Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 200: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 200:

Chương 200: An lão sư tốt hơn anh cả ngàn lần

Lão Mạc âm thầm lo lắng, không giết được Văn Dương, hắn dù cho không chết ngay cũng sẽ bỏ mạng nơi chân trời, vừa nhìn thấy có mấy tên thụ thương rên rỉ, lão Mạc trong lòng hạ quyết tâm một cái, ôm lấy một người bị thương ngăn cản ở trước người hắn kêu to:

– Hắn là Văn Dương, ngày hôm nay nó không chết, ngày mai chúng ta đều phải chết, lên đê.

Đoàn người rối loạn, mọi người đều biết danh tiếng của Văn Dương, đều biết Văn Dương rất tàn nhẫn, rất hung ác độc địa, bọn họ đều hiểu lão Mạc nói không sai, cả đoàn người liền bắt đầu áp lên đến. An Phùng Tiên cùng Văn Dương thấy thế đều là sắc mặt kịch biến, bởi vì, vốn An Phùng Tiên muốn lập tức giết chết lão Mạc, nhưng cũng bởi vì lão Mạc ôm lấy một người sống làm tấm chắn, muốn tiêu diệt hắn chí ít yêu cầu mất hai viên đạn.

– Nổ súng đê!

Văn Dương tính nết thô bạo sớm đã bộc lộ ra, hắn cũng không quan tâm phải giết chết bao nhiêu người.

Nhưng An Phùng Tiên không thể đơn giản nổ súng, không phải là hắn nhát gan, mà là bởi vì nổ súng dĩ nhiên có thể làm người kinh sợ, cũng có thể làm người ta tức giận, hắn không muốn lập tức làm cả đám người nổi điên, có thể kéo dài một phút đồng hồ cũng đã là may mắn rồi, An Phùng Tiên đang chờ đợi viện quân của Hướng Cảnh Phàm.

Ở vào lúc thời điểm quan trọng gay cấn này, xa xa bỗng truyền đến tiếng kèn chói tai, một chiếc xe tắc xi chạy như bay tới, dĩ nhiên lao thẳng vào đoàn người, biến cố đột ngột làm mọi người sợ hãi, ô tô khác với xe máy, xe máy nhiều nhất chỉ có thể tông ngã vài người, nhưng ô tô có thể đâm chết một đống người, mắt thấy chiếc xe tắc xi điên cuồng vọt tới, đoàn người hò nhau bỏ chạy, đều né tránh, không ai lại bận tâm tới An Phùng Tiên cùng Văn Dương.

An Phùng Tiên vừa nhìn, ánh mắt có chút ướt át, bởi vì người lái xe lại là một vị tiểu cô nương xinh đẹp.

Văn Dương cũng lập tức nhận ra tiểu cô nương xinh đẹp này dĩ nhiên là Hạ Mạt Mạt.

– Không thể để cho bọn chúng lên xe, giết đê!

Có người hô to, đoàn người tản ra cấp tốc hợp lại, điên cuồng mà lao về phía An Phùng Tiên cùng Văn Dương, trong thời khắc mấu chốt, chiếc xe tắc xi chuyển hướng vài lần sau đó dĩ nhiên tắt máy, An Phùng Tiên thất kinh, đối mặt với đoàn người giết tới, hắn bất đắc dĩ giơ súng lên, nhắm vào đám lao về phía Hạ Mạt Mạt.

– PHỐC…

Một chiếc màu đen xe máy chạy như bay tới đâm về phía đoàn người.

– Rầm…

Lại một chiếc xe máy màu xanh nhạt bay thẳng vào đám người.

Tiếp theo, là một đám xe máy khổng lồ lao vào, hết thảy đám người muốn đuổi theo giết Văn Dương dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi, bọn họ đã không có khả năng giết chết Văn Dương nữa, không trốn chẳng phải là ngu ngốc sao.

Dưới ánh đèn nê ông yêu dị, An Phùng Tiên thả súng xuống, gỡ nón bảo hiểm; Văn Dương lộ ra biểu tình vừa xấu hổ vừa cảm kích, hắn vừa gọi xong một gọi điện thoại sau đó, thở ra một hơi thật sâu, nhíu mày nhìn đoàn xe ABC chung quanh đến tiếp viện gấp rút, chậm rãi đi tới chỗ An Phùng Tiên:

– Ghẹ của tao chỉ có thể tiêu tiền của tao, sinh con cho tao, còn ghẹ của mày lại có thể cứu mạng mày, tao thật ước ao được như mày đó.

An Phùng Tiên mỉm cười:

– Nếu mà người nào tìm ghẹ cũng là vì tương lai có thể cứu mạng mình, thì còn cần nam nhân như chúng ta làm cái gì?

