Chương 176: Giảng cố sự
Tám giờ đúng, một chiếc Mercedes sạch sẽ như mới nhanh chóng cách rời khỏi tiệm rửa xe Phạm ký.
Mười phút sau, một chiếc siêu xe XK đồng dạng sạch sẽ như mới cũng nhanh chóng cách rời Phạm ký, An Phùng Tiên rất may mắn, tại trong thùng rác của căn phòng nhỏ tìm được đống quần áo dơ tối hôm qua vứt, cũng tìm được khối thiết bài rồi. Cái gì mất đi mới làm người ta cảm thấy quý trọng, An Phùng Tiên đem thiết bài đút vào sau túi quần tây, tỉ mỉ cài nút lại.
Đèn đỏ sáng lên, An Phùng Tiên dừng hẳn xe lại, hắn hiện tại muốn đi gặp Hạ Mạt Mạt nhất, ngoại trừ thừa nhận sai lầm xin lỗi nàng ra, còn phải cảm tạ nàng đã nhắn tin, nếu như không có Hạ Mạt Mạt gửi tới tin nhắn, lúc này An Phùng Tiên đã là 1 người chết.
Một chiếc Mercedes màu đen từ từ đi tới, lén lút theo chiếc xe XK, song song đứng ở đầu đường nhựa, An Phùng Tiên lấy làm kinh hãi, cầm cây súng lục Browning, khẩn trương nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi trong xe, mà người trẻ tuổi mũi ưng lại hạ cửa sổ xe, lớn tiếng gọi bằng khẩu âm vùng khác:
– Tao là Thổ Lang, tao tới giết mày. Vừa rồi tao thực sự là hối hận, nếu như năm phút đồng hồ sau khi tao rời đi chỗ rửa xe rồi quay trở lại, mai phục mày ngoài tiệm rửa xe, mày hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
An Phùng Tiên gật đầu:
– Vậy vì sao mày không làm đi?
Thổ Lang bộ dạng thật đáng tiếc:
– Tao cho là mày sẽ không tới lấy xe, dù sao một chiếc chiếc xe XK không phải là quá đắt giá. Thế nhưng, mười phút sau, tao liền có một loại dự cảm, cảm giác mày sẽ đi lấy xe, cho nên tao quay trở lại, vừa lúc thấy xe của mày chạy ra, tao đã mất đi thời cơ tốt nhất giết chết mày rồi.
An Phùng Tiên cười khan hai tiếng, mồ hôi lạnh lại xông ra:
– Hiện tại thời cơ không sai, vì sao mày không động thủ?
Thổ Lang lắc đầu thở dài:
– Không được, tại lối đi bộ trên phố giết ngươi, phiêu lưu quá lớn, không đáng. Mặt khác, tao rất hiếu kỳ, muốn hiểu rõ một việc.
– Chuyện gì?
Tay An Phùng Tiên cầm súng rất vững vàng, ở khoảng cách này hắn có lòng tin bắn chết Thổ Lang, nhưng An Phùng Tiên cũng sẽ bốc lên phiêu lưu cực lớn.
– Làm sao mày biết tao mai phục mày trong quán rửa xe?
Khứu giác của sói trời sinh nhạy cảm, Thổ Lang dường như ngửi được khí tức nguy hiểm. An Phùng Tiên nở nụ cười:
– Đèn xanh rồi, lần sau sẽ nói cho mày biết.
Thổ Lang lộ ra nụ cười quỷ dị:
– Còn có lần sau sao?
An Phùng Tiên nhàn nhạt trả lời:
– Khó nói.
Đèn xanh sáng lên, chiếc xe XK nhanh chóng ngoặt vào đường lớn, thấy con Mercedes lái về phía hướng ngược lại, An Phùng Tiên thở ra một ngụm lớn khí, hắn cấp tốc gửi đi một tin nhắn cho Hướng Cảnh Phàm: 'Bảo vệ cho tao gấp, cực kỳ khẩn.'
Chưa tỉnh hồn, An Phùng Tiên lại muốn lên lớp, vì vậy hắn phải đi chỗ giáo vụ đăng ký lịch dạy, nhưng trong phòng giáo vụ lại loạn thành một đoàn, công ty quảng cáo sắp vào trường học quay chụp cho Dụ Mỹ Nhân – hình tượng tiêu biểu của trường, việc chuẩn bị lễ mừng 50 năm thành trường học cũng bắt đầu thời gian đếm ngược, rất nhiều công việc đều cần được hiệu trưởng ký tên mới có thể tiến hành, thế nhưng nhưng không cách nào liên lạc với hiệu trưởng Ân, tổng giáo vụ đâu còn nhớ tới An Phùng Tiên, tùy tiện điều chỉnh một cái thời gian biểu đi dạy, rồi để cho An Phùng Tiên trở về phòng làm việc chuẩn bị lên lớp.
Trong sân trường lời đồn nổi lên bốn phía, đều truyền tin An Phùng Tiên đã xảy ra chuyện, bọn học sinh rất khó chịu, cho nên, nhìn thấy An Phùng Tiên đứng ở trên bục giảng, các học sinh đều hài lòng đến chết đi được. An Phùng Tiên đồng dạng rất vui vẻ, trở về lớp học với các học sinh quen thuộc trong tiết Sử, dưới lớp các học sinh chưa từng chú tâm nghe một vị lão sư giảng bài như vậy.
