Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 217: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 217:

Chương 217: Dâm phụ

Dụ Mạn Đình chen vào một câu:

– Sau đó thì sao?

– Tôi mắng chửi Chúc Cẩm Hoa, hắn quỳ xuống khẩn cầu tôi tha thứ, tôi thấy hắn rất thương cảm, liền tha thứ cho hắn, Chúc Cẩm Hoa cũng chột dạ, từ đó về sau, hắn rất ít tới nhà của tôi, ngày đó vừa lúc Nhị Nhị cho một tên vô lại ăn hai viên viagra, dưới tình thế cấp bách, tôi mới phải gọi điện thoại cho hắn.

An Viện Viện hung hăng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên.

Dụ Mạn Đình nhịn không được cười:

– Khanh khách… Cô cũng đừng mắng Phùng Tiên, hắn tức giận ghen ghét cũng là bởi vì quá quan tâm cô, không cho phép mắng hắn là đồ vô lại, muốn mắng cũng chỉ có thể mắng là đồ đại vô lại.

An Viện Viện phụng phịu:

– Hừ! nhưng tôi cười không nổi, lớn như vậy, tôi còn không có để cho người ta bắt nạt như vậy.

An Phùng Tiên hỏi:

– Nói xong chưa?

An Viện Viện lớn tiếng nói:

– Nói xong rồi.

An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói:

– Tôi bổ sung thứ chị giấu diếm. Chị nhất định phải cầu xin hoặc là uy hiếp Chúc Cẩm Hoa, cũng muốn Chúc Cẩm Hoa lừa dối Bối Tĩnh Phương tại vấn đề chị mang thai, bao gồm việc Bối Tĩnh Phương không có khả năng sinh con cũng là do Chúc Cẩm Hoa dùng thuốc, mục đích chính là để cho Bối Tĩnh Phương không có khả năng sinh dục, không có khả năng sinh ra con trai khác, vì vậy không đứa trẻ nào khác có thể được chia tài sản của Bối Tĩnh Phương, tôi nói đúng chưa?

An Viện Viện lấy làm kinh hãi:

– Cậu… Cậu…

An Phùng Tiên nói tiếp:

– Kỳ thực, chị sớm đã chuẩn bị xong việc ly hôn cùng Bối Tĩnh Phương, nhưng chị lại phát giác Bối Tĩnh Phương chẳng những sẽ không ly hôn, tiếp theo còn bức bách chị giao hợp cùng nam nhân khác để mượn giống, chị liền sinh ra ý đầu giết chết Bối Tĩnh Phương niệm trong, đúng hay không?

An Viện Viện gật đầu thừa nhận:

– Đúng vậy.

– Vì vậy chị chọn tôi.

Bị người khác lợi dụng, An Phùng Tiên đương nhiên rất phiền muộn.

An Viện Viện tức giận không thôi:

– Không phải là tôi lựa chọn cậu, là Bối Tĩnh Phương chọn cậu, mà cậu cũng vừa lúc đau đầu vì tiền thuốc men của cô tình nhân, cho nên mới dính vào.

An Phùng Tiên hét lớn một tiếng:

– Tại chuyện này, Chúc Cẩm Hoa là mấu chốt nhất, hắn giúp chị, đi theo chị làm tùy tùng mấy năm, chị nói cùng hắn không có nửa điểm đen tối tư tình, người nào sẽ tin tưởng? Hừ! Chị là đồ dâm phụ, còn muốn chống chế sao?

An Viện Viện tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt:

– Cái gì, cậu dám mắng tôi là dâm phụ?

An Phùng Tiên cười lạnh nói:

– Có muốn tôi lặp lại một lần không?

An Viện Viện phát run cả người, tức giận nói:

– Tốt, tôi cho cậu biết tình hình thực tế, tôi dùng hạnh phúc cả đời của nữ nhi Bối Nhị Nhị thề; chưa từng cùng Chúc Cẩm Hoa phát sinh ra bất luận quan hệ thân thể gì, dù cho linh hồn cũng không có ngoại tình cùng Chúc Cẩm Hoa, nhưng tôi thừa nhận, tôi có huy động mợ Trương câu dẫn Chúc Cẩm Hoa, thúc đẩy Chúc Cẩm Hoa ngầm giúp tôi, tuy rằng thủ đoạn đó đê tiện, nhưng việc cần phải làm đã làm. Khi đó Bối Nhị Nhị còn nhỏ, Bối Tĩnh Phương đi khắp thế giới tìm nữ nhân sinh con, tôi có thể làm sao? Tôi cũng không muốn Nhị Nhị bị vứt bỏ một vô tình.

Nuốt một ngụm nướt bọt, An Viện Viện tiếp tục mãnh liệt nói:

– Tuy rằng tôi thống hận Bối Tĩnh Phương, nhưng hắn vẫn còn là ba của Nhị Nhị, nếu mà Bối Tĩnh Phương tư sinh 1 cậu bé ở bên ngoài, dùng cá tính của hắn, Nhị Nhị nhất định sẽ rất thương cảm, Mạn Đình cùng Dụ Mỹ Nhân chính là một cái ví dụ sống sờ sờ, Bối Tĩnh Phương sớm biết Dụ Mỹ Nhân là con gái của hắn, nhưng mười mấy năm qua, Bối Tĩnh Phương cũng không có quan tâm tới Dụ Mỹ Nhân, lòng của nam nhân còn xấu hơn so với sài lang, hắn không chết, thiên lý khó dung! Tôi có thể nói cho cậu biết, người của An gia cùng Phó Gia đều tán thành việc mợ Trương giết Bối Tĩnh Phương, tộc nhân đều cảm thấy hắn chết không có gì đáng tiếc.

