Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 209: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 209:

Chương 209: Cha con gặp lại

Tiết 3 mới bắt đầu, Bối Nhị Nhị đã rũ đầu đi vào phòng làm việc của An Phùng Tiên:

– Ngày mai phải mang một cái thảm đến mới được.

Nói xong liền nằm dài trên ghế salon, không cần tới 3s đồng hồ, nàng liền tiến vào mộng đẹp, khuôn mặt vui sướng, tư thế ngủ khả ái đều chọc người thương yêu, náo loạn cả đêm, ba cô gái xinh đẹp cũng không có nghĩ ngơi thật tốt, Dụ Mỹ Nhân cùng Hạ Mạt Mạt còn có thể lên tinh thần, nhưng Bối Nhị Nhị lại lộ ra vẻ khá mệt mỏi, một bộ dạng mặt ủ dột, An Phùng Tiên sớm dự liệu nàng sẽ đến ngủ, cho nên sớm đã chuẩn bị xong một cái chăn nhung tơ mềm mại, đắp chăn nhung lên người Bối Nhị Nhị, An Phùng Tiên có một loại cảm giác ấm áp.

Lặng lẽ đóng cửa ban công, An Phùng Tiên đi đến Ngư đường(một dạng ao cá lớn) phía sau trường học. Đúng lúc này là thời gian vào học, Ngư đường vốn cấm học sinh đến gần, rất an tĩnh, ngoại trừ một vài con vịt hoang và chim bay, dường như 1 bóng người cũng không có, lẽ nào An Phùng Tiên muốn đến đây xóc lọ nâng cao tinh thần sao ?

Liễu bay phất phơ ven hồ, gió êm dịu phất qua gò má.

Bên Ngư đường, An Phùng Tiên thấy được một cái bóng lưng to lớn, đây là bóng lưng của một lão già, bóng lưng xoay người đối diện với An Phùng Tiên, An Phùng Tiên không có nữa điểm phản ứng, nhưng nội tâm bốn bề sóng dậy, trước mặt hắn lão già này cùng mình giống nhau đến 80%.

Ký ức tỉnh lại, một phần quá khứ khó quên lại hiện lên trước mắt.

Tháng chạp 20 năm trước, gió Bắc gào rít giận dữ, không khí rét lạnh từ Siberia cuốn tới, làm cho thân thể nhỏ gầy của An Phùng Tiên lạnh cóng đến mức phải chửi địt con bà má nó, tuy rằng mẹ của hắn vừa đẹp lại ôn nhu, nhưng An Phùng Tiên vẫn là ko nhịn được mắng, hắn tựa như một thằng con hoang ko ai quản. Phụ mẫu đều đi công tác, không có thời gian chiếu cố An Phùng Tiên, cũng ko cần chiếu cố hắn, bởi vì An Phùng Tiên đi khi dễ người khác, không có người dám khi dễ hắn, tuổi còn nhỏ, An Phùng Tiên đã rất thích đánh nhau, nghiễm nhiên trở thành lão đại nhỏ của đám trẻ nít con phố dạo, tất cả những đứa dưới 9 tuổi đều bị hắn đánh te tua, đám 9 tuổi trở lên cũng ko thiếu e ngại hắn, một năm kia, An Phùng Tiên vừa vặn 9 tuổi.

Thẳng đến có một ngày, rốt cuộc sinh ra đại hoa.

Một đứa trẻ 12 tuổi bị An Phùng Tiên cầm gạch ném vỡ mũi, gõ rớt hai cái răng cửa. Cha mẹ thằng nhóc kia tức giận tìm đến cửa, phụ thân của An Phùng Tiên buộc phải xin lỗi, còn bồi thường hai nghìn đồng, năm đó, hai nghìn đồng không phải là 1 khoản tiền mà là 1 khoản tài phú to lớn.

Ban đêm, phụ thân hắn bất đắc dĩ nói:

– Để cho nó đi Bắc Loan sao?, dù gốc của nó cũng tại Bắc Loan.

Mẫu thân nó thở dài:

– Liên lạc không được với Đặng Tử Khôi.

Phụ thân hỏi:

– Em ko phải là có địa chỉ của anh ta sao?

An Phùng Tiên trong mông lung chỉ nghe được đối thoại của cha mẹ, trời vừa sáng, hắn đã bị phụ mẫu đưa lên xe lửa, An Phùng Tiên ko có bao nhiều thương tâm, cũng ko biết phụ mẫu có đau lòng hay không, hắn chỉ biết là có thể ngồi được xe lửa. Trải qua hai ngày đêm xóc nảy, An Phùng Tiên rốt cuộc tới Bắc Loan…

Một con vịt hoang bay tới, làm thức tỉnh An Phùng Tiên đang chìm trong ký ức, hắn nhịn nội tâm kích động, nhàn nhạt hỏi:

– Ông là Đặng Tử Khôi?

– Đúng vậy, bất quá, hiện tại ta tên là An Bá Xuyên, mẹ con có khỏe không?

Tên lão già này cùng cái tên An Phùng Tiên có 8 phần tương tự.

– Tôi đã 20 năm chưa từng gặp lại mẹ, mẹ có khỏe hay không tôi cũng không rõ hơn ông đâu.