– Trong lịch sử Trung Quốc, Tào Tháo tuy rằng không tính là một vị Hoàng Đế chân chính, quân chủ, nhưng tầm ảnh hưởng của ông ta vượt qua rất nhiều Hoàng Đế và quân chủ, ông ta là một nhà quân sự vĩ đại, nhà tư tưởng, nhà chính trị. Ngày hôm nay chúng ta liền giảng một bài về Tào Tháo. Tào Tháo, tên tự là Mạnh Đức…
An Phùng Tiên vừa lên bục giảng hoàn toàn chính là một người khác, một thầy giáo chân chính. Hắn khiêm tốn chăm chú, thành khẩn hòa ái, khi thì hăng hái, khi thì dẫn chứng cố sự, liên hệ thực tế, chỉ cần học sinh không quấy rối, hắn cho phép học sinh ngủ ngon tại trong thời điểm hắn giảng bài, bất quá, tiết lịch sử của hắn ngoại trừ Bối Nhị Nhị ra, không có một học sinh nào là không thích nghe.
Bối Nhị Nhị ngày hôm nay không có ngủ gà ngủ gật, trong đôi mắt to của nàng có chút ý cười.
Dụ Mỹ Nhân cũng không có nghe nhạc, hồi tưởng lại cảnh quất roi vào thân thể An Phùng Tiên, trong ánh mắt thuần khiết của nàng hiện lên một tia cuồng nhiệt.
Hạ Mạt Mạt cũng đã nuốt lời, điện thoại di động của nàng đặt ở trong cái túi LV dưới bàn học, trên gương mặt trứng ngỗng hoàn mỹ ngoại trừ vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt ra, càng nhiều hơn chính là vẻ đắc ý.
An Phùng Tiên cố tình không tiếp xúc cùng ánh mắt của ba cô gái xinh đẹp, hắn thoạt nhìn điềm nhiên như không, liên tục mà giảng bài, lơ đãng đi tới đứng ở bên cạnh vài cô nữ sinh xinh đẹp khác, trong giọng nói trầm bồng du dương, cũng có mang 1 chút ôn nhu. Trong ánh mắt thẳng thắn cương nghị có vẻ cất giấu không nhiều ý đen tối, chọc cho một vài nữ sinh xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xuân ý dạt dào.
Đương nhiên, An Phùng Tiên chỉ làm ra vẻ vậy thôi, căn đo chuẩn xác. Khi thấy sắc mặt ba cô bảo bối đại biến thì, An Phùng Tiên một bên vừa giảng bài, một bên từ bên người nữ sinh xinh đẹp đi ra. Không được dấu vẻ khiêu khích ba cô bảo bối.
– Tào Tháo rất giỏi về dùng binh. Các học sinh đều biết Gia Cát Lượng lợi hại, nhưng Gia Cát Lượng lợi hại hơn nữa cũng không dám chủ động tấn công Tào Tháo, mà là bị động phòng ngự… Tào Tháo lung lạc rất nhiều người mới, những người mới này là cơ sở kiên cố để đánh hạ phe đối lập, thống nhất Trung Quốc,… Tào Tháo rất cần kiệm, sau khi ông ta chết, để lại di thư không cho phép hậu táng…
Một nam sinh giơ tay xin phát biểu:
– An lão sư, vì sao em nghe nói Tào Tháo là kẻ cùng hung cực ác?
An Phùng Tiên cười cười:
– Bởi vì Tào Tháo đắc tội rất nhiều văn nhân, những thứ văn nhân này khi sáng tác lịch sử, thì đem Tào Tháo viết thành 1 kẻ xấu xa.
Một nam sinh khác giơ tay:
– Vậy Gia Cát Lượng lợi hại hay là Tào Tháo lợi hại hơn?
An Phùng Tiên giơ ngón tay cái lên:
– Giỏi! đương nhiên là Tào Tháo lợi hại hơn, cố sự của Gia Cát Lượng mặc dù nghe cũng hay, nhưng giảng hai ngày liền xong. Mà cố sự của Tào Tháo giảng nửa năm đều giảng không xong, nam nhân có nhiều cố sự mới thật sự là nam nhân.
Một nữ sinh xinh đẹp mặt hồng lên, hỏi:
– An… An lão sư, cố sự của thầy có đúng cũng là rất nhiều hay không?
Một nữ sinh khả ái khác cũng ồn ào:
– An lão sư, có thể nói một chút cố sự về Tịch Ly cùng Hình Ái Mẫn hay không?
An Phùng Tiên đơ mặt ra:
– Bây giờ là tiết lịch sử, không phải là tiết tám chuyện, tin tức bát quái.
Một tiếng cười âm nhu bay tới:
– Người ta thích nghe cố sự của An lão sư, An lão sư hãy nói một chút nha.
Một đạo thanh âm ỏn ẻn nói:
– Không bằng hãy nói một chút cố sự anh hùng đấu 3 mỹ nữ đi.
Một đạo thanh âm dã man, rất lạnh vang lên:
– Hay là nói một chút cố sự về cuộc bỏ chạy trối chết sao?.
—Hết chương 176—