Chương 179: Đại họa lâm đầu
An Phùng Tiên thật bất ngờ, Vương Tuyết Nhung càng là kinh hô:
– Oa. Thật lớn, cũng không biết có thể kiên trì mười phút hay không?
Thổ Lang giận điên lên, nói:
– Con mẹ nó, con đĩ này dám sỉ nhục tao à? Không muốn nói mười phút, chính là năm mười phút cũng được nữa là, tao có bảy tình nhân đó.
An Phùng Tiên và Vương Tuyết Nhung cùng cười to.
Thổ Lang chỉa khẩu súng nhắm ngay đầu An Phùng Tiên, nói:
– Bọn mày cười cái gì?
An Phùng Tiên không chút tỏ ra sợ hãi đáp trả:
– 50 phút? Chú nói 30 phút chúng tao còn tin, chú nói năm mươi phút thì chỉ làm tao cười, ha ha ha…
Thổ Lang sắc mặt tái xanh:
– Im miệng, tao biết là mày cố ý khích tao, tao cho mày biết An Phùng Tiên, phép khích tướng của mày đã thành công rồi, tao sẽ cho bọn mày xem tao có thể kiên trì 50 phút hay không, hiện tại bọn mày ngay lập tức dừng lại, thằng này rút cặc ra, con kia cởi dây lưng, cởi quần thằng này, sau đó buộc ngược 2 tay ra sau lại, nhớ kỹ, trói chặt một chút. Nếu như tao phát hiện buộc thiếu chắc chắn, ta sẽ nổ súng giết cả 2.
An Phùng Tiên không khỏi âm thầm kêu khổ, Thổ Lang quả nhiên có kinh nghiệm, ý cởi quần rất cao minh, có quần bám lấy mắt cá chân, An Phùng Tiên muốn chạy cũng chạy không được, phản kháng cũng không linh hoạt.
…
Nam nhân không sợ khổ cực, chỉ sợ vợ ngoại tình. Chồng của Vương Tuyết Nhung thường được gọi là lão Lưu, hắn vừa ngại khổ cực, càng sợ vợ ngoại tình.
Đoạn thời gian trước lão Lưu nghe đồn Vương Tuyết Nhung thông dâm với An Phùng Tiên, hai người từng chịch nhau trong phòng học. Hắn cũng không nóng nảy, bởi vì là lão bà hắn dáng dấp xinh đẹp, bọn rỗi rãnh nói nhảm không tránh được, bất quá, dường như lời đồn càng ngày càng chân thực, hồi tưởng lại vợ hắn cả ngày rạng rỡ, tính khí đặc biệt tươi trẻ ăn diện ngày càng sexy, lão Lưu liền lẩm bẩm: Có đúng hay không lão bà mình có trai bên ngoài?
Vương Tuyết Nhung đúng là chột dạ. Nàng không nữa trách trượng phu vô năng, cũng không oán giận trượng phu hay bỏ mặc nàng phòng không gối chiếc, tính khí lại trở nên dị thường dễ chịu.
Lão Lưu luống cuống, hắn cũng đã có thay đổi. Ngoại trừ trong hai ngày cố gắng thỏa mãn Vương Tuyết Nhung hai lần ra, lão Lưu còn đưa Vương Tuyết Nhung đi dạo phố, mua thức ăn ngon, thậm chí còn tự làm rất nhiều việc nhà, hầu hạ nàng, biến hóa này làm cho Vương Tuyết Nhung vui mừng ngoài ý muốn, dù sao lão Lưu là nam nhân của chính mình. Chỉ cần nam nhân săn sóc ân cần, có bao nhiêu nữ nhân nguyện ý ngoại tình?
Theo như bình thường, lão Lưu đi tới tổ Anh ngữ thăm hỏi Vương Tuyết Nhung, các thầy cô tổ Anh ngữ nói cho lão Lưu, Vương Tuyết Nhung đang làm việc cùng An Phùng Tiên.
– Lại là An Phùng Tiên, lẽ nào lão bà thật sự có gian tình cùng An Phùng Tiên sao? Không được, ta phải mau chân đến xem.
Đầy bụng nghi ngờ, lão Lưu đi tới phòng làm việc của An Phùng Tiên, thấy cửa phòng làm việc đóng chặt. Lão Lưu trong lòng cảm thấy không ổn, dán tai vào cửa, mơ hồ nghe được mấy thanh âm quái dị, hắn chịu đựng tức giận gõ cửa phòng làm việc An Phùng Tiên.
Cửa mở ra, lão Lưu ngây ngốc đang đứng ở ngoài cửa bị mạnh mẽ kéo vào trong phòng làm việc, một nòng súng nhắm chuẩn vào đầu của hắn, lão Lưu hoảng hốt, ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy An Phùng Tiên bị trói tay sau lưng, còn Vương Tuyết Nhung thì toàn thân trần trùng trục.
