Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 196: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 196:

Chương 196: Âm thanh gì vậy?

– Địt con mẹ nó khổ vãi lồn.

Lão Mạc mới từ trong bụi cỏ ven đường bò ra, Khang Tam cũng lao ra hùng hùng hổ hổ hỏi:

– Hạ Đoan Nghiễn là thằng chó nào?

Lão Mạc đưa tay vào đũng quần bóp bóp:

– Quan tâm làm đéo gì, giết chết một thằng bệnh nhân cuối cùng vẫn dễ hơn giết cái thằng họ An kia, chúng ta đi thôi, mẹ nó, ngay cả dương vật cũng bị muỗi cắn, đợi lát nữa trở về, phải gọi Mộng Mộng hảo hảo gãi ngứa cho tao mới được.

Khang Tam cười quái dị một tiếng:

– Mộng Mộng muốn mày giúp nàng gãi gãi ngứa thì có.

Lão Mạc búng đống bùn đất trên người:

– Đừng cười, chúng ta hay là cẩn thận một chút đê?, chờ đem chuyện làm xong rồi hẵng nghĩ tới đàn bà. Hiện tại Văn Dương càng ngày càng nể trọng đám đua xe kia, nếu mà lần này làm không xong, sau này chúng ta tại trong bang khẳng định không có địa vị, đến lúc đó đừng nói Mộng Mộng, ngay cả mẹ Mộng Mộng chúng ta cũng đừng nghĩ được chơi.

Khang Tam âm mưu nhìn phương hướng chiếc xe XK đi xa:

– Lão Mạc, tao vẫn đang suy nghĩ, lẽ nào chúng ta trời sinh ra chính là để làm việc cho người khác? Nghĩ trước đây, nếu không phải là tao cùng đám huynh đệ trong bang Takahashi phò tá hắn, hắn Văn Dương bây giờ còn là một con ma-cà-bông nhỏ; hôm nay ăn no uống say, cũng không xem tao là người nữa, mẹ, tao chỉ bất quá mượn mấy triệu xài mà thôi, hắn cả ngày lải nhải, lỗ tai của tao sắp điếc con mẹ nó rồi.

Nhãn thần Lão Mạc quái dị:

– Vậy mày muốn như thế nào?

Khang Tam nhìn chằm chằm lão Mạc hồi lâu, âm hiểm hỏi:

– Muốn như thế nào? Hắc hắc, vậy thì nhìn lão Mạc chú có chịu theo tao hay không.

Lão Mạc cả giận nói:

– Giao tình của chúng ta còn dùng nói những lời này sao? Tam ca có ý kiến gì cứ việc nói thẳng.

Khang Tam nhìn chung quanh, hung hăng bắt bóp đũng quần:

– Huynh đệ trong tiệm Tình thú đều là người của tao, chỉ cần gọi Văn Dương đi vào đó, chúng ta chốt cửa thả chó, đến lúc đó liền nói là An Phùng Tiên làm…

Lão Mạc sắc mặt dữ tợn không gì sánh được:

– Đám huynh đệ đó đều đồng lòng sao?

Khang Tam gật đầu:

– Đều đồng lòng.

Lão Mạc lau mặt một cái:

– Mày dám làm không?

Khang Tam khẽ cắn môi:

– Có chứ.

Lão Mạc lộ ra biểu tình hung ác:

– Vậy thì làm thôi.

Khang Tam lộ ra nụ cười xảo trá:

– Nếu quả thật muốn làm, vậy thì không thể ra tay với Hạ Đoan Nghiễn nữa.

Lão Mạc ngơ ngẩn:

– Vì sao?

Khang Tam nói:

– Nếu như chúng ta giết Hạ Đoan Nghiễn, Văn Dương nhất định sẽ muốn chúng ta rời đi Bắc Loan tránh đầu sóng ngọn gió, đến lúc đó, hắn trốn chúng ta còn không kịp, chúng ta lại có thể nào lừa gạt hắn vào trong tiệm nữa?
– Nói đúng, vậy phải làm gì?

