Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 187: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 187:

Chương 187: Mập mờ bên bàn ăn

Hạ Mạt Mạt chớp chớp cặp mắt to trông rất đơn thuần, lỗ mũi nhỏ có chút híp lại, nàng hanh hanh chiếc mũi, tận lực giúp cho mình hô hấp thông thuận, bởi vì lời nói này của An lão sư khiến Hạ Mạt Mạt nàng thiếu chút nữa hít thở không thông.

An Phùng Tiên cười thầm: Tuy lời nói hơi buồn nôn một chút. Nhưng cũng là lời trong lòng của mình. Hắn thừa cơ đưa tay tới, tại dưới bàn ăn cầm bàn tay nhỏ bé của Hạ Mạt Mạt, nhẹ nhàng mà vuốt ve, Hạ Mạt Mạt giả vờ tức giận. Cực lực rút ra bàn tay nhỏ bé, An Phùng Tiên dứt khoát dùng năm ngón tay đan vào 5 ngón tay nàng.

Hạ Mạt Mạt vẻ mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên:

– Sáng sớm ngày mai em muốn ăn mì thịt bò.

An Phùng Tiên mừng rỡ gật đầu:

– Tôi sẽ cho thêm một cái trứng chiên.

Hạ Mạt Mạt suy nghĩ một chút:

– Tốt nhất là có hai khối bò viên nữa.

An Phùng Tiên giả vờ trừng mắt ngạc nhiên:

– Tôi sẽ cho cả hai miếng chả lụa.

Hạ Mạt Mạt hơi giả vờ giận dỗi:

– Toàn là thịt, ngán lắm, thêm nấm hương, cà rốt, khoai tây, bông cải xanh thì tốt hơn.

An Phùng Tiên không nói gì, hắn chỉ cười, cười rất tà ác, Hạ Mạt Mạt đột nhiên cả người run lên:

– An lão sư. Tay thầy sờ chỗ nào vậy?

Bộ dáng An Phùng Tiên rất nghiêm túc, nói:

– Đều đã ướt rồi, bạn học Hạ Mạt Mạt nhất định nghĩ rất xấu nha.

Hạ Mạt Mạt kẹp lấy hai chân, hơi mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn:

– Người ta mới không xấu.

– Vậy tại sao lại chỗ đó lại ẩm ướt thành cái dạng này?

Đầu ngón tay An Phùng Tiên xẹt qua âm thần dính dẻo. Ôm lấy nội khố nhỏ, trừ phi Hạ Mạt Mạt chém đứt tay An Phùng Tiên, nếu không thì không cách nào đẩy tay hắn đi ra.

– Em cũng không biết à nha, có thể là tè ra quần, khanh khách… A… Không có khả năng mò lấy bên trong nữa rồi, a, An lão sư, trước khi ăn cơm phải rửa tay, thầy đã rửa tay chưa?

Hạ Mạt Mạt nhíu mày, ánh mắt quét nhìn thực khách bốn phía một cái, dĩ nhiên phát hiện có không ít nam nhân đang nhìn nàng, nàng vừa thẹn vừa vội, thật muốn đập vỡ cái tan tành cái mũi của An Phùng Tiên.

– Dùng 'nước' của Mạt Mạt rửa càng sạch sẽ hơn.

An Phùng Tiên thần tình thản nhiên, làm loại chuyện này hắn không phải là lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng, hai ngón tay hắn kẹp lấy âm thần non mềm, nhẹ nhàng xoa nắn, Hạ Mạt Mạt chợt vỗ bàn một cái, lớn tiếng thét chói tai:

– Lấy ra ngay!

An Phùng Tiên tan nát cõi lòng, cấp tốc rút tay dưới váy Hạ Mạt Mạt ra, buồn bực không ngẩng nổi đầu lên, hắn không cần nhìn cũng biết tiếng thét của Hạ Mạt Mạt nhất định đưa tới vô số ánh mắt, trời ạ! Nàng so với thị trưởng còn đáng sợ hơn.

– Mang thức ăn lên rồi đây.

Sáu người phục vụ nhanh chóng bước tiến, bưng lên thức ăn hương khí bốn phía, An Phùng Tiên và Hạ Mạt Mạt hai mặt nhìn nhau, trong ấn tượng, bọn họ còn chưa có gọi món ăn mà.

