Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 184: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 184:

Chương 184: Liên minh tan vỡ

An Phùng Tiên cười khẽ:

– Ha ha, không đau thì không sao rồi, đến đây nào, lão sư tiếp tục cắm vào rồi.

Bối Nhị Nhị làm nũng:

– Ưm, nhẹ một chút… Ohhh… Thật căng, ohhh…

An Phùng Tiên đột nhiên đẩy một cái lút cán, hoàn toàn chiếm cứ âm đạo của thiếu nữ:

– Thả lỏng nào, toàn bộ tiến vào rồi.

Bối Nhị Nhị thở dốc từng ngụm từng ngụm:

– An lão sư, mẹ thực sự thích làm tình cùng thầy sao?

An Phùng Tiên hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ:

– Đúng vậy, kể cả khi kinh nguyệt của mẹ em tới rồi, nàng vẫn muốn cùng An lão sư làm tình.

– Thật là ghê tởm, ohhh… An lão sư, thầy yêu em sao?

Bối Nhị Nhị cau mày hỏi, nàng kinh ngạc âm đạo của mình dĩ nhiên có thể dung nạp được cây côn thịt to lớn như vậy, lông tơ nhàn nhạt bị âm mao dày đặc bao phủ hoàn toàn, biểu thị cây đại nhục bổng dài hơn hai mươi cen ti mét toàn bộ đã cắm vào, một chút cũng không thừa lại, toàn bộ chen vào hạ thể của mình. Trong chỗ sâu âm đạo truyền đến sự nhảy lên kỳ quái, trêu chọc những sợi dây thần kinh nhạy cảm, Bối Nhị Nhị lại mở to hai mắt. Chờ An Phùng Tiên hồi đáp.

An Phùng Tiên thâm tình cười nói:

– Yêu mà.

Bối Nhị Nhị vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ côn thịt kết hợp cùng lỗ huyệt non mềm:

– An lão sư, lông của thầy thật nhiều, đâm nhột tay quá.

– Ân, còn lông lồn của Nhị Nhị thì lại rất mềm mại.

Thấy Bối Nhị Nhị không có dị dạng, An Phùng Tiên dùng phần gốc côn thịt chậm rãi nghiền ép miệng huyệt non mềm.

Bối Nhị Nhị đã có cảm giác:

– A… An lão sư, hình như càng động càng thoải mái, a…

An Phùng Tiên cười xấu xa:

– Mẹ em rất thích tôi dùng lực mạnh một chút.

– Vậy An lão sư có thể dùng lực một chút rồi.

Bối Nhị Nhị xấu hổ mà xoay chuyển, hếch bờ eo thon thả một cái.

– Âm đạo của em quá non, An lão sư sợ làm xấu nhục huyệt của em mất.

An Phùng Tiên rút ra buồi lại chậm rãi cắm vào, Bối Nhị Nhị nhắm cặp mắt xinh đẹp, nàng kỳ quái loại cảm giác tiêu hồn này. Trong lòng lại hiểu thông suốt: Trách không được mẹ thích làm tình cùng An lão sư, thì ra thực sự rất thoải mái, trời ạ, rất kỳ quái à nha, An lão sư động càng nhanh, càng căng đau, nhưng càng căng đau hình như càng thoải mái, càng cực khoái…!

An Phùng Tiên quả thực động tác rất nhanh, tựu như đâm thọc mật huyệt An Viện Viện mà đâm thọc lỗ nhỏ của nữ nhi nàng vậy.

Tiếng 'tư tư' từ từ bị thay thế bởi tiếng “Ba ba”, An Phùng Tiên đã lâm vào dục vọng, cả An Viện Viện đều khó mà chống đối cường độ đâm thọc cường hãn như vậy, con gái nàng có thể chống đỡ bao lâu thời gian đâu nè?

Đáp án rất nhanh thì có, Bối Nhị Nhị căn bản không cách nào chống đỡ được An Phùng Tiên tấn công dồn dập, còn chưa kịp nỗ lực nghênh hợp, cảm giác tê dại ngứa ngáy liền nhanh chóng tràn ngập toàn thân, nàng ôn nhu rên rỉ:

– A a a. An lão sư, em yêu thầy, An lão sư, em thích làm tình với thầy, ôi chao, hình như không chịu nổi rồi, em không xong rồi, ôi chao, An lão sư, ôm em đi.

An Phùng Tiên cũng đã chịu không nổi, âm đạo của Bối Nhị Nhị có lực hút và co rút trí mạng, đại nhục bổng bị nghiền ép ngoan cường mà đào đưa hơn mười phát, An Phùng Tiên rốt cục hét lớn một tiếng, đem toàn bộ tinh dịch phun ùa vào trong tử cung của Bối Nhị Nhị…

– An lão sư, thầy có thể không rời trường học được không?

– Tuyệt không rời đi.