Lão Mạc hiểu thông suốt.

Khang Tam cười gian hai tiếng:

– Chúng ta liền nói đột nhiên nhìn thấy cảnh sát, tạm thời không động thủ.

Lão Mạc bội phục nói:

– Ân, sau đó thì sao nè?

Khang Tam cười đến càng vui vẻ hơn:

– Văn Dương vẫn rất thích Mộng Mộng, nếu hắn thích Mộng Mộng, chúng ta liền đánh Mộng Mộng, hung hăng đánh, đương nhiên, trước tiên phải hiếp cho đã, sau đó đánh, ha ha…

Lão Mạc lập tức ngầm hiểu:

– Mộng Mộng bị đánh sau đó nhất định sẽ khiếu nại với Văn Dương, Văn Dương nhất định tới tìm chúng ta tính sổ, sau đó đi an ủi Mộng Mộng, ha ha…

Đêm không trăng, gió to, là đêm để sát nhân, kế hoạch hoàn mỹ như vậy căn bản không có bất luận chỗ sơ suất nào, xem ra, Văn Dương chết chắc rồi. Không kỳ quái, tại trong xã đoàn, rất nhiều người đều muốn soán vị làm lão đại, chỉ cần thời cơ chín muồi, dù cho giết chết lão đại cũng là bình thường.

– Hạ Đoan Nghiễn không phải là ba mình sao? Bọn họ tại sao muốn giết chết ba mình? Hai người kia tại sao muốn giết chết Văn Dương? Mình có nên đem tin tức này nói cho Văn Dương hay không?

Hạ Mạt Mạt một chịu muỗi cắn, vừa lầm bầm lầu bầu, đợi Khang Tam cùng lão Mạc đi xa, nàng mới bò ra ngoài bụi cỏ, thương cho trên cánh tay trắng mịn non mềm của nàng đều là các vết sưng màu đỏ.

– Yên tâm đi, Mạt Mạt đi thăm ba nàng, Cá cá cùng Nhị Nhị đều rất biết điều, học bài xong sau đó liền tắm rửa nghỉ ngơi.

An Phùng Tiên mặc một cái quần cộc, trên thân xích lõa nằm phè trên ghế sa lon. Sô pha rất trắng rất mềm, thân thể An Phùng Tiên hãm sâu trong đó, hắn bày ra một cái tư thế thoải mái nhất, cầm điện thoại lắng nghe giọng mềm mại của Dụ Mạn Đình.

Đứng ở bên người hắn, Dụ Mỹ Nhân mới vừa tắm rửa xong mặc một bộ áo dây màu trắng, một cái quần lót nhỏ màu trắng bằng vải lụa, da thịt tuyết trắng lóng lánh lộ ra vẻ sáng bóng tràn ngập mê hoặc, trên ngực hai viên bi lồi ra lặng lẽ đứng lên phập phồng không ngừng, một tiếng “Phách ba” vang lên thanh thúy sau đó, cánh tay trắng mịn lại giơ cao lên, trong bàn tay nhỏ bé của nàng bất ngờ cầm lấy một cây roi da màu đen.

– Ân? Thanh âm gì á?

Tại trong điện thoại, Dụ Mạn Đình nghe được một trận thanh âm quái dị, thanh âm này như đầu ngón tay cù lét nàng, vừa lúc cào tới chỗ ngứa của nàng. Từ thời kì thiếu nữ, Dụ Mạn Đình đã không giải thích được thích loại sóng âm quất vào vật thể mà sinh ra này, loại sóng âm này thậm chí có thể làm Dụ Mạn Đình sinh ra tính dục mãnh liệt, nàng không nghĩ tới loại ham mê này cũng đã di truyền cho nữ nhi Dụ Mỹ Nhân, lúc này đôi mắt đẹp của Dụ Mỹ Nhân lưu sóng, toàn thân nóng lên, ngay cả hô hấp cũng biến thành gấp gáp.

—Hết chương 196—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.