Chương 180: Anh hùng khó vượt ải mỹ nhân
– Ở đây có một trăm vạn, mày lập tức viết đơn ly hôn với Cô giáo Vương, nếu mà mày không viết, tao sẽ giết mày ngay lập tức.
Hướng Cảnh Phàm móc ra một tờ chi phiếu, lại lấy ra một thanh dao dài nói:
– Cho mày cân nhắc trong mười giây.
– 1, 2, 3, 4…
Lão Lưu thầm nghĩ trong 4 giây, liền lớn tiếng đồng ý:
– Tôi đáp ứng, tôi đáp ứng, tôi sẽ viết ngay lập tức.
Hắn không phải là cân nhắc có đồng ý ly hôn hay không, mà là cân nhắc tấm chi phiếu kia có phải là thật không, bất quá lão Lưu làm nghiệp vụ về mậu dịch, rất nhanh thì nhận ra chi phiếu là hàng thật giá thật, trong lòng hắn mừng như điên, nghĩ thầm: Tuy rằng lão bà xinh đẹp, nhưng đã gần trung niên, mình có một trăm vạn còn lo không tìm được nữ nhân càng trẻ tuổi thanh xuân hơn sao?
Vương Tuyết Nhung hoang mang lo sợ, ý nghĩ hỗn loạn, nói:
– Các người đây là ý gì?
Hướng Cảnh Phàm tức giận nói:
– Cô câm miệng cho tôi.
Lão Lưu viết đơn xong, hắn rất nhanh ấn tờ đơn ly dị vào tay Hướng Cảnh Phàm. Hắn đọc lên: Bản thân cùng thê tử Vương Tuyết Nhung tính cách không hợp nhau, đã mất đi sinh hoạt phu thê nhiều năm, mất đi cơ sở tiếp tục chung sống. Hiện bản thân chính thức ly hôn cùng Vương Tuyết Nhung, con trai sẽ do bản thân tôi nuôi nấng, tài sản trong nhà toàn bộ thuộc về tôi. Đơn này đã thỏa thuận cùng Vương Tuyết Nhung, nhất trí đồng ý.
Tại mục ký tên, lão Lưu đã ký vào đại danh, Vương Tuyết Nhung còn đang do dự, bất quá, thấy ánh mắt Hướng Cảnh Phàm âm trầm, nàng vẫn là ký vào, chỉ là không cam lòng, bĩu môi một câu:
– Dù cho ly hôn, tài sản cũng phải chia đều nha.
Lão Lưu cười nhạt:
– Vương Tuyết Nhung, cô đừng giả vờ giả vịt, người ta có thể thoáng cái cho tôi một trăm vạn, còn có thể bạc đãi cô sao?
Hướng Cảnh Phàm hét lớn một tiếng:
– Mày dài dòng nữa, tao xé chi phiếu đó.
Lão Lưu sắc mặt đại biến, nhanh chóng đút chi phiếu vào túi:
– Đừng đừng đừng, đại ca, em đi trước, chúc các vị hạnh phúc.
Kỳ thực, Hướng Cảnh Phàm không ép lão Lưu viết đơn ly hôn, lão Lưu cũng sẽ ly hôn với nàng, bởi vì hắn đéo thể chấp nhận được con đĩ lẳng lơ đầy trai hoang này.
– Nhớ kỹ, miệng mồm không kín, đem sự tình hôm nay nói ra lung tung, như vậy thì mày và con trai mày đều sẽ gặp phải tai họa đó.
Hướng Cảnh Phàm không quên căn dặn lão Lưu một câu.
– Tuyệt đối sẽ không nói ra, tôi còn muốn giết thằng chó này.
Lão Lưu Mãnh đá một cước vào Thổ Lang đang hôn mê trên mặt đất mới rời đi.
Trong phòng làm việc còn lại ba người, Thổ Lang bị Hướng Cảnh Phàm đập mạnh vào đầu, phỏng chừng nửa ngày khó tỉnh lại.
Hướng Cảnh Phàm nhìn An Phùng Tiên, lộ ra ánh mắt cầu xin:
– Còn anh nữa An lão sư, sau này anh còn dám chạm một cái vào Cô giáo Vương, tôi sẽ lột da anh.
An Phùng Tiên nhìn thoáng qua Vương Tuyết Nhung đang mê man, vừa cười vừa nói:
– Sẽ không, sẽ không đâu, đợi lát nữa tôi còn có tiết lịch sử phải dạy, mời vị huynh đệ này mang theo tên kia rời đi nhanh nhanh sao?.
Hướng Cảnh Phàm đưa tay ra:
– Mượn xe của An lão sư dùng một chút nha?
An Phùng Tiên liền ném chìa khóa xe tới.
Từ trước cửa sổ phòng làm việc, trông về phía chiếc XK đang xa dần, An Phùng Tiên không khỏi lắc đầu cười khổ:
– Thực sự là anh hùng khó vượt ải mỹ nhân.
