Chương 186: Tam mỹ nhân ghen tuông
Đến quán cơm Du Hương Xuyên ăn cơm dường như đã thành thói quen vậy, vào giờ cao điểm này, lúc ăn cơm có thể đặt được một vị trí đắc địa như vậy, không phú cũng quý.
An Phùng Tiên hiện tại không phải là người giàu có, cũng không phải quý nhân hay quan to, nhưng hắn cũng có thể được ngồi ở vị trí tốt. Bởi vì bên người hắn có ba cô gái xinh đẹp phi phàm, trong đó một vị là con gái rượu của thị trưởng.
Ông chủ Tiền của quán cơm Du Hương Xuyên đi tới trước mặt Hạ Mạt Mạt, cung kính đưa lên danh thiếp mạ vàng, nói:
– Xin cô nương thay tôi vấn an lệnh tôn đại nhân nha, bản điếm(quán ăn) có thể được thiên kim của thị trưởng đến ăn, chúng tôi cảm giác sâu sắc vinh hạnh.
– Đâu có, đâu có, là do món ăn ở đây ăn ngon đó.
Hạ Mạt Mạt vừa ăn xong món khai vị, vừa khen lớn, ánh mắt của nàng đã sắp cười ra nước đây, tuy nói danh hào thiên kim của chủ tịch Tập Đoàn Chế Phong cũng không thấp, nhưng so sánh với con gái thị trưởng mà nói, hiển nhiên kém một mảng lớn, bởi vì chỉ cần thị trưởng ra lệnh một tiếng, quán cơm Du Hương Xuyên có khả năng sẽ biến thành quán heo Du Hương Xuyên ngay.
– Vậy thì không quấy rầy cô nương ăn tối nữa, ngày hôm nay hết thảy bàn này toàn bộ miễn phí, sau này cô nương tới dùng cơm cũng toàn bộ miễn phí, chỉ cần cô nương nguyện ý, mỗi ngày tới nơi này ăn cơm đều là miễn phí.
Hai con mắt của Ông chủ Tiền cười thành một đường may.
Hạ Mạt Mạt chuyển tròng mắt, cảm giác được người ta nịnh hót thật hay, nàng có chút dương dương đắc ý:
– Xia xìa! Vậy chúng tôi ăn cơm trước đây.
– Tốt, cô muốn ăn cái gì xin cứ phân phó người phục vụ, xin mời ngài!
Ông chủ Tiền cung kính lui ra. Dụ Mỹ Nhân dùng sức vỗ tay:
-Oa, Mạt Mạt cư nhiên thành nữ nhi ngoan của thị trưởng ba ba à nha.
Bối Nhị Nhị vẻ mặt tươi cười:
– Tốt quá à nha, dùng cơm cùng con gái thị trưởng không bị lấy tiền à nha, sau này không cần ăn mì nữa rồi.
An Phùng Tiên sừng sộ lên, hỏi:
– Tôi nấu mì rất khó ăn sao?
Bối Nhị Nhị chu cái miệng khả ái nhỏ nhắn lên, nói:
– Không phải là khó ăn, nhưng mỗi ngày ăn mì rất dễ làm cho người ta biến thành hình dạng sợi mì rồi.– Khanh khách…
Hai cô gái xinh đẹp cười to.
Hạ Mạt Mạt ăn xong món tôm hùm hấp, mút mút ngón tay:
– Thôi đi, đừng châm chọc tớ nữa, người nào lại chê cười tớ, tớ sẽ giở mặt đó, hừ! Tớ mới không lạ gì cái gì thị trưởng nữ nhi, tớ tình nguyện mỗi ngày ăn mì.
An Phùng Tiên đang huyễn tưởng ngón tay của Hạ Mạt Mạt biến thành đại nhục bổng của hắn, nghe được Hạ Mạt Mạt nói muốn ăn mì, An Phùng Tiên nhất thời mặt mày rạng rỡ:
– Tôi nguyện ý mỗi ngày nấu mì tôm, hủ tiếu, bún bò,… cho Mạt Mạt ăn, cái gì cũng có, mì bò, mì gà, mì heo, miến, phở, nui…
Hạ Mạt Mạt đầu tiên là vui vẻ, lập tức khoe mã nói:
– An lão sư, thầy lầm rồi, tôi không muốn thầy nấu, tôi ăn ngoài tiệm là được rồi.
– Khanh khách…
Hai cô gái xinh đẹp lại cười duyên liên tục, An Phùng Tiên cũng vậy, cực kỳ vui sướng trong lòng.
