Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 20: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 20:

Chương 20: Cô giáo Vương, hãy rên nhỏ một chút.

Vương Tuyết Nhung liếc mắt nhìn An Phùng Tiên, hé miệng cười duyên:

– Tôi không tin.

Nói xong, dĩ nhiên đưa cánh tay ngọc của mình tới, cầm lấy cây côn thịt nóng hầm hập, thử đem côn thịt bỏ vào lại đũng quần, nhưng côn thịt cứng ngắc, dài như vậy, rất khó đưa trở về, cứ bỏ vô nó lại lòi ra, trái lại bởi làm ra làm vào ma sát liên tục, cây côn thịt càng thêm nóng, càng thêm to, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tuyết Nhung ửng đỏ, lặng lẽ kẹp hai chân lại.

An Phùng Tiên lắc đầu cười khổ:

– Nếu không được, ta thử dùng phương pháp khác?

Vương Tuyết Nhung dùng ánh mắt ngập nước hầu như muốn phun ra lửa, ở trong dục vọng dày vò, lý trí của nàng chậm rãi tan vỡ:

– Còn có phương pháp gì khác sao?

Cột xong nút thắt cuối cùng của tấm vải băng, nàng đi tới phía trước cửa sổ phòng cứu thương, ngỏ trái nhìn phải một lượt, rồi đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa xuống, lại do dự một hồi, mới cởi ra chiếc quần dài màu đen, lộ ra cặp mông căng tròn tuyết trắng.

An Phùng Tiên hô hấp dồn dập, hắn nghĩ thầm: Con mẹ nó! nửa đời người đi chơi gái, lần này sắp bị nữ nhân chơi rồi.

Vương Tuyết Nhung từ tử đi tới, hai chân trần trụi đẫy đà mà cân xứng đan vào nhau, trong nội y tơ tằm, lông mao cỏ dại đen sẫm tỉnh nhiên trật tự, phân biệt rõ ràng, rậm rạp mà lại không hỗn độn. An Phùng Tiên nhìn thấy, hắn nuốt nước miếng cái ực, hai mắt bốc lên dục vọng màu đỏ, vừa định nhào tới ôm Vương Tuyết Nhung, Vương Tuyết Nhung lại hành động trước một bước, nàng tách hai chân ngọc ra, nhảy qua ngồi hẳn lên trên người An Phùng Tiên.

An Phùng Tiên giả vờ bộ dáng giật mình:

– Cô Vương… cô thực sự muốn học cái tư thế này sao?

Vương Tuyết Nhung mị nhãn như tơ:

– Tôi chỉ muốn làm cho cái thứ này của cậu mềm xuống nhanh một chút thôi, nếu như học sinh tan lớp trông thấy, vậy cậu làm sao bây giờ?

An Phùng Tiên không nói gì thêm, hắn trơ mắt nhìn Vương Tuyết Nhung đẩy ra chiếc nội y tơ tằm màu đen, đem côn thịt khổng lồ nhét vào trong cửa động tiên ẩm ướt, hơi lắc mông tròn một cái, côn thịt đã phá cửa mà vào, xuyên thẳng tới tận cùng của huyệt động tình ái.

Vương Tuyết Nhung sung sướng nâng mông mình lên rồi hạ xuống liên hồi, nàng sung sướng rên không ngừng:

-Ohhh… Tiểu An…sướng quá…. Ohhh!…(Dâm thủy Vương Tuyết Nhung không ngừng tuôn ra) vì lâu rồi nàng không có cảm giác sung sướng như vậy.

An Phùng Tiên có chút hoảng hốt:

– Cô giáo Vương, hãy nhỏ giọng một chút, kẻo có người nghe thấy.

Vương Tuyết Nhung đang như trên mây vì được dành thế chủ động mà nhấp liên hồi, nàng hờ hững trả lời:

– Ư.ư…! Làm gì có ai đến phòng y tế giờ này!…Em đang sướng…Ư…ah…

Trong phòng y tế chỉ còn tiếng rên rĩ của Vương Tuyết Nhung và tiếng hai bộ phận sinh dục va vào nhau.

Bời vì cánh tay phải không bị thương, An Phùng Tiên dùng tay phải hung hăng với vào trong áo của Vương Tuyết Nhung, xoa bóp thỏa thích cặp đào tiên khổng lồ.

Hạ Mạt Mạt thích màu đen, Dụ Mỹ Nhân thích màu trắng, mà Bối Nhị Nhị lại thích màu hồng.

Khi trường học ra quyết định màu sắc đồng phục của nữ sinh sẽ là màu hồng thì, Bối Nhị Nhị cười vui vẻ nhất. Đính xác, nếu mà mặc vào chế phục trường học, ở THPT Bắc Loan không có một nữ sinh nào xinh đẹp hơn Bối Nhị Nhị, bởi vì Bối Nhị Nhị có khi chất của tiểu công chúa, nàng mặc vào y phục màu hồng quả thực đẹp đến không thể địch nổi.

