Chương 188: Kẻ tung người hứng
An Phùng Tiên đã ăn xong, hắn hiểu rõ Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị đang kẻ tung người hứng, những lời đâm thọt này nếu nghe tiếp, phỏng chừng Hạ Mạt Mạt vốn bướng bỉnh sẽ giở mặt, dù cho Hạ Mạt Mạt không trở mặt, máu mũi An Phùng Tiên cũng phải phun ra, hắn thở dài thật sâu, khẩn cầu:
– Xin lỗi! An lão sư trịnh trọng xin lỗi với Bối Nhị Nhị bạn học, Dụ Mỹ Nhân bạn học, bảo đảm sau này không đơn độc đi ra ngoài ăn cơm với bất kỳ ai một trong 3 các em, kể cả là đi dạo phố, du ngoạn, xem phim, làm tình…
– Phi.
Ba cái cô gái xinh đẹp trăm miệng một lời, cùng phun nước miếng.
An Phùng Tiên cười to:
– Ha ha, mau ăn cơm, mau ăn cơm đi, ăn xong rồi về nhà sớm, bằng không, Mạn Đình tỷ cùng Viện Viện tỷ sẽ sát nhân đó.
Hạ Mạt Mạt trong lúc bất chợt nói:
– An lão sư, thầy thích Dụ nương nhiều hơn hay là thích Cá cá nhiều hơn một chút?
An Phùng Tiên trong lòng mắng to Hạ Mạt Mạt nhiều chuyện, nhưng hắn không phải là ngu ngốc, hắn biết nên trả lời như thế nào vấn đề xảo quyệt này:
– Thích các em nhiều hơn, buổi tối các em đừng đánh đuổi An lão sư nữa, lưu lạc đầu đường xó chợ thê lương thảm thiết lắm.
– Hừ.
Ba cô gái xinh đẹp phối hợp vừa đúng lúc.
– An lão sư, mẹ em nhất định phải chờ Bối ba ba đi công tác trở lại rồi, nàng mới có thể về nhà sao?
Dụ Mỹ Nhân rất ít tách ra khỏi mẫu thân quá hai ngày, nàng ỷ lại Dụ Mạn Đình vô cùng nghiêm trọng.
An Phùng Tiên có thể cường liệt mà cảm thụ được biến hóa trong lòng Dụ Mỹ Nhân, bất tri bất giác, đối với Dụ Mỹ Nhân sinh ra thương yêu:
– Không phải, mẹ em tùy thời đều có thể về nhà, hai ngày này nàng chưa có trở về nhất định có nguyên nhân khác. Em đừng lo lắng, An lão sư sẽ chiếu cố em thật tốt. Nếu mà nhớ mẹ, em hãy gọi điện thoại cho nàng, bất quá, nghìn vạn đừng nói An lão sư xúi bậy ohhh.
Dụ Mỹ Nhân dùng một tay chống má than thở:
– Em cũng không nói, ngược lại An lão sư hướng mẹ em báo cáo trạng. Nói em đánh thầy, làm hại mẹ em điện thoại mắng em cả mười phút, em cùng mẹ trò chuyện cũng chỉ mười một phút đồng hồ à nha.Bối Nhị Nhị tràn đầy đồng cảm:
– Đúng, chính là vậy, mẹ em cũng phát giận lên em nữa. Em còn chưa từng thấy mẹ hung ác như vậy.
An Phùng Tiên quýnh lên, chuyện căn bản không phải như vậy, nhưng hắn dù có 10 cái mồm cũng không cách nào giải thích rõ, vừa định vùi đầu ăn cơm, lại bỗng nhiên thấy Hướng Cảnh Phàm ở ngoài quán cơm, kỳ quái là Văn Dương cư nhiên liền đứng ở bên người Hướng Cảnh Phàm, bọn họ hầu như vai sóng vai đi ra quán cơm Du Hương Xuyên.
An Phùng Tiên để đũa xuống, cầm khăn tay lau miệng:
– Ân, đều là lỗi của An lão sư, Mạt Mạt, Nhị Nhị, Cá cá, đợi lát nữa tự các em gọi xe uber về nhà nhé, An lão sư có việc gấp phải làm. Đồ ăn không ăn hết các em hãy đóng hộp mang về, tiết kiệm là một mỹ đức của nữ nhân tốt. Mặt khác, nhất định phải tính tiền lấy hóa đơn, chỉ có nữ nhi thị trưởng chân chính, mới xem thường chiếm loại tiện nghi nhỏ này.
