Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 216: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 216:

Chương 216: Xuân dược

– Các con những đứa tiểu nữ sinh này thật không hiểu được bao dung, bao gồm Cá cá cũng giống vậy, dù cho Bối nương trước đây có cái gì sai lầm, đó là sự tình trước kia, hiện tại nàng chỉ cần thực sự đối tốt với An lão sư, chúng ta cần gì phải khó chịu với Bối nương? Bối nương cùng Dụ nương chênh lệch với các con 20 năm à nha, chúng ta không sánh bằng các con đâu.

Dụ Mạn Đình rất khó chịu, nàng không hi vọng mấy người nữ nhân bởi vì tranh thủ tình cảm của An Phùng Tiên mà trở nên lạnh lùng ích kỷ, nàng chỉ hi vọng đây sẽ là một đại gia đình hòa thuận.

Hồng nhan cũng có thời kỳ, tiếp qua tám năm mười năm, Dụ Mạn Đình sẽ thành hoa tàn ít bướm, nàng vẫn hi vọng An Phùng Tiên và nữ nhi sẽ như cũ không rời không bỏ mình.

– Dụ nương… Mạt Mạt biết sai rồi, con xin lỗi.

Viền mắt Hạ Mạt Mạt đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống, nàng thực sự rất hối hận.

Thấy Hạ Mạt Mạt nhu thuận hiểu chuyện, Dụ Mạn Đình thật cao hứng, vừa định tán dương vài câu, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, An Phùng Tiên nghiêm mặt đi đến, hỏi:

– Đạo lý khiêm nhường ai cũng hiểu, nhưng để làm được thì rất khó. Tra hỏi bí mật của người khác dĩ nhiên không tốt, nhưng biết bí mật, cũng sẽ biết hành vi, phẩm đức của người đó, như phẩm đức của tôi thật không tốt, nghe lén 2 người nói chuyện, nghe được một cái bí mật làm cho tôi rất tức giận.

Sắc mặt Dụ Mạn Đình tái nhợt, bởi vì đứng ở bên người An Phùng Tiên, còn có một vị đại mỹ nhân mặc nội y chạm rỗng gợi cảm, đại mỹ nhân đã cả người phát run, nước mắt chảy dài. Dụ Mạn Đình ưu thương nói:

– Mạt Mạt, xem ra hôm nay không chỉ là con sai, Dụ nương cũng đã sai rồi, mẹ vốn không nên hỏi những bí mật này, hiện bí mật bị mở ra, phiền phức đã tới rồi, kế tiếp thật không biết làm cho sao xong việc.

An Phùng Tiên lạnh lùng nói:

– Mạn Đình, tôi không phải là người hẹp hòi, nhưng chuyện này tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

– Chúc Cẩm Hoa bác sĩ là cái thá gì? Tôi làm sao lại để cho hắn chạm vào tôi?

An Viện Viện cao ngạo mới bắt đầu đã tức giận, nước mắt loang lổ chảy xuống bộ đồ ngủ khêu gợi, càng làm nổi bật thướt tha mạn diệu và vóc người dụ dỗ.

An Phùng Tiên hừ lạnh một tiếng:

– Cô đừng cãi chày cãi cối, tôi không muốn vạch trần cô tại trước mặt ba đứa con nít, nếu mà cô đồng ý thì cùng Mạn Đình đến phòng ngủ của nàng trước đi.

An Viện Viện lau một cái nước mắt, tức giận đi vào phòng ngủ của Dụ Mạn Đình, An Phùng Tiên báo cho Dụ Mạn Đình biết, sau đó cũng đi vào, Dụ Mạn Đình chăm chú đi theo, lúc đóng cửa thì, nàng dặn dò ba cô thiếu nữ đang trợn mắt hốc mồm nói:

– Các con nghỉ ngơi đi.

– Nga!

Ba thiếu nữ đều chồng chất tâm tư, tin tưởng đêm nay lại là 1 đêm không ngủ.

Ngọn đèn rất nhu hòa, nhưng bầu không khí trong phòng ngủ rất áp lực.

Dụ Mạn Đình ôn nhu nói:

– Phùng Tiên, có chuyện từ từ hảo hảo nói, mọi người đã trải qua công việc bề bộn như vậy, cậu không thể rộng lượng một chút sao?

An Viện Viện cả giận nói:

– Mạn Đình, chị để cho cậu ta nói! Chị bảo anh ta rộng lượng một chút, chẳng phải là nói tôi có sai sao?

Dụ Mạn Đình thản nhiên nói:

– Vậy cô tới cùng từng có tư tình với Chúc Cẩm Hoa hay không?

Sắc mặt An Phùng Tiên nhăn lại:

– Không chỉ là vấn đề An Viện Viện cùng nam nhân khác có tư tình. Nếu mà chị và Chúc Cẩm Hoa từng có tư tình, như vậy lúc trước nói cực khổ, ủy khuất đều là giả. Vấn đề như vậy liền nghiêm trọng, bởi vì chúng ta bởi đó mới giết người.

– Đúng vậy, Phùng Tiên nói không sai.

Dụ Mạn Đình đột nhiên cảm giác được sống lưng có cảm giác lạnh buốt.

An Viện Viện cả giận nói:

– Trừ cậu An Phùng Tiên, tôi chưa từng có tư tình gì với nam nhân nào ngoài trượng phu.

An Phùng Tiên hỏi:

– Vậy chị phủ nhận lời Hạ Mạt Mạt tự thuật?

