Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 193: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 193:

Chương 193: An Phùng Tiên tới rồi

– Như là đang nằm mơ a, giao tình giữa tôi với anh còn xa không có đến mức anh không không tự nhiên đưa cho tôi ba trăm vạn nhé.

Hướng Cảnh Phàm đã không phải là Hướng Cảnh Phàm của 9 năm trước, hắn biết chuyện của nơi này không có đơn giản như vậy, lão đại của Bang đức quốc đồng ý hạ mình mời Hướng Cảnh Phàm hắn ăn cơm, lại dự định đưa mấy triệu cho hắn tiêu, còn khó hơn so với trúng xổ số viettlot. Hướng Cảnh Phàm có chút không kìm nén được, dù sao chuyện tốt như vậy rất mê người.

– Giao tình của chúng ta bình thường thôi, nhưng trong số các tay đua xe máy nghiệp dư ở Bắc Loan này, tao tìm không ra người nào thực lực mạnh hơn chú, lần này trọng tài đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, tao không có khả năng chơi chiêu nữa, muốn thu được quán quân nhất thiết phải dựa vào thực lực, tao tin tưởng thực lực của chú.

Văn Dương đương nhiên nhìn thấu Hướng Cảnh Phàm ngờ vực vô căn cứ, nhưng hết thảy đều đã không trọng yếu, mục đích duy nhất của buổi tối hôm nay chính là giết chết An Phùng Tiên, về phần Hướng Cảnh Phàm, Văn Dương căn bản cũng không quan tâm, mời Hướng Cảnh Phàm tham gia thi đấu chẳng qua là một cái lý do mà thôi, trước mắt, Văn Dương chỉ muốn lợi dụng Hướng Cảnh Phàm câu ra An Phùng Tiên.

Hướng Cảnh Phàm quả thực thích đua xe, đây là thứ người khác không cách nào cảm nhận được, ánh mắt hắn tràn đầy hưng phấn:

– Tôi sẽ đem ra hết toàn lực.

– Người với người giao tình đều là từ không tới có, từ cạn đến sâu, tao hi vọng giao tình giữa chúng ta sẽ càng ngày càng sâu.

Văn Dương đột nhiên nghĩ, nếu như có thể được đoàn đua xe ABC gia nhập liên minh, đối với Đức quốc mà nói, sao không phải là một chuyện tốt?

– Có thể cùng lão đại bang Đức quốc kết giao tình, đó là vinh hạnh của Hướng Cảnh Phàm tôi.

Hướng Cảnh Phàm phát hiện Văn Dương cũng không quá đáng ghét.

Văn Dương cười ha ha, theo Hướng Cảnh Phàm nói:

– Đừng khách khí, Văn Dương tao thích kết giao bằng hữu, chẳng những nguyện ý kết giao bằng hữu với chú, cũng nguyện ý kết giao bằng hữu cùng người có văn hóa, người như An lão sư tao đã hướng tới việc làm quen từ rất lâu rồi, ha ha, tao cùng An lão sư vốn là không hòa thuận, Tiểu Phàm, cậu có thể giúp anh một chuyện hay không, hẹn An lão sư tới nơi này nhờ một chút?

Hướng Cảnh Phàm nhìn chằm chằm Văn Dương hồi lâu, thở dài một hơi:

– Kỳ thực anh cùng An lão sư cũng không có thâm cừu đại hận gì, tôi thật hi vọng các người sẽ trở thành bằng hữu.

Văn Dương muốn cười lại cười không nổi, trên gương mặt cứng ngắc của hắn xẹt qua một tia tiếc nuối:

– Cho nên, tao muốn mời anh ta đến một chuyến, chấm dứt hiểu lầm giữa chúng ta.

Hướng Cảnh Phàm như ý vị thâm trường nói:

– Văn ca suy nghĩ nhiều rồi, An lão sư cũng muốn gặp anh một chút, các người đã đều muốn giải quyết vấn đề, như vậy là hay nhất không hơn, anh yên tâm, anh ta nhất định đến.

Văn Dương hơi nheo mắt lại:

– Tao chờ hắn.

Hướng Cảnh Phàm nhìn đầu đường xa xa, cũng vậy hơi híp mắt nói:

– Anh ta tới rồi.

Vừa dứt lời, xa xa từng đợt tiếng xe gầm vang lên, 1 chiếc XK chạy như bay đến đầu đường khu bỏ hoang, bởi tốc độ quá nhanh, hắn lại phanh gấp, lốp xe cùng mặt đất ma sát kịch liệt, phát sinh âm hưởng chói tai, tại sau chiếc xe XK là mười sáu chiếc xe máy chia làm 2 hàng theo sát, bọn họ là đoàn xe ABC nổi tiếng nhanh nhẹn dũng mãnh.

