Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 194: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 194:

Chương 194: Đàm phán với Giang Dung

Trong lòng An Phùng Tiên rất bội phục Văn Dương, đây là một nam nhân rất coi trọng chữ tín, nhưng An Phùng Tiên không có lựa chọn nào khác, nếu mà buông tha Văn Dương, đó chẳng khác nào thả hổ về rừng, sau này bị Văn Dương trả thù vô cùng vô tận, An Phùng Tiên đừng nói bảo hộ năm cô bảo bối, chỉ sợ cũng cả mình cũng không cách nào bảo hộ. Vì sinh tồn, hắn quyết định cầm vận mạng của mình ra đánh cuộc.

Gió thu xào xạc lặng yên quét tới, dấy lên từng mảnh bụi bặm, khu đường bỏ hoang bốn phía vang lên tiếng rống giận ong ong, trong bóng đêm, loại thanh âm nôn nóng này làm người ta phảng phất đưa thân vào hố bom vậy.

– Văn Dương, hắn thực sự sẽ nổ súng đó.

Đột nhiên, một thanh âm nũng nịu từ trong đám người bay ra, mọi người theo tiếng nhìn lại, người nói chuyện đúng là một cô gái mỹ lệ xinh xắn, Phía Sau Một Cô Gái đó là một người trẻ tuổi tuy anh tuấn nhưng sắc mặt tái nhợt.

An Phùng Tiên phi thường ngoài ý muốn, thầm kêu: con phò Giang Dung?

Đã trải qua một lần Sinh Tử trở về, Văn Dương ngoài miệng cười nhưng trong không cười:

– Giang tiểu thư, cô đã tới rồi, làm phiền cô hảo hảo giải thích cùng An lão sư, tôi thật sợ hãi anh ta sẽ nổ súng đó.

Nói xong, hắn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn An Phùng Tiên:

– An lão sư, mày có chỗ nào đắc tội vị tiểu thư mỹ lệ này đúng không?

Trong lúc lơ đãng, Văn Dương lộ ra một tia cười gian, tuy rằng hiện tại vẫn không thể thoát khỏi nguy hiểm, nhưng ít ra không nguy hiểm như lúc đầu, đẩy An Phùng Tiên cùng Giang Dung lên nơi đầu sóng ngọn gió, để cho bọn họ quỷ đuổi tà ma, chờ bọn hắn đánh nhau mệt mỏi, Văn Dương hắn sẽ xuất thủ thu thập tàn cục.

An Phùng Tiên kỳ quái nhìn Giang Dung, hỏi:

– Cô muốn giết tôi?

Giang Dung yếu ớt than thở:

– Chuẩn xác mà nói, là Bối Tĩnh Phương muốn giết anh.

– Bối Tĩnh Phương tại sao muốn giết tôi?

An Phùng Tiên trên mặt không chút thay đổi, kỳ thực đây hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn.

– Anh không biết?

Giang Dung quỷ dị cười:

– Anh đoạt nữ nhân của ông ta, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh.

An Phùng Tiên đồng dạng cười đến rất quỷ dị:

– Vậy tôi sẽ tìm Bối Tĩnh Phương nói chuyện.

Giang Dung nhìn chằm chằm An Phùng Tiên nói:

– Tôi đang tìm Bối Tĩnh Phương, rất nhiều người đều đang tìm Bối Tĩnh Phương, nhưng tôi có 1 cảm giác, An lão sư nhất định biết ông ta đang ở đâu, hoặc là nói, anh nhất định biết tung tích của ông ta.

An Phùng Tiên một bên thở dài một bên lắc đầu:

– Thật đáng tiếc, tôi cũng không biết Bối Tĩnh Phương đang ở đâu, bất quá xin Giang tiểu thư yên tâm, chỉ cần tìm được Bối Tĩnh Phương, tôi trước tiên sẽ báo tin cho cô.

– Vô luận Bối Tĩnh Phương là sống hay là chết, anh đều phải nói cho tôi biết. Nếu mà Bối Tĩnh Phương đã chết, vậy lệnh giết chết anh sẽ tự động được giải trừ.

Giang Dung đang cười, khuôn mặt mỹ lệ nhộn nhạo vô hạn quyến rũ, nàng có cái dự cảm, dự cảm rằng Bối Tĩnh Phương đã chết. Không kỳ quái, Bối Tĩnh Phương có tài phú giàu có, còn có một vị thê tử nghiêng nước nghiêng thành, là nam nhân đều có thể muốn giành lấy, chỉ là người thay vào vị trí đó, lại là một thầy giáo, không thể không khiến Giang Dung cảm thấy ngoài ý muốn.