– Em không có mang tiền à nha.
Bối Nhị Nhị hào phóng nhất, tiêu tiền như nước chảy, vẫn là người tính tiền trong ba đứa.
An Phùng Tiên hơi cười đứng lên:
– Yên tâm, An lão sư đã để lại 1 cục tiền trong cặp của Cá cá, tính tiền các em hãy tìm Cá cá.
Kỳ thực, hắn đem năm vạn tiền bỏ vào túi sách Dụ Mỹ Nhân, là muốn để cho Dụ Mỹ Nhân mua một ít quần áo cùng giày dép thật thời trang, thật đẹp, chuẩn bị nghênh tiếp công ty quảng cáo quay phim tuyên truyền và chụp ảnh…
Dụ Mỹ Nhân kinh ngạc không thôi, mở sách bao, bất ngờ phát hiện 1 cộc tiền mặt dày, trong lòng chợt cảm thấy kỳ quái: Tiền này rốt cuộc có nên lấy hay không đây nè?
– Cá Cá thật là thủ đoạn, keo kiệt.
Bối Nhị Nhị đang ghen, đây không phải là vấn đề tiền, mà là vấn đề tín nhiệm và giao phó.
An Phùng Tiên sừng sộ lên:
– Chính là bởi vì Cá cá keo kiệt nên tôi mới cho nàng quản lý tiền, được rồi, lão sư có việc gấp đi trước, ba người các em đều là bảo bối của An lão sư, cơm nước xong không được đi đâu, phải trực tiếp về nhà nghe chưa?.
Lòng mang bất mãn, Bối Nhị Nhị chu miệng nói:
– Dong dài, so với mẹ còn dong dài hơn.
An Phùng Tiên đi tới phía sau Dụ Mỹ Nhân cúi người xuống, cắn lỗ tai Dụ Mỹ Nhân nói nói mấy câu, Dụ Mỹ Nhân nghe xong, không khỏi cười duyên hi hi, trong nháy mắt, hương má của nàng nhuộm hồng, đôi mắt đẹp sáng lên, từ môi đỏ mọng nghe thấy bay ra tiếng cười còn hay hơn cả chuông bạc rung. An Phùng Tiên lúc gần đi, nhịn không được hôn một cái vào cái cổ tuyết trắng của Dụ Mỹ Nhân.
Bối Nhị Nhị vội hỏi:
– Thầy ấy nói cái gì vậy?
Dụ Mỹ Nhân liếc mắt nhìn bóng lưng An Phùng Tiên đã đi xa, cười quỷ dị nói:
– Muốn biết hông?
Bối Nhị Nhị cắn đầu đũa cười nhạt:
– Hừ! Lại đòi lấy váy để đổi sao?
– Tớ có thể nói cho cậu biết, cũng không cần váy gì cả… Cơ mà…
Dụ Mỹ Nhân hiện ra ánh mắt như nước.
Lòng hiếu kỳ của Bối Nhị Nhị rất nặng:
– Cơ mà cái gì cơ?
Hương má của Dụ Mỹ Nhân càng đỏ hơn. Nàng cắn lỗ tai của Bối Nhị Nhị nói vài câu, Bối Nhị Nhị lập tức mặt đỏ tới mang tai. Suy nghĩ một chút, nàng e thẹn nói:
– Tốt, tớ đáp ứng cậu.
Bị bỏ xó ở một bên, Hạ Mạt Mạt tức giận, nàng chợt vỗ bàn một cái, nói:
– Phục vụ đâu, canh mực cùng với bánh bí đỏ có phải đều bị các người ăn trộm rồi hay không?
Dụ Mỹ Nhân thè lưỡi, chớp mắt vài cái với Bối Nhị Nhị:
– Con gái của Thị trưởng lên cơn kìa. Ahihi!
Hạ Mạt Mạt đảo một vòng con ngươi, đột nhiên gắp lên một mảnh tôm hùm đặt ở trong bát của Dụ Mỹ Nhân, ôn nhu hỏi:
– Vừa rồi An lão sư nói cái gì với cậu vậy?
—Hết chương 188—