Hạ Mạt Mạt nghiêm sắc mặt nói:
– An lão sư, chúng ta gạt người ta cũng không tốt.
An Phùng Tiên thở dài nói:
– Hạ Mạt Mạt bạn học. Là Ông chủ Tiền hiểu lầm em, lại không phải chúng ta cố ý lừa gạt ông ta, hết thảy không có quan hệ gì với chúng ta. Vị trí này cũng không phải là do tôi đặt, tôi mang em ngươi đến quán Du Hương Xuyên ăn cơm chỉ do chạm vận khí, nào biết tiểu thư tiếp tân nơi này nhận ra em. Lần trước tới nơi này ăn cơm, tôi từng nói bậy em là con gái của Thị trưởng thành phố, tôi đoán là tiểu thư nọ bẩm báo cho Ông chủ Tiền biết em lại quang lâm, cho nên Ông chủ Tiền mới đến đưa danh thiếp.
Một đám mây đen bò lên trên mặt Dụ Mỹ Nhân:
– Nga… Các người trước đây đơn độc tới nơi này ăn cơm hả????
Bối Nhị Nhị nổi giận đùng đùng:
– Tớ mặc kệ… Các người lần trước ăn cái gì, ngày hôm nay liền phải ăn cái đó.
– Tôi, tôi không nhớ gì cả.
An Phùng Tiên thật muốn nhổ đứt vài cọng tóc. Bởi vì đau đầu.
Hạ Mạt Mạt há lại đồng ý chịu thua, nàng lập tức trả lời lại một cách mỉa mai:
– Tớ nhớ kỹ, nhưng tại sao tớ phải nói cho các cậu biết, tớ chỉ có thể nói đồ ăn lần trước, ăn quá ngon mà.
– Xin hỏi nữ nhi thị trưởng, ngày hôm nay muốn ăn đồ ăn gì, sẽ do tớ cùng Nhị Nhị đãi, cậu đồng ý không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Mỹ Nhân ngậm sương, nàng tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ngày hôm nay liên tục bị hạ nhục, trong lòng đã không hiểu giận lên, thầm nghĩ: Ngựa hiền bị người ta cưỡi, người hiền bị người khác lấn, hôm nay An lão sư yêu Bối Nhị Nhị được muốn chết, không nghĩ tới Hạ Mạt Mạt càng xảo trá, bất động thanh sắc ước hẹn cùng An lão sư, mình còn như cái đứa ngốc, hừ! Nếu không tranh thủ, chỉ sợ mình và mẹ đều bị từ bỏ.
– Tùy tiện, các cậu đãi món gì tớ đều sẽ ăn.
Hạ Mạt Mạt dào dạt đắc ý, nghĩ thầm: An lão sư tới nơi này ăn cơm đơn giản chính vì làm hài lòng mình, hừ, chứng minh chiến thuật của mình đã đúng, ân, nhất định phải chịu đựng, không thể để An lão sư lừa gạt lên giường, để cho thầy ấy vẫn ham muốn mình, chờ sau khi tốt nghiệp, mình liền buộc hắn lấy mình, không cưới mình sẽ không cùng hắn lên giường.
Dụ Mỹ Nhân âm nhu cười:
– Nhị Nhị, hai chúng ta cùng đi toilet, đi toilet xong trở về lại gọi món ăn, mẹ nói, trước khi ăn cơm phải rửa tay.
Bối Nhị Nhị liên tục gật đầu:
– Đúng, phải rửa tay, sau khi ăn xong phải đánh răng, đáng tiếc nơi này không có bàn chải đánh răng à nha.
Dụ Mỹ Nhân thở dài lắc đầu:
– Mua thêm cái khăn lông tới nơi này tắm có được hay không? Thực sự là ngực lớn nhưng không có đầu óc, đi mau đi.
Bối Nhị Nhị đi theo đít Dụ Mỹ Nhân, sau đó lầu bầu:
– Thầy ấy nói tớ ngực đẹp mà.
Hạ Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên:
– Nam nhân thích nữ nhân ngực lớn đều là hạng nam nhân nông cạn.
An Phùng Tiên thở dài, nói:
– Tôi vốn chính là nam nhân nông cạn, tôi chỉ muốn nấu nấu mì thịt bò, miến gà cho nữ nhân tôi yêu mến ăn. Có thời gian, tôi sẽ cùng cô ấy cưỡi xe máy PKL đi dạo. Nếu quả thật có kiếp sau, tôi vẫn như cũ không chút do dự dùng tính mạng để bảo hộ nữ nhân mà tôi yêu mến.
—Hết chương 186—