– Xem ra Giang tiểu thư cũng không muốn tôi chết.

An Phùng Tiên đương nhiên biết Giang Dung hi vọng Bối Tĩnh Phương chết, tại trong rừng đước hắn vô tình nghe được đối thoại giữa Giang Dung cùng Tiểu Tiễn, biết Giang Dung căm hận Bối Tĩnh Phương, cũng e ngại Bối Tĩnh Phương, cho nên An Phùng Tiên vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận biết chỗ Bối Tĩnh Phương hạ lạc, điều này làm cho sinh tử của Bối Tĩnh Phương giống như một cây xương cá, mắc tại trong cổ họng Giang Dung, làm cho nàng lo lắng, làm cho nàng khó chịu, làm cho nàng lo sợ bất an.

– Tôi với cô không thù không oán.

Giang Dung cười quyến rũ nói:

– Cho nên, tôi hi vọng anh sống thật tốt.

– Tôi quả thực sống rất tốt.

An Phùng Tiên bình thản ung dung, nhưng thằng oắt bên cạnh Giang Dung lại đột nhiên phụt ra nồng nặc sát khí, An Phùng Tiên không khỏi thầm giật mình, người trẻ tuổi này thoạt nhìn nhã nhặn nho nhã lại có ánh mắt như sài lang vậy.

Giang Dung vẫn quan sát An Phùng Tiên, hi vọng từ trên mặt An Phùng Tiên tìm được tin tức tử vong của Bối Tĩnh Phương, nói như vậy là vì, chính bản thân thành đối tượng bị mưu sát, đều phải phẫn nộ cùng sợ hãi, nhưng An Phùng Tiên dường như một chút đều không sợ, rất không bình thường, trừ phi có điều gì là lạ, trừ phi nguy hiểm đã đc giải trừ, mà nguy hiểm giải trừ có khả năng lớn nhất, điều này nói rõ Bối Tĩnh Phương cho dù không chết, cũng bị An Phùng Tiên khống chế lại. Giang Dung không khỏi nhìn An Phùng Tiên với cặp mắt khác xưa, nàng hi vọng An Phùng Tiên ác hơn một chút, dứt khoát giết chết Bối Tĩnh Phương, diệt trừ hậu hoạn.

Cho nên Giang Dung ôn nhu mà giựt giây:

– Anh nếu muốn sống được thật tốt, vậy thì Bối Tĩnh Phương nhất định phải chết.

– Tôi cho các người xem một món đồ.

An Phùng Tiên đang suy tư, hắn biết ngày hôm nay không làm kinh sợ những người kia, thì sau này còn có thể có thằng Thổ Lang thứ hai, thứ ba đến đây. Muốn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm này, tránh cho việc trở thành mục tiêu của một sát thủ mới, An Phùng Tiên liền phải chinh phục những kẻ trước mắt, hắn từ trong túi móc ra tấm thiết bài thần bí.

– Thứ gì vậy?

Văn Dương nhịn không được lòng hiếu kỳ, vươn cái cổ dài tới ngóng.

Dưới ánh trăng, con ngươi xinh đẹp của Giang Dung lóng lánh quang mang tham lam:

– Cho em đi.

An Phùng Tiên lắc đầu, cực kỳ cẩn thận thả tấm thiết bài vô túi quần, nòng súng lục lại nhanh chóng chỉ vào Tiểu Tiễn bên người Giang Dung:

– Mày khẽ động, tao bắn bể sọ mày.

Tiểu Tiễn nhìn chằm chằm vào An Phùng Tiên ý nói: “Tui không nhúc nhích.”

An Phùng Tiên cười nhạt:

– Tao biết mày muốn động.

Tiểu Tiễn lạnh nhạt nói:

– Vậy mày có biết là ta cũng muốn giết mày hay không?

An Phùng Tiên ngửa mặt lên trời cười dài:

– Tao biết, nhưng tao biết Giang tiểu thư sẽ không cho phép mày giết tao, nếu tao chết mất, nàng sẽ rất khó chịu, bởi vì tao chết rồi, ma quỷ sẽ sống lại.

Giang Dung biết ý tứ trong lời nói của An Phùng Tiên, nhưng Tiểu Tiễn lại không hiểu, hắn ánh mắt lạnh như băng dường như muốn đem An Phùng Tiên cắt thành 8 khối. An Phùng Tiên cười nhạt:

– Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tao, tao sẽ không cướp đi nữ nhân của mày, nhưng mày cũng đừng hòng có tấm thẻ bài này.

—Hết chương 194—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.