An Phùng Tiên nhàn nhạt trả lời, hắn biết, lão nhân trước mắt này mới đúng là phụ thân chân chính của hắn.

An Bá Xuyên thở dài nói:

– Con hận ta?

An Phùng Tiên cười nhạt:

– Tôi cũng đã sắp ba mươi tuổi, đã hận ba mươi năm trước, nếu mà tiếp tục ba mươi năm nữa, vậy ta hà tất sống trên cái thế giới này làm gì nữa?

– Tốt, con đã trở thành 1 người đàn ông rồi.

An Bá Xuyên phát sinh tán thán tự đáy lòng, ông ta biết An Phùng Tiên là con ông ta, ông ta cũng biết An Phùng Tiên tràn ngập hận ý, nhưng An Bá Xuyên không muốn đi giải thích cái gì, bởi vì đó là vận mệnh, đã là vận mệnh cần gì phải giải thích làm chi?

An Phùng Tiên luôn muốn phát tiết chút gì, hắn không phải là thánh nhân, mà là một người phàm tục, người phàm thì có tình cảm của phàm nhân:

– Tuy rằng tôi không hận ông, nhưng không phải là tôi yêu thích gì ông, ông ở trong mắt tôi cùng một người xa lạ không có gì khác nhau.

– Hướng thúc nói con là một nhân tài, ta xem, chưa hẳn.

An Bá Xuyên có chút thất vọng, ông ta là một người kiên cường, có lẽ nội tâm của ông ta thống khổ không ít hơn so với An Phùng Tiên, nhưng An Bá Xuyên rất kiên cường, cho nên ông ta hi vọng con trai của mình đồng dạng phải thật kiên cường.

An Phùng Tiên cười nhạt:

– Tôi không cho mình là nhân tài, tôi phụ kỳ vọng của Hướng thúc, nhưng tôi không có cô phụ ông, cho nên, ông không có tư cách dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với tôi.

Trong ánh mắt An Bá Xuyên đã có một tia áy náy:

– Được rồi, không nói những thứ này nữa, con đem thiết bài giao cho Phó Gia sao?, vật kia theo lý sẽ do Phó Gia bảo quản.

– Cầm đi sao?.

An Phùng Tiên lấy ra tấm thiết bài từ trong túi.

An Bá Xuyên không có nhận, mà là nhìn 1 một gốc cây to lớn phía nam Ngư đường, nói:

– Con hãy tự mình đưa cho ông ta đi, Ông ấy tới rồi.

Phía sau gốc cây, bỗng nhô ra một ông lão niên kỷ còn già hơn:

– Hắc hắc, tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.

An Phùng Tiên đương nhiên nhận ra được lão đầu này, hắn cung kính nói:

– Xin chào Lão tiên sinh, nếu mọi người xưng hô ngài là Phó Gia, vậy vãn bối sau này cũng sẽ xưng hô ngài là Phó Gia sao?.

Phó Gia nở nụ cười, dáng tươi cười vừa hiền lành lại vừa nghịch ngợm:

– Xưng hô cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng là… Cậu phải tranh cử chức hiệu trưởng trường học, bảo hộ khu vực Ngư đường này.

An Phùng Tiên sửng sốt:

– Bảo vệ Ngư đường?

Phó Gia gật đầu:

– Đúng, đây cũng là mục đích trước đây ta muốn cậu tới nơi này làm thầy giáo.

– Tới nơi này làm thầy giáo là quyết định của Hướng thúc mà.

An Phùng Tiên nghi ngờ nhiều hơn, ban đầu hắn làm công trong tiệm sách của phụ thân Hướng Cảnh Phàm – Hướng Hoài Chí, Hướng Hoài Chí đã bắt hắn đọc rất nhiều sách lịch sử, căn dặn An Phùng Tiên, tương lai nhất định phải nghĩ biện pháp tiến vào trường trung học Bắc Loan, sau cùng An Phùng Tiên vâng theo Hướng Hoài Chí di chí, tiến vào THPT Bắc Loan làm Thầy giáo lịch sử, tất cả tri thức của hắn đều là học được từ nhà sách này.

Phó Gia nháy mắt mấy cái, nói:

– Không sai, Hướng Hoài Chí cũng là người thuộc Tương Lam Bát Kỳ của chúng ta.

– Cái gì?

An Phùng Tiên giật mình không nhỏ, ngẫm lại chính bản thân vừa đến Bắc Loan đã được tộc nhân của tương lam kỳ chiếu cố, cũng không phải lưu lạc khổ cực gì, trong lòng tự hỏi muôn vàn, hận ý đối với An Bá Xuyên cũng vậy phai nhạt rất nhiều:

– Các người chí ít phải nói cho tôi biết, tại sao lại cần bảo vệ phiến Ngư đường này chứ?

Phó Gia chỉ vào Ngư đường trước mắt nói:

– Phía dưới Ngư đường này chôn một vị tổ tiên vĩ đại của chúng ta, ông ta là tổ tiên kiệt xuất nhất của người Tương Lam Bát Kỳ chúng ta, khối thiết bài trong tay cậu cùng một khối thiết bài khác trên người ta, khi hợp lại với nhau sẽ có thể dẫn chúng ta tới chính xác địa điểm lăng mộ của tổ tiên.

—Hết chương 209—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.