Vương Tuyết Nhung yếu ớt hỏi:
– Hình như tôi đã từng gặp qua người này ở đâu đó rồi, An Phùng Tiên, cậu thành thật trả lời cho tôi, người này là không phải là bằng hữu của cậu chứ?
An Phùng Tiên cười cười:
– Đúng, cậu ta tên là Hướng Cảnh Phàm, là một nam nhân đầy nghĩa khí, có tâm huyết. Trọng yếu hơn là, hắn sẽ bảo hộ cho chị, bởi vì hắn rất thích chị, thích chị đã 5 năm rồi. Chị cảm thấy đã gặp qua hắn ở nơi nào đó, liền chứng minh các người có duyên phận với nhau.
Vương Tuyết Nhung nhàn nhạt nói:
– Nam nhân si tình không nhiều lắm, tốt hơn so với chồng tôi.
– Tốt hơn nhiều, hắn anh tuấn ôn nhu, tuổi còn trẻ, có nhiều tiền, hơn nữa đối với nữ nhân rất hào phóng, tại Quảng Bình phủ, hắn có một căn nhà đắt giá.
Trong lời nói của An Phùng Tiên có ẩn ý:
– Nghe rõ chưa, là nhà mới, chưa có ai ở.
– Nghe nói vậy thật hấp dẫn.
Vương Tuyết Nhung thoạt nhìn cũng rất bình tĩnh.
Ánh mắt An Phùng Tiên rất ôn nhu:
– Cho nên chị phải cân nhắc cho thật kỹ.
Vương Tuyết Nhung yếu ớt thở dài:
– Đáng tiếc, tôi sẽ không ly hôn, trừ phi chồng tôi thực sự không cần tôi nữa.
An Phùng Tiên hiện lên ánh mắt cổ quái, hắn suy tư chỉ chốc lát, vẫn là khẽ cắn môi, đi tới bàn công tác, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp ảnh chụp cùng một phần số liệu văn tự cặn kẽ:
– Chị xem một chút sao?, theo tôi được biết, chồng chị có ít nhất ba cô tình nhân: Một người trong đó là hàng xóm các người: Lý Nguyệt Nga, bụng Lý Nguyệt Nga đã chửa, ngày hôm trước đã nạo thai một lần, đều là chuyện tốt do trượng phu chị làm ra.
Còn có, chồng chị thích chơi đĩ, tại trong một khách sạn massage tên là 'Nhạc hưởng”, có một nữ nhân tên là Châu Châu, tướng mạo không sai, khẩu kỹ thuộc dạng nhất lưu, chuyên môn bú cu cho nam nhân. Chồng chị chẳng những để cho ả thổi tiêu, còn cùng ả lên giường, hơn nữa còn là tại trong lúc Cô giáo Vương làm việc. Đây là ảnh chụp trượng phu của chị cùng Châu Châu chịch nhau trong phòng ngủ ở chính nhà chị…
Nghe xong An Phùng Tiên tự thuật, lại nhìn một đống hình khiêu dâm của trượng phu cùng người khác, Vương Tuyết Nhung cư nhiên trên mặt không chút thay đổi:
– Làm sao cậu có những tấm hình này?
An Phùng Tiên nhàn nhạt trả lời:
– Đều là do hiệu trưởng Ân chụp đc. Về phần tôi làm như thế nào lấy được những tấm hình này từ hiệu trưởng Ân, chị đừng hỏi.
– Tôi… Tôi không hỏi. Tôi… Tôi muốn nói, tôi rất thích khu Quảng Bình phủ…
Vương Tuyết Nhung tuy rằng cố nén, nhưng nước mắt đã điên cuồng tuôn ra, An Phùng Tiên không có an ủi Vương Tuyết Nhung, hắn lẳng lặng nhìn Vương Tuyết Nhung khóc, bởi vì nữ nhân bị thương tổn có thể khóc thì không phải là chuyện xấu.
Năm phút đồng hồ sau, An Phùng Tiên mới khẽ mỉm cười:
– Đừng khổ sở nữa, tôi muốn nói cho chị biết một việc, chuyện rất nghiêm trọng.
Vương Tuyết Nhung sửng sốt:
– Cậu nói đi.
Bộ dáng của An Phùng Tiên rất nghiêm túc:
– Không khóc tôi mới nói.
– Tôi không khóc, cậu nói đi.
Vương Tuyết Nhung quả nhiên không khóc, biểu tình An Phùng Tiên nghiêm túc như thế, nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
An Phùng Tiên thần bí kề gần vào lỗ tai Vương Tuyết Nhung:
– Hướng Cảnh Phàm này, cũng có một con cặc rất to.
Vương Tuyết Nhung tức giận mắng:
– Đi chết đi.
– Ha ha ha…
An Phùng Tiên cười to….
—Hết chương 180—
Next chapter coming soon!