Chương 210: Tương Lam Bát Kỳ
An Phùng Tiên nhỏ giọng hỏi:
– Vậy tôi cũng là người của Tương Lam Bát Kỳ sao?
An Bá Xuyên khẽ trách:
– Đương nhiên.
An Phùng Tiên gật đầu:
– Tôi đã hiểu.
Phó Gia mỉm cười nói:
– Cậu còn có rất nhiều thứ không hiểu.
An Phùng Tiên cung kính thấp cúi đầu:
– Mời Phó Gia chỉ giáo.
Phó Gia dường như càng ngày càng thích An Phùng Tiên, hắn kéo tay An Phùng Tiên, chỉ Ngư đường phía đông xa xa nói:
– Bên kia có một mảnh rừng đước, trong rừng đước có một ngôi mộ chôn quần áo và di vật tổ tiên của chúng ta, vì để đánh lừa kẻ thù và đám trộm mộ, các tổ tiên đời trước chôn không ít vàng bạc châu báu tại trong rừng đước này, chúng ta hi vọng cậu hãy tuyên bố rộng rãi tin tức này ra, mời các công ty đến khai phá rừng đước, để cho vàng bạc châu báu ở nơi đó bị người khác phát hiện, để cho quốc gia thu được số tài bảo kia.
An Phùng Tiên hiểu thông suốt:
– Đây là dương đông kích tây, thả con săn sắt, bắt con cá rô sao? Tôi sẽ an bài làm ngay.
Phó Gia cười nói:
– Hẳn là dương đông kích tây, thả con săn sắt, bắt con cá rô.
An Phùng Tiên gật đầu nói phải, kế hoạch này cực hay, đánh lừa được đám người suốt ngày nhòm ngó vào kho báu cổ mộ.
Phó Gia nói tiếp:
– Cậu là người của An gia. Được Bối gia, An gia, Phó Gia chúng ta đồng lòng vĩnh viễn bảo vệ tổ tiên là vinh dự của gia tộc chúng ta, cho nên, cậu có quyền lợi và nghĩa vụ bảo vệ giữ gìn khối thiết bài này, tôn nó làm vật gia truyền, đem truyền lại cho các thời đại con cháu sau này.
An Phùng Tiên kinh ngạc nhìn tấm thiết bài trong tay, trang nghiêm mà đứng:
– Tôi thề sống chết bảo vệ vinh quang gia tộc.
Trong mắt Phó Gia nhanh chóng lộ ra quang mang, thần sắc tán dương không gì sánh được:
– Còn có, Bối Tĩnh Phương vừa mới chết, tuy rằng người ngoài không biết, nhưng tộc nhân cơ bản đều đã biết, hiện nay cậu tạm thời không thích hợp xuất hiện ở nhà của Viện Viện, tránh khỏi để cho người ta nghi ngờ, đợi tất cả ổn định, chúng ta đều hi vọng cậu và Viện Viện có thể kết hôn với nhau, sinh ra một đứa con trai, kế thừa huyết thống thuần khiết của tương lam kỳ chúng ta, cậu có nguyện ý không?
– Đương nhiên nguyện ý.
An Phùng Tiên mạnh mẽ gật đầu, An Viện Viện đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, không muốn lấy nàng chẳng phải là ngu ngốc?
Phó Gia thở phào nhẹ nhõm, như vừa bỏ xuống một tảng đá lớn trong lòng:
– Tốt, trong khoảng thời gian này cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, chúng ta sẽ đem hết mọi nỗ lực cho cậu lên ngồi chức hiệu trưởng trường THPT Bắc loan, hiệu trưởng cũ đột nhiên mất tích đúng lúc là một cái kỳ ngộ.
An Phùng Tiên do dự chỉ chốc lát, vẫn là chủ động thẳng thắn:
– Tên hiệu trưởng đó đã chết.
Phó Gia rất kỳ quái:
– Làm sao cậu biết?
An Phùng Tiên khẽ cắn môi, nói:
– Là do tôi giết.
Phó Gia đầu tiên là sửng sốt, liếc mắt nhìn An Bá Xuyên sau đó, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to:
– Ha ha… Tốt, tốt, tốt, chúng ta đều không nhìn lầm người, thực sự là thiên ý, thiên ý không thể trái a!
…
Tin tức An Phùng Tiên muốn tranh cử chức hiệu trưởng tựa như mọc cánh, rất nhanh đã truyền đến các ngõ ngách của trường học.
– Nghe nói cương lĩnh tranh cử đã chuẩn bị xong, công bố roài kìa.
– Hắn thật không biết trời cao đất dày.
– Là không biết tốt xấu a, tương lai vô luận người nào làm hiệu trưởng, cũng sẽ không có sắc mặt tốt đối với An Phùng Tiên.
– Khó nói, vạn nhất hắn thực sự trúng cử thì sao nè?