– Tôm Khoác Long Bào, Vịt Quay Thượng Hạng Long Đình, đây là Hải Sản Tần Bí Xanh, đây là Bào Ngư Om Nấm với Jămbông Sốt Dầu Hào, đây là Tôm Hùm Om Muối Tiêu món nổi tiếng nhất ở quán chúng tôi đó, còn có Chân Gà Kiểu Thái, đồ ăn toàn bộ đã lên đủ, các ngài còn muốn dùng thêm gì không ạ?

Người phục vụ thuần thục mang lên các món ăn Tứ Xuyên màu sắc sặc sỡ, An Phùng Tiên cùng Hạ Mạt Mạt thất kinh, mấy món ăn này toàn bộ là những món lúc trước hai người bọn họ tới đây ăn, còn có thêm vài món mới.

Hai thân ảnh mỹ diệu từ phía sau người phục vụ thản nhiên đi tới, Bối Nhị Nhị một bộ tham ăn, nói:

– Oa, đều chảy nước miếng rồi ohhh.

Dụ Mỹ Nhân vội ho một tiếng, vươn một ngón tay trắng nõn, lắc đầu nói với người phục vụ:

– Hay nhất gọi thêm món: tình chàng ý thiếp yêu đương vụng trộm đi.

Hạ Mạt Mạt bực tức giậm chân, Bối Nhị Nhị lại ở một bên nhìn có chút hả hê.

Người phục vụ đau đầu, hắn đem ngũ quan toàn bộ tập trung lại, cũng nghĩ không ra có món gọi là: tình chàng ý thiếp yêu đương vụng trộm:

– Tiểu thư,…

An Phùng Tiên phất tay một cái:

– Thêm một món Vi cá mập xào sả ớt sao?.

Bối Nhị Nhị cũng phất tay một cái:

– Dù sao cũng không mất tiền, lại thêm một dĩa bánh nướng bí đỏ nha.

– Dạ, có ngay ạ!
Người phục vụ đồng ý, thấy không ai tiếp tục gọi món ăn, nhanh chóng lui xuống, đi thật xa còn thì thầm: Tình chàng ý thiếp yêu đương vụng trộm là cái đéo gì? Không đúng. Không đúng, chắc chắn không phải là món ăn rồi.

– Oa. Ăn ngon quá à nha.

Bối Nhị Nhị rất giống quỷ đói đầu thai, nàng dùng hai cây trắng noãn ngón tay kẹp lấy một cái hương lạt giải đùi nhẹ nhàng mút liếm, thỉnh thoảng phiêu động đưa tình ẩn tình ánh mắt, thấy được An Phùng Tiên hồn phi phách tán, hạ thể sưng lên.

– Được được! được, ăn ngon à nha.

Dụ Mỹ Nhân tư thế ưu nhã, cho dù là làm ra vẻ, cũng là một phen phong cảnh mỹ miều, nàng đối với món Vịt Quay Thượng Hạng Long Đình khen không dứt miệng.

Kỳ quái là, nàng và Bối Nhị Nhị hai người cũng không thèm nhìn An Phùng Tiên cùng Hạ Mạt Mạt, tự khen tự ăn, rất không có lễ phép.

Kỳ quái hơn chính là, An Phùng Tiên cùng Hạ Mạt Mạt dĩ nhiên ngơ ngác nhìn hai người bọn họ ăn.

Dụ Mỹ Nhân kẹp lấy một mảnh cá hồi nói:

– Nhị Nhị, cậu mà cũng làm nữ nhi thị trưởng thì tốt rồi.

Bối Nhị Nhị nhè ra một cây xương cá, hỏi:

– Vì sao?

Dụ Mỹ Nhân cười khẽ:

– Bởi vì sẽ không ai dám can đảm nói cậu ngực lớn nhưng không có đầu óc.

Ánh mắt Bối Nhị Nhị có thể sát nhân:

– Thúi chết cá làm con gái thị trưởng cũng không sai.

Dụ Mỹ Nhân nhấm nuốt lấy miếng cá còn lại:

– Ân?

Bối Nhị Nhị cả giận nói:

– Bởi vì không ai dám can đảm nói cậu chuyên đi lừa gạt váy người khác.

Dụ Mỹ Nhân thở dài:

– Ai, đáng tiếc chúng ta đều không phải là nữ nhi của thị trưởng.

—Hết chương 187—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.