Đồng phục học sinh đều là ước lượng chiều cao trung bình của nữ sinh mà may ra các kích cỡ tương ứng, nhưng Bối Nhị Nhị phát dục rất mạnh, chỉ trong nửa năm, vòng ngực của nàng liên tăng mạnh hơn 7cm, đồng phục kia mặc ở trên người nàng có vẻ rất bó sát người, bộ ngực cao ngất thường thường khiến nàng hổ thẹn, các nam sinh cũng luôn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, hơn nữa nếu mà siết chặt bộ ngực, sẽ hô hấp rất khó khăn; nhưng mà nếu không siết chặt bộ ngực, nhũ phong nổi lên có lẽ sẽ bứt đứt cúc áo mất, cho nên Bối Nhị Nhị không thường xuyên mặc chế phục. Bất quá hôm nay lại bất đồng, nàng muốn gặp An lão sư, nghe nói nam nhân đều thích nữ nhân ngực lớn, Bối Nhị Nhị không khỏi đỏ mặt.

Muộn là một thói hư tật xấu của Bối Nhị Nhị, trước kia là bời vì ngủ nướng, lần này thì là bởi vì nàng bận trang điểm và tỉ mỉ lựa chọn trang phục, cho nên nàng lại đến muộn.

Trong vườn trường truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, Bối Nhị Nhị mặc bộ đồng phục học sinh màu phấn hồng lắc lắc đầu, xem thường nói:

– Đọc đến đọc đi, ầm ĩ chết mất, mình ghét nhất là bài đọc thầm, thành tích học tập cũng không tốt hơn được. Hừ! Dù sao cũng đến muộn, không bằng trước đem thuốc bổ tới cho An lão sư đã.

Chỉ hai ba bước, Bối Nhị Nhị đã đến trước phòng làm việc của tổ lịch sử, nàng ló đầu vào, không có thấy thân ảnh An Phùng Tiên, Bối Nhị Nhị liền hỏi:

– Xin hỏi thầy An có tới chưa ạ?

Một gã lão sư đeo kính mắt trả lời:

– Thầy An đi tới phòng cứu thương, em tìm thầy ấy có chuyện gì sao? Bối Nhị Nhị rất lễ phép mà khom người chào:

– A, vậy em đi phòng y tế tìm An lão sư là được rồi, cảm ơn Thầy.

Rời phòng làm việc tổ sử, Bối Nhị Nhị đi đến phòng cứu thương, cái túi phía sau vừa to lại nặng, Bối Nhị Nhị vốn rất ít khi làm việc nặng đã thật khổ cực, nhưng nàng rất vui vẻ, bởi vì An lão sư có thể lên lớp liền chứng minh vai hắn bị thương không nghiêm trọng.

– Di? Cửa phòng y tế tại sao lại đóng nhỉ?

Bối Nhị Nhị bỏ xuống cái túi nặng trĩu, tức giận quyết tru lên cái miệng nhỏ nhắn.

– Di? Đây là âm thanh gì?

Trong phòng cứu thương hình như mơ hồ truyền ra âm thanh kỳ quái, Bối Nhị Nhị vểnh tai, lớn tiếng hỏi:

– An lão sư có ở bên trong không?

– Aa… ah… oh…

Vương Tuyết Nhung đã nâng lên mông cặp mông mĩ miều nhún liên tục, bỗng bị tiếng kêu to ngoài cửa làm cho hoảng sợ, sắc mặt nàng tái nhợt mà nhìn An Phùng Tiên.

An Phụng Tiên cuống qúit làm động tác chớ có lên tiếng, hắn tuy rằng cũng kinh hồn táng đảm, nhưng kinh nghiệm làm việc lớn và đối diện với các tình huống khẩn cấp đã quen, rất nhanh hắn trầm tĩnh lại, bởi vì hắn nghe ra người ngoài cửa chính là Bối Nhị Nhị, cũng chỉ có Bối Nhị Nhị mới có thanh âm kiều đà như vậy.

– Cô giáo Vương, hãy cố gắng đừng kêu thành tiếng.(đang phê vậy mà ko cho rên)

An Phùng Tiên nhỏ giọng căn dặn, trong tay lại vẫn không quên xoa nắn bộ ngực mềm mại to tròn của Vương Tuyết Nhi.

– Ahhh… An lão sư, tôi không rên…thì rất khó chịu a…Ahhhh…

Vương Tuyết Nhung nằm phủ phục ở trên vai phải An Phùng Tiên, nỉ non nức nở, từng giọt từng tiếng đều bay vào trong tai An Phùng Tiên, cặp mông căng tròn càng không ngừng xoay tròn, âm hộ trơn trợt cũng càng không ngừng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, kiểu mài như vậy có thể hơi giảm bớt cảm giác căng đau ở nhục huyệt, chờ cảm giác căng đau biến mất, cặp mông tròn lại chậm rãi nhổng lên, thuận thế hạ xuống, hoàn mỹ phun ra nuốt vào lập tức càng dày đặc điên cuồng, càng không thể vãn hồi.

– Ba… ba…ba…

– Trước tiên hãy nhịn một chút, đợi một lát rồi lại kêu(rên) có được không?

———————————————————————————————–
Hết chương 20!
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.