– Tôi cược một ăn mười, đánh cuộc hắn không leo lên nổi ghế hiệu trưởng…
Ngoại trừ tổ Anh ngữ cùng tổ Ngữ Văn ra, không có bao nhiêu thầy cô giáo hỗ trợ An Phùng Tiên lên làm hiệu trưởng, khiến An Phùng Tiên xấu hổ, duy nhất vui mừng là, đám học sinh hỗ trợ An lão sư thành nghiêng về một bên, ba cô gái xinh đẹp cũng vậy, toàn lực hỗ trợ An Phùng Tiên.
Trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, ba cô gái xinh đẹp cùng An Phùng Tiên đang thảo luận nhiệt liệt.
– Tốt, An lão sư muốn làm hiệu trưởng, tớ sẽ đặt một cái giường ở trong phòng làm việc của thầy, đi học hai tiết, rùi ngủ hai tiết, khanh khách… Ahihi!
Bối Nhị Nhị càng ngày càng đẹp, tiểu nữ nhân quyến rũ như ẩn như hiện, An Phùng Tiên hầu như mỗi ngày đều phải bắn ra hàng loạt tinh dịch tại bên trong lỗ huyệt ngọt ngào nhõng nhẽo của nàng, tưới tiêu tử cung của thanh xuân thiếu nữ.
– Nói bậy, như thế phòng làm việc của An lão sư không là phòng ngủ của cậu sao?
Hạ Mạt Mạt lo lắng nhất việc Bối Nhị Nhị trở thành phiên bản của An Viện Viện, An Viện Viện xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến Hạ Mạt Mạt đố kị, nhưng nàng không lo lắng gì về An Viện Viện, bởi vì Hạ Mạt Mạt có ưu thế tuyệt đối về tuổi, nàng chỉ lo lắng Bối Nhị Nhị. Huống chi Bối Nhị Nhị đối với An Phùng Tiên yêu vào sâu vô cùng, cả ngày quấn quít lấy An Phùng Tiên, lâu ngày sinh tình, dường như An Phùng Tiên đối với Bối Nhị Nhị cũng là thương yêu phá lệ.
– Mạt Mạt đừng kích động, cậu cho là Nhị Nhị thật là một đứa ngực to óc trái nho sao? Hắc hắc, nàng rất giảo hoạt, nàng muốn tại trong phòng làm việc của An lão sư trải một cái giường mặc dù có một chút quá phận, nhưng cũng không phải không có khả năng, nàng chủ yếu là hi vọng trong tương lai trong phòng làm việc của hiệu trưởng thành lập một trạm giám thị vĩnh cửu, tránh cho An lão sư làm mấy chuyện xấu với các giáo viên nữ và học sinh khác.
Dụ Mỹ Nhân lại nghĩ đến xa hơn, mắt thấy hai hảo bằng hữu của mình đều là xinh đẹp xuất chúng, đố kị đến đố kị đi cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng đem tâm tư đặt ở trên người vị hôn phu An Phùng Tiên, tại điểm này, mục tiêu của nàng cùng Bối Nhị Nhị là nhất trí, tục ngữ nói:
Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.
Hạ Mạt Mạt không phải là ngu ngốc, nhãn châu xoay động, liền hiểu rõ sự ảo diệu trong đó, ngẫm lại Bối Nhị Nhị cả ngày dính lấy An Phùng Tiên cũng không phải là chuyện gì xấu, chí ít ngăn chặn An Phùng Tiên đi hái hoa bắt bướm lung tung, ngoài miệng bỗng ngọt lại, cười nói:
– Nhị Nhị, xin lỗi cậu nha, tớ không ngờ là cậu cho ra được 1 ý kiến tốt như vậy, buổi tối tớ sẽ dẫn cậu đi trường đua xe chơi một chút, cũng đừng mặc váy ngắn ohhh.
– Tớ không đi đâu, An lão sư nói ở quán cơm Du Hương Xuyên có một vị đầu bếp mới nấu rất vãi lều nha.
Bối Nhị Nhị mặc dù nhìn vậy thôi chứ bài vở và bài tập thành tích rất tốt, cho nên nàng căn bản cũng không ngu dốt, sở dĩ bình thường thoạt nhìn ngây ngốc, đó là nàng không có tâm tư gì, người cũng đơn giản, chỉ biết làm tình, ngủ, ăn cơm, chơi,… lúc này đã gần tan học, bụng của nàng có chút trống rỗng rồi.
Bị cự tuyệt, trong lòng Hạ Mạt Mạt đương nhiên rất không thoải mái:
– Rất vãi lều là có ý gì?
Bối Nhị Nhị trừng mắt một cái:
– Rất vãi lều chính là rất vãi lều đó cô hai.
Hạ Mạt Mạt châm chọc nói:
– Uầy, 1 người nào đó cả ngày đi theo An lão sư, dường như nói chuyện cũng bắt chước theo người ta rồi ohhh!
Bối Nhị Nhị trả lời lại một cách mỉa mai:
– Cái này gọi là tiến bộ, cậu hiểu không? Không giống người nào đó, còn là một ‘xử nữ già’ nha.
—Hết chương 210—