Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 199: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 199:

Chương 199: 2 chọi n

Hạ Mạt Mạt rất muốn quở trách, bất quá, sự chú ý của nàng tất cả đều tập trung ở trên người Văn Dương, thấy Văn Dương vừa muốn rảo bước tiến vào cửa hàng tình thú, cước bộ đột nhiên ngừng lại, hắn suy nghĩ một chút, dĩ nhiên lui về phía sau, là hoàn toàn xuất từ bản năng của một người, Văn Dương có khứu giác nhạy bén dị thường, hắn đột nhiên ngửi được khí tức nguy hiểm.

Hạ Mạt Mạt không khỏi bội phục:

– Í, Văn Dương thật là giảo hoạt, không đi vào cửa hàng à nha.

An Phùng Tiên cũng rất tán thưởng:

– Có thể làm lão đại, đương nhiên lợi hại hơn so với người bình thường.

Hạ Mạt Mạt nghiêng đầu hỏi:

– Vậy Văn Dương lợi hại hay là An lão sư lợi hại hơn?

An Phùng Tiên nóng mặt lên, cũng không cảm thấy có bao nhiêu e lệ, cư nhiên nói khoác mà không biết ngượng:

-… Đương nhiên là An lão sư lợi hại hơn.

Hạ Mạt Mạt muốn cười:

– Vậy vì sao An lão sư không làm lão đại?

An Phùng Tiên đem môi dán đến bên tai Hạ Mạt Mạt nói:

– An lão sư chỉ muốn làm lão đại của Hạ Mạt Mạt.

– Vậy thì không gọi lão đại, mà gọi là… Lão…

Hạ Mạt Mạt đỏ mặt lên, ấp úng nửa ngày cũng không có đem chữ “Công” nói ra khỏi miệng.

An Phùng Tiên nóng ruột, vội vàng giục:

– Lão gì?

Hạ Mạt Mạt không trả lời, bởi vì tình thế đã đột biến, đám người mai phục đột nhiên vọt tới chỗ Văn Dương, người trong tiệm cũng vọt ra, trong tay bọn họ đều cầm hàng nóng, Văn Dương muốn quay lại trên xe đã không có khả năng, hắn chỉ có thể liều mạng chạy chỗ nào còn trống.

– Oa! Đánh nhau à nha.

Hạ Mạt Mạt lo lắng nói.

An Phùng Tiên hét lớn một tiếng:

– Hắn nguy hiểm rồi, Mạt Mạt nhanh xuống xe, tôi đi cứu hắn.

– Ngươi giúp đỡ đâu nè?

Nhảy xuống xe máy, Hạ Mạt Mạt hoa dung thất sắc.

An Phùng Tiên khẽ cắn môi:

– Không còn kịp rồi, nhanh xuống xe, đem nón bảo hiểm cho tôi, em nghìn vạn đừng quay qua, nhớ kỹ, nếu như em đi qua, An lão sư cùng Văn Dương sẽ không dễ dàng thoát thân.

– Ân.

Hạ Mạt Mạt dùng sức gật đầu, đem cái nón bảo hiểm cồng kềnh nhét vào trong tay An Phùng Tiên.

– PHỐC… Brừm Brum Brừm…

Chiếc xe YAMAHA phát sinh thanh âm hùng hậu, thanh âm hơi vừa rơi xuống, chiếc YAMAHA màu đỏ giống như ngựa hoang thoát cương, lao thẳng vào giữa đoàn người.

Đoàn người vội vàng truy sát Văn Dương đều không bận tâm phía sau, không ít người bị chiếc YAMAHA đâm tới mới tỉnh ngộ lại, từng đợt hét vang rống giận, rất nhiều người quay ngược lại đuổi theo chiếc xe máy.

– PHỐC… Brừm Brum Brừm…

Chiếc YAMAHA quay lại chạy trối chết, chân người chung quy không chạy hơn nổi xe máy, đám người rất nhanh bỏ qua việc đuổi theo, nhưng lúc này thì, chiếc YAMAHA lại hồi mã thương, mang theo mênh mông động lực, chiếc xe nhanh như tia chớp lao vào đoàn người, xe máy thắng gấp một cái, lật sườn, lập tức đánh bay ba người, ba người này chí ít bị đụng gãy xương sườn, tè ngã xuống đất sau đó, hầu như đều không động đậy nổi, đám người thất kinh, chiếc YAMAHA thừa cơ nghênh ngang mà đi, một trăm mét sau, nó lại lần nữa quay ngược đầu xe, điên cuồng về phía đoàn người.