– Hắn rất đáng chết.

An Phùng Tiên không nghĩ tới người bỏ ra thân thể đánh đổi lại là mợ Trương, tỉ mỉ vừa nghĩ cũng khá hợp logic, An Phùng Tiên bắt đầu hối hận chính bản thân đã lỗ mãng.

An Viện Viện thống khổ thở dài:

– Tiếc nuối duy nhất là, tôi không nghĩ tới mợ Trương chính là mẫu thân của mình, tôi có lỗi với bà ấy.

– Khụ khụ… Xin lỗi, Viện Viện tỷ.

An Phùng Tiên rất hổ thẹn, thấy An Viện Viện còn đang phát run, lòng hắn mền nhũn, đi về phía trước ôm lấy An Viện Viện.

An Viện Viện kêu to:

– Đừng đụng tới tôi, sau này cũng đừng chạm vào tôi, chúng ta từ nay về sau không quen biết.

Nói xong, nàng mang theo hai hàng nhiệt lệ lao ra phòng ngủ, trái tim An Phùng Tiên triệt để bể nát theo một tiếng “Rầm” đóng cửa.

– Đù!… Mạn Đình tỷ, tôi…

An Phùng Tiên uể oải cực kỳ.

Dụ Mạn Đình ngăn lại An Phùng Tiên muốn đuổi theo:

– Được rồi, đêm hôm khuya khoắt, cũng đừng hô lên, cậu quả thực quá thương Viện Viện, hiện tại nàng đang nổi nóng, tôi đi theo nàng, cậu nha! Một chút cũng không giống như người đàn ông.

Cạnh cửa, ba cô tinh linh nhỏ vóc người khiêu khích nối đuôi nhau mà vào, quở trách An Phùng Tiên đang co rúc ở góc giường.

– Thầy trêu chọc Bối nương tức giận?

– Thầy dám khi dễ mẹ em sao?

– Thật quá đáng.

An Phùng Tiên không lời chống đỡ, chỉ có tiếp tục rúc vào góc.

….

Một đêm dài đã qua…

Tiết đầu vừa mới vừa kết thúc, An Phùng Tiên liền sửa chữa xong cương lĩnh tranh cử hiệu trưởng, vốn muốn đi đến tổng vụ phô tô công chứng, đã thấy Bối Nhị Nhị lung lay lắc lư đi vào phòng làm việc, nói cũng không nhiều nói, liền nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, An Phùng Tiên cười cười, kéo tủ đồ, lấy ra cái chăn nhung đắp lên cho Bối Nhị Nhị, tối hôm qua ba cô bảo bối đều ngủ không được ngon giấc, cũng khó trách mới tiết 1, Bối Nhị Nhị đã chịu không nổi, An Phùng Tiên yêu thương cởi giày cho nàng.

Bối Nhị Nhị đột nhiên lầu bầu:

– Bít tất cũng cởi lun đi.

– Á đù?

An Phùng Tiên tỉ mỉ nhìn Bối Nhị Nhị đang nhắm mắt ngủ say, còn tưởng rằng là lỗ tai mình nghe lầm.

– Bít tất cũng phải cởi rồi.

Bối Nhị Nhị ỏn ẻn mà làm nũng.

– Được được được, An lão sư giúp em cởi.

An Phùng Tiên quỳ xuống đến, thành kính giúp Bối Nhị Nhị cởi bít tất màu trắng, lộ ra một đôi chân ngọc lóng lánh trong sáng, vừa nhìn thấy cặp chân ngọc, tim An Phùng Tiên liền đập rộn lên, không khỏi nhớ lại An Viện Viện, bởi vì chân ngọc của An Viện Viện là xinh đẹp nhất trong hết thảy nữ nhân, vừa thon vừa dài, trắng mướt như sứ, phần cổ chân còn chưa lớn như bắp tay An Phùng Tiên. Bối Nhị Nhị cũng vậy thừa kế ưu điểm của An Viện Viện, chân ngọc của nàng đồng dạng làm người ta thèm nhỏ dãi.

– Liếm một cái được không?

Bối Nhị Nhị chớp chớp mắt to xinh đẹp, nàng thoạt nhìn một chút cũng không mệt khổ gì.

– Liếm cái gì?

Tâm thần An Phùng Tiên rung động.

– Liếm chân của em á.

Bối Nhị Nhị đem chân đưa đến trước mặt An Phùng Tiên.

An Phùng Tiên cố nén dục hỏa:

– Đừng hồ đồ a!

Bối Nhị Nhị thần bí mà cười cười:

– Không phải là hồ đồ, thầy liếm em sẽ nói cho thầy biết nguyên nhân.

An Phùng Tiên hỏi:

– Không phải là em rất mệt sao?

Bối Nhị Nhị hơi híp mắt:

– Đi học thì mệt, nhưng thầy liếm chân thì em không mệt nữa.

An Phùng Tiên thực sự không lay chuyển được Bối Nhị Nhị, hắn nắm một cái mắt cá chân trắng như tuyết của Bối Nhị Nhị, dùng miệng hôn một cái. Bối Nhị Nhị lại làm nũng nói:

– Không phải là hôn, là liếm, phải đem đầu ngón chân bỏ vào trong miệng cơ.

—Hết chương 217—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.