An Viện Viện gọn gàng dứt khoát thừa nhận:

– Không có, tôi cũng không phủ nhận, vừa rồi Hạ Mạt Mạt nói đều là sự thực.

An Phùng Tiên đi bước một ép sát lại:

– Tốt, vậy tôi hỏi chị, dương vật giả này có phải là Chúc Cẩm Hoa đưa cho chị hay không?

– Đúng.

An Viện Viện cư nhiên gật đầu thừa nhận.

An Phùng Tiên cười nhạt hai tiếng:

– Vậy thì buồn cười, quan hệ bằng hữu giữa nam nữ bình thường sẽ không tặng loại vật này. Chị nói với Hạ Mạt Mạt dương vật giả này là quà người khác cho chị, tôi chú ý tới chữ quà, điều này nói rõ là Chúc Cẩm Hoa tặng cho chị, mà khi chị biết là dương vật giả sau đó vui vẻ nhận lấy, cái này giải thích thế nào?

An Viện Viện tỉnh táo giải thích:

– Tôi và Chúc Cẩm Hoa cũng không phải quan hệ bằng hữu, nhưng cũng không có liên quan đến tư tình nam nữ, càng không có phát sinh quan hệ tình dục, tôi đã sớm biết Chúc Cẩm Hoa thầm mến mình, thầm mến hơn hai mươi năm, ông ta miễn cưỡng coi như là người tốt, nhưng tôi chưa từng thích hắn, cũng không có để cho hắn chạm vào cơ thể của tôi, dương vật giả này đúng là quà hắn tặng cho tôi. Ngay từ đầu tôi cũng không biết bên trong là cái gì, sau khi mở ra thấy tôi lập tức đã muốn vứt đi, nhưng không có làm, bởi vì tôi cũng có dục vọng, đã mấy năm không có cùng Bối Tĩnh Phương làm chuyện vợ chồng, tôi lưu lại cái dương vật giả này chính là để chờ lúc cần dùng, có gì sai sao?

– Không sai, tôi cũng có mấy cái.

Dụ Mạn Đình sâu đậm đồng tình với An Viện Viện, thời kì không có nam nhân so với ngồi tù còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

– Thế nhưng, tôi không nghĩ tới Chúc Cẩm Hoa thoạt nhìn thành thật dĩ nhiên chơi gian kế, hắn là thầy thuốc gia đình của chúng tôi, lại quan hệ vô cùng tốt cùng Bối Tĩnh Phương, chuyện nhà tôi Chúc Cẩm Hoa đều rõ mồn một, hắn biết tôi cùng Bối Tĩnh Phương sớm đã không hợp, cũng từng ám chỉ và khiêu khích tôi, nhưng đều bị tôi nghiêm khắc cự tuyệt, không nghĩ tới hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi nhất thời không bắt bẻ, cũng không có nghĩ quá nhiều, thiếu chút nữa liền mắc lừa.

An Viện Viện nỗ lực để cho An Phùng Tiên tin tưởng nàng.

An Phùng Tiên vội hỏi:

– Gian kế gì?

– Trên cây dương vật giả này có 1 bộ phận then chốt, cái bộ phận then chốt này là có thể để vào chất bôi trơn, lúc sử dụng tới, chốt tự động mở ra, chất dịch cũng chậm chậm chảy ra, tác dụng làm trơn âm đạo, thời điểm Hạ Mạt Mạt giúp tôi…, nàng cũng là lần đầu tiên đụng với vật này, cũng không hiểu rõ công năng, không biết Chúc Cẩm Hoa đang gian lận, hắn hòa vào trong chất bôi trơn xuân dược rất mạnh. Hắn là bác sĩ, đối với xuân dược rất quen thuộc, Bối Tĩnh Phương chính là tìm hắn để lấy rất nhiều xuân dược, mê dược, hại tôi cùng Dụ Mạn Đình.

– Cái đồ vô lại này, xem ra cũng không phải là đồ tốt.

Dụ Mạn Đình giận tím mặt, liên tưởng hạnh phúc cả đời của chính bản thân đã bị làm hỏng, nàng càng là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

– Tôi cũng không nghĩ tới hắn sẽ đối với mình như vậy, ngày đó lúc dùng dương vật giả thì, tôi cũng cảm giác không đúng, rất muốn nam nhân, đầu óc tuy rằng rất thanh tỉnh, nhưng chính là rất muốn nam nhân, kết quả là cùng Hạ Mạt Mạt chơi nhau, càng làm càng muốn, vật kia thực sự thật là đáng sợ, lúc đó tôi cũng không biết Chúc Cẩm Hoa đang nấp ở nhà mình, ngày đó mợ Trương cũng vừa lúc đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, may là có Hạ Mạt Mạt nữa, bằng không tôi đã bị làm bẩn rồi.

Sự tình qua lâu như vậy, An Viện Viện ngẫm lại còn cảm thấy sợ hãi.

An Phùng Tiên nhàn nhạt hỏi:

– Từ lúc nào chị biết trong dương vật giả có dấu xuân dược?

An Viện Viện lạnh lùng trả lời:

– Ngày hôm sau thì tôi biết, mấy năm trước khi đi bốc thuốc cho Bối Tĩnh Phương, tôi đã quen biết rất nhiều bác sĩ, tìm những thầy thuốc này hỗ trợ xét nghiệm thành phần của chất nhầy không cần tốn quá nhiều công sức.

—Hết chương 216—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.