnh, nhưng vẫn là như muối bỏ biển, theo đạo lý mà nói, kinh tế của cậu hẳn là rất không ổn mới đúng. Thế nhưng là vừa vặn tương phản, cậu dường như càng ngày càng có tiền, còn lái siêu xe, sau đó đưa Tịch Ly đi nước Mỹ trị liệu, đây là một khoản chi khổng lồ, có thể cho tôi biết làm như thế nào cậu lấy được tiền nhiều như vậy không?
– Biết Macao không?
An Phùng Tiên phản ứng thần tốc.
Dương Hồng Lễ gật đầu:
– Biết.
An Phùng Tiên bóp huyệt Thái Dương, nói:
– Ngày đó tâm tình tôi không tốt, đi Macao giải sầu, sau đó đi vào sòng bạc, không nghĩ tới tâm tình không tốt, vận may lại không sai, thật là khá, tôi thắng liên tiếp, ha ha, kiếm bộn, cũng không nhớ rõ tôi thắng bao nhiêu.
—Hết chương 219—