Liên minh giữa 3 cô gái xinh đẹp đã tan vỡ, Dụ Mỹ Nhân chỉ có thể thở dài, chỉ trong thời gian một tiết, An Phùng Tiên đã bắt Bối Nhị Nhị làm tù binh. Duy chỉ có Hạ Mạt Mạt vẫn kiên trì như cũ, vô luận An Phùng Tiên cầu xin làm sao, Hạ Mạt Mạt chính là không muốn ngồi xe của An Phùng Tiên.

Xa xa Hướng Cảnh Phàm âm thầm buồn cười, xử lý xong Thổ Lang, sau đó, hắn đem xe trả lại cho An Phùng Tiên, may mắn nhìn thấy tình cảnh An Phùng Tiên có biệt danh sát gái khét tiếng bị 1 thiếu nữ cự tuyệt.

– Mạt Mạt, quên đi, chúng ta phải đi thăm ba cậu, qua thời gian thăm hỏi liền phải chờ đến buổi tối.

Dụ Mỹ Nhân vội vàng đi ra hoà giải. Bất quá, nàng hối hận, hối hận để cho Bối Nhị Nhị đi dò xét An Phùng Tiên, bây giờ ánh mắt Bối Nhị Nhị xem An lão sư so với Dụ nương nhìn An lão sư còn ôn nhu hơn, hừ! Ngu ngốc Nhị Nhị, lại có thể nào lọt khỏi ma trảo của An lão sư?

Quên đi, quên đi, An lão sư còn là lão công của mình, giận dỗi cùng chồng mình, lại để cho con Nhị Nhị ngốc nghếch này lợi dụng sơ hở thì không đáng.

– Hừ, được rồi.

Có bậc thang rút lui, Hạ Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn Bối Nhị Nhị. Chui vào trong chiếc xe XK, trong lòng không khỏi thở dài: Dụ Mỹ Nhân và Bối Nhị Nhị hai con bé này quả thực đều là tiểu hồ ly, trước mặt là một bộ. Phía sau là một bộ, khổ tâm thiết kế thòng lọng lại uổng phí, An lão sư nhất định hận mình, hừ! Hận thì hận sao?, dù sao cũng mình vẫn còn là xử nữ. Nghe nói thứ nam nhân càng không có được, hắn lại càng muốn lấy được, mình chính là xử nữ An lão sư thèm muốn trong lòng, kiên quyết không cho An lão sư đơn giản thực hiện được.

– Có thể đi ăn trước một chút gì không? Em đói bụng rồi.

Vẻ mặt xuân phong, Bối Nhị Nhị làm bộ không phát hiện, nghĩ thầm: Trừng cái gì mà trừng? Cậu lại chưa thử làm tình cùng An lão sư, cậu đương nhiên không có vấn đề nha, bây giờ người ta cái gì đều đã cho An lão sư, tớ mới mặc kệ cái gì mà liên minh với chả đồng minh.

– Được, chúng ta đi ăn cái gì trước đã.

An Phùng Tiên thở dài một hơi, nghĩ thầm: Hạ Mạt Mạt em giỏi lắm, một ngày nào đó, tôi sẽ chơi em lên bờ xuống ruộng, để xem em còn chảnh chó được tới khi nào, không phải là chỉ có cặp đùi đẹp mắt một chút sao? Chảnh cái gì mà chảnh?

Hạ Đoan Nghiễn nhìn thấy An Phùng Tiên thì có chút ngoài ý muốn, An Phùng Tiên vẫn còn sống rất tốt. Hạ Đoan Nghiễn đã yêu cầu Văn Dương động thủ sớm, hắn tuyệt không cho phép An Phùng Tiên chạm vào một đầu ngón tay của Hạ Mạt Mạt.

Có lẽ An Phùng Tiên không sống quá đêm nay, Hạ Đoan Nghiễn lộ ra một tia cười tàn nhẫn, hắn tự an ủi mình ở trong lòng.

– Tôi muốn cùng Hạ tiên sinh đơn độc trò chuyện mười phút được không?

Giang Dung không ở đây. An Phùng Tiên khẩn cầu một người nữ nhân xinh đẹp tên là Trương Mân, nàng là một trong các tình phụ của Hạ Đoan Nghiễn, có thể làm tình phụ của tổng tài Tập Đoàn Chế Phong, dung mạo đương nhiên không kém được, chỉ là Trương Mân này cũng quá khinh bạc, ánh mắt vẫn nhìn An Phùng Tiên không ngừng, An Phùng Tiên mới vừa nói xong yêu cầu, Trương Mân liền mỉm cười gật đầu, thản nhiên đi ra phòng bệnh, để cho An Phùng Tiên đơn độc nói chuyện cùng Hạ Đoan Nghiễn.

– Là ông tìm người tới giết tôi sao?

—Hết chương 184—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.