Hàng về rồi )
Chương 177: Chí ít phải đóng cửa nha
An Phùng Tiên cảm thấy tê dại da đầu, vừa lúc ngoài cửa có một thân ảnh mê người, hắn vội ho một tiếng nói:
– Các em tự học đi, ôn tập bài giảng vừa rồi của tôi, viết ra năm ưu điểm cùng năm khuyết điểm của Tào Tháo, tôi sẽ kiểm tra đột xuất các em.
Nói xong, An Phùng Tiên đi ra phòng học. Ngoài lớp học, Vương Tuyết Nhung đang đứng mỉm cười, phong tình vạn chủng, bộ ngực căng mọng như muốn bứt cúc áo, chọc người chảy nước miếng.
– Cảm ơn chị. Cô giáo Vương, mấy ngày nay đã khổ cực cho chị rồi.
Hai người đi vào trong phòng làm việc của An Phùng Tiên, bầu không khí có chút nóng bỏng, An Phùng Tiên nhẹ nhàng cầm tay Vương Tuyết Nhung.
Hắn xin nghỉ vài ngày trước, Vương Tuyết Nhung vẫn là người quản lý lớp cho hắn, một người kiêm nhiệm hai lớp chủ nhiệm, Vương Tuyết Nhung lại quản lý rất tốt, ngay ngắn rõ ràng, An Phùng Tiên rất cảm tạ nàng. Vương Tuyết Nhung nhàn nhạt nói:
– Không khổ cực gì. Trong khoảng thời gian này cậu xuất quỷ nhập thần, có đúng là đã có bạn gái hay không?
An Phùng Tiên hiện lên ánh mắt rất ôn nhu:
– Đúng vậy.
Trong mắt Vương Tuyết Nhung hiện lên một chút mất mát:
– Làm việc ở nơi nào? Dáng dấp ra làm sao? Tính cách có được hay không?
An Phùng Tiên cười nói:
– Cũng không tệ.
Vương Tuyết Nhung làm ra vẻ vui cười:
– Vậy tôi chờ ăn tiệc cưới của cậu.
An Phùng Tiên lắc đầu:
– Không có nhanh như vậy đâu, mới mấy ngày không gặp Cô giáo Vương, Cô giáo Vương càng ngày càng đẹp, có đúng tâm tình Cô Vương rất tốt hay không?
Biểu tình Vương Tuyết Nhung rất mất tự nhiên:
– Chồng tôi nghe được một vài lời đồn nói nhảm của mấy người rãnh rỗi, sốt ruột, hiện tại mỗi ngày đều dính lấy tôi không rời.
– Có phải là tin đồn liên quan tới chúng ta không?
An Phùng Tiên có chút hổ thẹn, gian tình giữa hắn và Vương Tuyết Nhung nhất định là đã bị hiệu trưởng Ân phát tán ra.
Vương Tuyết Nhung hơi giận:
– Cậu và ba cô hoa hậu giảng đường cùng nhau xin nghỉ. Mọi người cũng đang nghị luận ầm ĩ…
An Phùng Tiên rất vô cùng kinh ngạc:
– Họ nghị luận cái gì?
Vương Tuyết Nhung cười lạnh nói:
– Nghị luận là cậu mang ba cô nữ hài đi du ngoạn. Nghị luận cậu mạo phạm phu nhân của Bối Tĩnh Phương, Bối Tĩnh Phương muốn tìm cậu tính toán sổ sách, còn nói cậu sắp mất việc kìa.
An Phùng Tiên cười to:
– Ha ha, tôi vĩnh viễn sẽ không mất việc, chẳng những sẽ không mất việc, tôi còn sẽ tranh cử ghế hiệu trưởng trường học này.
Vương Tuyết Nhung trên mặt không chút thay đổi:
– Tôi ủng hộ cậu, chờ An lão sư thăng chức.
– Nói hỗ trợ ngoài miệng thôi không được, cần có hành động thực tế.
An Phùng Tiên ôm lấy Vương Tuyết Nhung. Hắn biết Vương Tuyết Nhung tức giận liên quan tới lời đồn hắn mạo phạm phu nhân của Bối Tĩnh Phương, nhưng An Phùng Tiên không muốn giải thích, bởi vì hắn quả thực rất yêu An Viện Viện.
Thấy An Phùng Tiên vừa không thừa nhận lại không phủ nhận, Vương Tuyết Nhung biết những lời đồn này đa số là thực sự, nàng càng tức giận lên, càng không muốn tiếp nhận An Phùng Tiên ôm ấp.
– Đừng hồ đồ, chồng tôi mỗi ngày đều đến theo dõi tôi đó.
Vương Tuyết Nhung giãy thoát An Phùng Tiên dây dưa.
An Phùng Tiên tà ác nhìn chằm chằm bộ ngực cao vút của Vương Tuyết Nhung:
– Chồng chị mỗi ngày đều dính lấy chị, có phải là hắn thỏa mãn chị, chị liền không cần tôi nữa?