– Mẹ nó, mau ngăn cản chiếc xe máy…

Có người hô to, thế nhưng là vừa dứt lời, lại có hai người bị chiếc xe đó đánh bay, tình thế xảy ra biến hóa kịch liệt, Văn Dương vừa đánh vừa chạy, bất quá, áp lực đột nhiên giảm đi, hắn biết có người đến cứu hắn, nhưng không biết là người nào, hắn ngẫm nghĩ không ra. Văn Dương tinh thần phấn chấn, đá gãy xương sườn một người sau đó, hắn lại vặn gãy cánh tay một người khác, ra sức cướp lấy một thanh khảm đao, không ngờ, Văn Dương đang hung hãn cư nhiên không chạy, mà là theo đường cũ giết trở về, hướng về chiếc YAMAHA màu đỏ, một đường chém mạnh, có năm người bị hắn chặt thành trọng thương, mặc dù mình cũng thương tích đầy mình, nhưng khí thế kinh người, đám người truy sát Văn Dương đều lui về phía sau.

Bầu trời đêm như mực, bên dưới như cầu vồng bảy sắc rực rỡ, Văn Dương cùng chiếc YAMAHA dựa chung một chỗ, trong nháy mắt, Văn Dương dường như cảm giác được người đội nón mũ hiểm là ai, hắn rất khiếp sợ.

– Nhanh lên xe.

An Phùng Tiên rống to hơn.

Văn Dương trong lòng rùng mình, không để ý tới quá nhiều, vội vàng bò lên trên xe máy, nhưng lúc này, lại có hai sóng người một trước một sau xông tới, lần này Văn Dương thấy rõ ràng, trước mặt là Khang Tam, phía sau chính là lão Mạc.

– Giết bọn chúng!

Khang Tam vẻ mặt dữ tợn giơ lên một thanh Đại Khảm Đao sắc bén, điên cuồng la lên đến mức tê tâm liệt phế, tất cả mọi người điên cuồng bên trong điên cuồng lao tới Văn Dương cùng An Phùng Tiên, bọn họ không chỗ trốn, tử thần tùy thời đều có thể lấy mạng bọn họ đi.

Sát khí như muốn tiêu diệt toàn bộ thế giới, các bóng đèn nê ông yêu dị bên đường nhiều vẻ, phảng phất là vô số Ác Ma tàn nhẫn.

– Bám chặt tao.

An Phùng Tiên hét lớn một tiếng, kéo ga xe máy hết cỡ, nhả ly hợp, chiếc YAMAHA nhấc bánh lao tới cường hãn như bão táp, nhảy vào đoàn người.

– Phanh… Phanh…

Liên tục tông bay mấy người sau đó, chiếc YAMAHA bị đạp ngã xuống, tia lửa văng khắp nơi, khí lãng quay cuồng, bởi va chạm quá cường liệt, An Phùng Tiên cùng Văn Dương cũng bị phản lực bởi xe máy, lăn hai vòng trên mặt đất, An Phùng Tiên nhanh chóng bò lên, bên kia Văn Dương đã bò lên, cầm mã tấu chém xối xả, tiếng kêu thảm thiết tràn đầy màng tai.

– Đoàng!

Một tiếng súng vang chấn nhiếp toàn trường. An Phùng Tiên kêu to:

– Dừng tay.

Quả nhiên, tất cả mọi người dừng lại động tác, bất quá, Khang Tam rất nhanh liền hiểu ý đồ của câu nói này: Kéo dài thời gian.

– Mọi người đừng sợ, bọn nó muốn kéo dài thời gian đó, băng đạn tối đa chỉ có 10 viên đạn, đã bắn một viên còn có 9 viên, chúng ta mấy chục người không sợ, lên đê, mọi người cùng nhau tiến lên.

– Phanh!

Lại một tiếng súng vang lên, Khang Tam ngã xuống, cánh tay hắn đã trúng đạn, máu chảy như nước đổ. An Phùng Tiên đương nhiên biết đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, nếu Khang Tam là người huy động vậy hắn nhất định là người dẫn đầu. An Phùng Tiên vốn muốn giết chết Khang Tam, chỉ là lâu chưa nổ súng, tay nghề còn chưa quen, hơn nữa các loại nhân tố tia sáng vân vân, một viên này cư nhiên bắt trượt, chỉ trúng cánh tay Khang Tam, nhưng ngay cả như vậy, cũng đã hù dọa tất cả mọi người. Bọn họ nguyên bổn chính là 1 đám ô hợp, tuyệt đại đa số là đám ỷ đông, rất sợ chết, mắt thấy An Phùng Tiên vừa bắn ngã Khang Tam, bọn họ cũng không khỏi hít một hơi lạnh, đúng như Khang Tam nói có 10 viên đạn, bây giờ chỉ còn lại có 8 viên, nhưng ai cũng không muốn ăn 1 trong 8 viên đạn này cả.

—Hết chương 199—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.