Văn Dương hơi biến sắc mặt, đoàn xe ABC hộ vệ An Phùng Tiên, nghiễm nhiên ngoài dự liệu của Văn Dương, trong mắt hắn, An Phùng Tiên chẳng qua là một thằng giang hồ ất ơ mà thôi, tối đa cộng thêm một thằng Hướng Cảnh Phàm, nhưng không nghĩ tới những thành viên khác của đoàn xe cũng trung thành và tận tâm đối với An Phùng Tiên. Mắt thấy đoàn xe ABC cấp tốc tới gần, hắn đút 2 ngón tay vào mồm, thổi ra một tiếng hú bén nhọn, sau đó cười, tiếng cười lạt phá tan bầu trời đêm, quanh quẩn bốn phía, trong nháy mắt, thế giới huyên náo bỗng yên tĩnh lại, tiếng cười bén nhọn dường như là một ám hiệu tập hợp, lập tức đám du côn của Bang đức quốc cấp tốc áp sát về phía Văn Dương.

Sắc mặt Hướng Cảnh Phàm ngưng trọng, tới thời khắc mấu chốt hết sức căng thẳng, thực lực của hai bên cách xa như vậy, lẽ nào thất bại của 9 năm trước lại muốn lặp lại một lần? Ánh mắt của hắn có chút bối rối.

Không biết là người nào đốt lên lửa trại, có thể lửa trại cũng là một loại tín hiệu Bang đức quốc tập hợp nhân thủ.

An Phùng Tiên không có hoảng loạn, trước khi tới hắn đã làm xong dự định xấu nhất, nhảy xuống từ chiếc xe XK, hắn không có dừng lại nửa giây, mà là quyết đoán lựa chọn, hăng hái tới gần Văn Dương. Tại trước khi Bang đức quốc hoàn toàn tập hợp, nhất thiết phải khống chế được Văn Dương, nếu lực lượng 2 bên cách xa, muốn ngả bài chỉ có thể đánh giáp lá cà, cá chết lưới rách.

An Phùng Tiên biết, thành bại ở trong một lần hành động này…

Hướng Cảnh Phàm lập tức hiểu ý đồ của An Phùng Tiên, hắn không chút do dự chỉ huy đoàn xe ABC nhanh như tia chớp mà lao đến phía sau Văn Dương, tản ra thành một cái vòng vây hình quạt.

Văn Dương kịch liệt co rút đồng tử, hắn không nghĩ tới An Phùng Tiên cùng mười mấy người trong đoàn xe ABC cỏn con này dám khiêu chiến Bang đức quốc của hắn, mắt thấy vòng vây rất nhanh co lại, Văn Dương cũng hít một hơi hơi lạnh, vừa định đột phá vòng vây, An Phùng Tiên đã dẫn đầu rút súng lục ra:

– Văn Dương, chúng ta phải nghiêm túc nói chuyện.
– Mày cầm súng, nói thế éo nào?

Văn Dương trừng mắt nhìn An Phùng Tiên, trên gương mặt lôi thôi mà giảo hoạt tràn đầy địch ý, tình thế chuyển tiếp đột ngột, Văn Dương vẫn bình tĩnh như cũ, thật không hổ là lão đại của xã đoàn.

– Bảo bọn nó lui ra hết đi.

An Phùng Tiên căng thẳng thần kinh toàn thân, hắn biết lần này ngả bài cùng Văn Dương sẽ quyết định vận mạng của mình, hoặc là đứng vững gót chân tại Bắc Loan, hoặc là lăn ra khỏi Bắc Loan, hoặc chết sớm luốn, hắn đưa ngón tay cài vào cò súng.

Văn Dương cảm nhận được sát khí bén nhọn, hắn không có một chút do dự, quyết đoán mà hét lớn một tiếng:

– Toàn bộ tản ra!

Là tản ra, không phải là giải tán, Văn Dương quả nhiên cường hãn, hắn cũng không có thỏa hiệp với đối thủ trong nguy hiểm, điều này làm cho An Phùng Tiên cảm thấy kính nể. Một trận rối loạn, đám người áp sát tới bỗng đình chỉ đi tới, một lát sau, đoàn người dần dần tản ra, tại phía ngoài mấy chục mét xa xa bao vây lại An Phùng Tiên cùng với đoàn xe ABC.

An Phùng Tiên tạm thời thở phào nhẹ nhõm, hắn bất đắc dĩ vặn chốt an toàn, trầm giọng hỏi:

– Tại sao mày muốn giết tao?

– Có người bỏ tiền ra.

Văn Dương bắt đầu tỏ ra yếu kém, nhưng không phải là nhu nhược, xem xét thời thế sau đó, hắn biết tình cảnh mình cực kỳ nguy hiểm, cho nên hắn không muốn giấu diếm, hôm nay chỉ có thể chờ đợi thời cơ, ngu muội chống lại sẽ chỉ đưa tới họa sát thân, cho dù thủ hạ của hắn đem An Phùng Tiên bẻ xương lột da, tự hắn cũng uổng mất tính mệnh, không đáng.

An Phùng Tiên nhàn nhạt hỏi:

– Kẻ nào?

Văn Dương trầm mặc, nếu mà hắn nói ra tên cố chủ, vậy danh dự của Văn Dương hắn sẽ trở thành không đáng một đồng tiền, hơn nữa sẽ còn bị nghiêm khắc trả thù, Văn Dương thở dài một hơi, kiên định lắc đầu:

– Không hợp quy củ, dù cho mày giết tao, tao cũng không thể nói ra.

– Tốt, vậy thì tao sẽ giết mày.

—Hết chương 193—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.