Vương Tuyết Nhung xấu hổ đỏ mặt:
– An lão sư, đừng như vậy, tôi đã nghĩ, chúng ta không có khả năng tiếp tục nữa, tuy rằng tôi thích cậu, nhưng chúng ta không có khả năng mắc thêm lỗi lầm nữa.
An Phùng Tiên kéo xuống khóa quần, móc ra côn thịt to lớn, nói:
– Lẽ nào con cặc này của chồng chị lớn hơn của tôi? Cho dù có lớn hơn, hắn cũng vậy không có khí lực thỏa mãn được chị, Cô giáo Vương, giúp tôi liếm một chút đi?
Vương Tuyết Nhung thất kinh, lúc này cửa ban công đang mở rộng, tuy rằng bọn học sinh đang đi học, nhưng tùy thời đều có thể có học sinh và các lão sư đi qua, Vương Tuyết Nhung cảm thấy sợ hãi đối với hành động càn rỡ của An Phùng Tiên này, không thể nói lý, nàng nhanh chóng xoay người muốn chạy, lại bị An Phùng Tiên ôm eo từ phía sau, cuồng loạn mà hôn lên cần cổ tuyết trắng, hai tay đưa tới sờ loạn, mò lấy bộ ngực cực đại kia.
Sắc mặt Vương Tuyết Nhung đại biến, gọi cũng không dám gọi, mắng cũng không dám mắng, hai tay chà đạp bộ ngực rất dễ dàng liền cởi ra nút cài áo lót, thò vào bên trong áo, cầm hai vú trắng mịn no đủ xoa nắn một trận, Vương Tuyết Nhung cảm nhận được vừa ngượng ngùng vừa thoải mái.
Trượng phu quan tâm chăm sóc dĩ nhiên khiến Vương Tuyết Nhung cảm nhận được sự ấm áp, nhưng nhiệt độ cùng cường độ tình ái xa xa không đạt được tới trình độ hưởng thụ, so sánh với An Phùng Tiên cường hãn không biết mệt, chồng nàng quả thực coi như là không có khả năng.
– An lão sư, Cậu… cậu chí ít phải đóng cửa nha.
Vương Tuyết Nhung đơn giản liền buông tha chống cự, đại nhục bổng đang ma sát khe mông qua lại, khiến nàng không cách nào cự tuyệt, hạ thể nhạy cảm ẩm ướt bắt đầu ngứa, ở trên vú trận trận cảm giác bị đè nén, cần gấp ai đó xoa nắn để giảm bớt.
– Tại sao phải đóng cửa, tôi chính là muốn mở cửa chơi chị đó, chị có nguyện ý hay không?
Cuồng vọng, An Phùng Tiên rất biết cách thỏa mãn áp lực của Vương Tuyết Nhung, ngón tay hắn như ma trảo, chuyên môn cào đến bộ vị thoải mái nhất của Vương Tuyết Nhung, kích động mọi tế bào mẫn cảm trên cơ thể Vương Tuyết Nhung, khiêu khích nhũ hoa, da vú trơn tuột, để cho đầu vú đứng thẳng càng lúc càng cứng ngắc.
Nàng kỳ vọng An Phùng Tiên xoa nắn đầu vú, nhưng An Phùng Tiên chỉ nhẹ nhàng đảo qua núm vú Vương Tuyết Nhung, đợi Vương Tuyết Nhung kỳ vọng nhìn vào đỉnh cao nhất ngọn núi, An Phùng Tiên mới hung hăng nắm đầu vú đang dựng thẳng đứng, điên cuồng xoa nắn, Vương Tuyết Nhung rên rỉ một tiếng, đỡ bàn công tác, thở dốc từng ngụm lớn, An Phùng Tiên thừa cơ vén lên chiếc váy công sở màu đen của nàng. Đem quần lót màu đen nhỏ hình tam giác tuột đến đầu gối.
Vương Tuyết Nhung đã cảm giác được đường viền của quy đầu ma sát khe đít mình. Nàng cầu xin:
– An lão sư… Mau đóng cửa, mau đóng cửa nha!
– Tốt, chúng ta cùng đi đóng cửa nào.
An Phùng Tiên nhe răng cười, côn thịt khổng lồ đâm một cái lút cán.
– Á..!!! Ư….
Vương Tuyết thét lên thất thanh, cả người run rẩy một trận dữ dội, nhếch lên mông đít, rên rỉ:
– A… An lão sư, sao cậu lại cắm vào trong rồi? Nhanh đi đóng cửa.
An Phùng Tiên đỡ cặp mông to của Vương Tuyết Nhung đâm thọc một trận dồn dập.
-Ba…ba…ba…!
– Đi nào, chúng ta cùng đi đóng cửa.
– A, to quá, An lão sư, đỡ tôi…
Vương Tuyết Nhung vừa rên rỉ, cư nhiên vừa khom người bước đi về phía trước…
—Hết chương 177—