– Tuyết Nhung, vì sao cô không mặc quần áo? Thất thân rồi sao?
Sắc mặt Lão Lưu tái nhợt, hắn cho rằng ở căn phòng này đang bị cướp.
Vương Tuyết Nhung giận điên lên, trượng phu không hỏi mình có bị thương không, mà hỏi có thất thân hay không, thực sự là ghê tởm đáng giận, lẽ nào trinh tiết so với tính mệnh còn quan trọng hơn sao?
Nàng không muốn nói chuyện, chỉ là dùng hai tay che giấu các bộ vị trọng yếu trên thân thể. Thế nhưng là nhũ phong nàng quá lớn, một cánh tay ngăn cản cũng không đỡ được, âm mao cũng quá mức tươi tốt, một cái tay nhỏ che cũng không xong, Thổ Lang cười lạnh nói:
– Thì ra chân mệnh thiên tử của con ả tới rồi, quá hay, quỳ xuống đê.
Lão Lưu phác thông quỳ xuống, khóc rống lên, chảy cả nước mắt:
– Tiên sinh, đừng giết tôi. Đừng nổ súng.
Thổ Lang hung ác xoay cây súng lục:
– Tao có nói muốn giết mày sao? Đây là chuyện giữa tao và An Phùng Tiên, bọn mày đừng loạn động, tao không làm khó bọn mày, nếu mà bọn mày lộn xộn, tao cũng không quan tâm giết thêm hai người đâu.
Lão Lưu cấp bách vội vàng gật đầu:
– Không loạn động, nhất định không loạn động, cái thằng họ An kia đã chịch nát lão bà của em, anh tốt nhất là giết hắn giúp em hả giận đi.
Vương Tuyết Nhung nổi giận, thét lên:
– Lão Lưu, ông nói bậy bạ cái gì đó.
Lão Lưu chửi ầm lên:
– Tao nói bậy sao? Mẹ mày cái con đĩ này, tiện nhân, dâm hàng, mày và thằng thầy giáo khốn kiếp này thông đồng, nện nhau trong phòng học, sự tình đã huyên náo toàn trường đều biết, bây giờ mày còn muốn bảo vệ nó sao, còn chối sao?
-Bép!…
– Im miệng đê, không đc mắng chửi nữ nhân.
Thổ Lang tát một bạt tai, lão Lưu không dám nói nữa, hắn sợ đến toàn thân run run.
Thổ Lang cười gằn đi đến sô pha, Vương Tuyết Nhung xinh đẹp đang ở trên ghế sa lon run rẩy, bàn tay nhỏ bé che giấu chỗ nồng đậm âm mao chẳng biết lúc nào đã bị lấy ra, lộ ra khe thịt phấn hồng kiều diễm ướt át.
Hô hấp có chút gấp, Thổ Lang phấn khởi mà giơ cao con cặc cực đại, tách ra hai chân đẫy đà, quy đầu lớn đè ở miệng nhục huyệt, nơi suối nước róc rách ma sát qua lại vài cái, đang định cắm vào… Vương Tuyết Nhung nhất thời cả người run rẩy dữ dội, không biết bởi vì là sợ hãi sắp bị lăng nhục hay là vì hưng phấn quá độ…
– Mày dám đụng vào nữ nhân của tao à? Kiếp sau cũng đừng mơ, chết mẹ mày đi!
Thổ Lang sửng sốt, vừa định lách người, nhưng không ngờ một tiếng “PHỐC” chói tai đã vang lên, một vật to cứng như thép hung hăng đập mạnh vào đầu Thổ Lang, ngay lập tức, hắn nằm phè trên mặt đất, mềm oặt như chó chết vậy, không động đậy được nữa.
– Renggggg…
Tiếng chuông vào học vang lên, bên ngoài phòng làm việc của An Phùng Tiên đã khôi phục an tĩnh.
– Biết tao là ai không?
Hướng Cảnh Phàm thoạt nhìn như muốn xé lão Lưu cắn thành mười tám khối.
Lão Lưu vạn phần hoảng sợ nói:
– Không… Không biết…
Hướng Cảnh Phàm lạnh nhạt nói:
– Tao là nam nhân của vợ mày – cô giáo Vương.
– Nói bậy! Tôi không biết anh ta.
Vương Tuyết giới sửng sốt, nàng căn bản cũng không quen biết nam nhân tuổi trẻ anh tuấn này.
Lão Lưu làm sao tin tưởng? Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Tuyết Nhung, thống khổ lắc đầu, vừa đấm ngực thùm thụp nói:
– Nhục nhã chết người, thật mất mặt chết người, Vương Tuyết Nhung, đồ đĩ thõa cô tới cùng có bao nhiêu thằng trai hoang ở bên ngoài đây?
—Hết chương 179—