– Ha ha…

Văn Dương cười to mấy tiếng, lại chậm rãi đi về phía chiếc xe tắc xi:

– Cảm ơn cô, Hạ Mạt Mạt, nếu mà tương lai cô không thích An lão sư nữa, có thể tùy thời tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ lấy cô làm vợ. Cô yên tâm, tuyệt đối là vợ chính thức.

Chưa tỉnh hồn lại, Hạ Mạt Mạt dường như còn đang ở chỗ tài xế ngồi đơ ra như trái bơ, trông nàng có vẻ xấu hổ cực kỳ, hồi nãy xe đang chạy thì bị nàng gạt nhầm số gây tắt máy, thiếu chút nữa bởi vì tài nghệ lái xe thấp kém mà cứu người không thành, đâm ra lại hại mọi người. Nàng liếc ánh mắt nóng bỏng nhìn An Phùng Tiên, ngượng ngùng đáp lễ nói:

– Sẽ không đâu, An lão sư tốt hơn gấp nghìn lần so với anh.

Văn Dương lòng chua xót a! Hắn rất đau lòng, hắn cười khổ không thôi:

– Nga? Nhớ lần trước cô nói An lão sư tốt hơn tôi gấp một vạn lần mà, xem ra cô đã có hảo cảm đối với tôi rồi.

Hạ Mạt Mạt không muốn kích thích Văn Dương, nàng lại cười nói:

– Đúng vậy, cũng bởi vì buổi tối nay anh đã cứu tôi, cho nên tôi cũng có hảo cảm đối với anh, hiện tại mới tới cứu anh đó.

Văn Dương thở dài một hơi:

– Trước đây tôi không tin những lời vớ vẩn như: ác hữu ác báo, hảo tâm có hảo báo này, hiện tại đã tin. Ai, thật đáng tiếc không có biết em sớm một chút.

Hạ Mạt Mạt đảo một vòng trong mắt, nói:

– Tôi hi vọng anh hãy buông tha ba tôi.

Văn Dương nhíu mày một cái, hỏi lại:

– Ba cô là ai?

Hạ Mạt Mạt nói:
– Hạ Đoan Nghiễn là ba tôi.

– Cái gì? Hạ Đoan Nghiễn là ba cô?

Văn Dương thất kinh.

– Đúng vậy.

Không có lý do gì không báo đáp cô gái xinh đẹp trước mắt này, Văn Dương sảng khoái đáp ứng:

– Tốt, tôi sẽ buông tha ba cô, nhưng tôi nhất thiết phải nói rõ ràng, tôi với nhà cô không thù không oán, kẻ muốn giết ông ta là người khác, về phần là ai tôi không thể nói. Nếu mà, tôi chỉ nói nếu mà, tương lai ba cô đột nhiên bị giết chết, vậy tuyệt đối không phải là Văn Dương tôi cùng với thủ hạ của tôi làm ra. Chỉ vậy thôi.

Hạ Mạt Mạt chu lên cái miệng nhỏ nhắn:

– Không thể nói cho tôi biết là ai muốn giết ba tôi sao?

Văn Dương đờ đẫn lắc đầu:

– Không có khả năng, dù cho cô cứu tôi hai trăm lần nữa, tôi cũng không thể nói. Trừ phi… cô làm vợ tôi.

Hạ Mạt Mạt bất đắc dĩ, lại liếc mắt nhìn An Phùng Tiên, thấy An Phùng Tiên mạnh mẽ nháy mắt, Hạ Mạt Mạt không thể làm gì khác hơn là làm bộ rộng lượng:

– Quên đi, tôi không ép anh nói, tôi cũng tin tưởng cam kết của anh, mặt khác, Mộng Mộng tỷ là người tốt, tỷ ấy chỉ là bị lợi dụng, anh không được phép làm thương tổn nàng ohhh.

Văn Dương gật đầu, trả lời một câu:

– Ân.

Lúc này, có mấy chiếc xe chạy như bay tới, xe còn không có dừng hẳn, từ trên liền nhảy xuống không ít người, An Phùng Tiên nhận ra số này đều là thủ hạ tay chân của Văn Dương, hắn trầm giọng nói:

– Người của mày tới rồi.

Văn Dương còn muốn nói điều gì, xa xa đã mơ hồ truyền đến tiếng còi cảnh sát, An Phùng Tiên hơi biến sắc mặt, lạnh nhạt nói với Văn Dương:

– Tất cả giải tán đi, đừng dính vào phiền toái.

Văn Dương gật đầu, chỉ huy đám thủ hạ ôm đi hết thảy đám người bị thương lăn lông lốc kia, cấp tốc biến mất trong bóng đêm.

—Hết chương 200—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.