Chương 175: Cao thủ sát thủ
Sát thủ bình thường rất ghét giết người, có thể không giết sẽ không giết. Sát thủ càng ưu tú sát nhân càng thêm cẩn thận, bởi vì mỗi khi giết chết một người, nhất định sẽ bị cảnh sát truy bắt toàn lực, tạo thành phiền toái không cần thiết. Cho nên Thổ Lang rất bất đắc dĩ, nhìn thi thể nhân viên rửa xe đã cứng ngắc, hắn thật không muốn giết chết thanh niên này, tuy rằng người trẻ tuổi nọ đã mắng hắn một câu:
– Ăn mày còn đi rửa xe.
Đáng tiếc, vì giết chết An Phùng Tiên, Thổ Lang nhất định phải chờ sẵn trong xe. Vì có thể đợi được An Phùng Tiên, cũng vì giảm thiểu một nhân chứng, Thổ lang không thể làm gì khác hơn là giết nhân viên rửa xe vô tội nọ, đây là chuyện không có cách nào khác. Hắn chỉ mất một phần hai giây đã vặn gãy cổ nhân viên rửa xe, thời điểm hắn chết không có một chút thống khổ.
Thổ Lang không phải là sói, cũng không phải chó hoang, mà là tên hiệu của một người, một cao thủ trong giới sát thủ.
Thổ Lang mười tám tuổi đã bắt đầu sát nhân, giết hơn mười một năm, cũng chỉ có sáu mươi chín người chết trong tay hắn mà thôi, nếu mà thêm cả An Phùng Tiên nữa, vừa vặn chẵn thành bảy mươi.
Thổ Lang thích số “Bảy”, bởi vì hắn sinh vào đúng ngày bảy tháng bảy, hắn cao một mét bảy, hắn có bảy tình nhân, hắn còn từng giết chết bảy nữ nhân. Trong mười một năm kiếp sống sát thủ của Thổ Lang, hắn trước đây từng thất thủ một lần, bị đối thủ chém đứt ba ngón tay, nhưng sau cùng, Thổ Lang vẫn giết chết đối thủ. Hắn đem đối thủ thi thể chặt làm bảy khối, Thổ Lang từ đó về sau chỉ còn lại 7 ngón tay… Nói chung cuộc đời của hắn gắn với số 7.
An Phùng Tiên sắp điên rồi, nếu mà bị mất thiết bài kiểu này, An Phùng Tiên nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình, hắn âm thầm tự trách, đêm qua làm ác với Hạ Mạt Mạt khiến cho các thiếu nữ cường liệt chán ghét hắn, tại thời điểm cuộc sống của mình gặp phải ngoặt thật thật lớn, hắn không nên đắc tội với ba bảo bối, ba bảo bối vẫn là điều hắn An Phùng Tiên lo lắng, cũng là đại phúc tinh của hắn, cũng là bởi vì hắn trợ giúp ba cô bảo bối, cho nên mới vận may liên tục. An Phùng Tiên hối hận, hắn thề, sau này nhất định sẽ hảo hảo đối đãi với ba bảo bối, sau này nhất định không trêu chọc làm các nàng tức giận.
Nhanh đến tiệm rửa xe “Phạm ký”, An Phùng Tiên móc ra một bộ nịt vú tơ tằm màu trắng, vuốt ve đường viền hoa văn tinh xảo, bóp cái chụp vú, phảng phất ngón tay xẹt qua trái đào tiên cao vót ôn nhu, hắn dùng cái áo zú này để bịt mũi, bởi vì quán “Phạm ký” này hôi bỏ mẹ ra.
– Tút….
Trong điện thoại di động truyền đến một tin nhắn imessage: Xin thầy trước khi bị sát thủ giết chết, hãy đem nội y trả lại cho em. An Phùng Tiên vừa nhìn khẩu khí tin nhắn, cũng biết là Hạ Mạt Mạt đang thăm hỏi, thăm hỏi kiểu này cũng quá ác độc một chút rồi. An Phùng Tiên lập tức reply: Em chính là tên sát thủ nọ, nội y của em là bảo bối của tôi, em muốn lấy về nội y trước hết phải giết tôi.
Một lúc lâu, Hạ Mạt Mạt mới hồi âm: Thầy nhất định phải chết.
An Phùng Tiên nở nụ cười, cười đến phân nửa, hắn đột nhiên không cười nữa, suy tư chốc lát, An Phùng Tiên chợt gọi xe tắc xi:
– Tài xế, đừng có ngừng xe, tiếp tục chạy về phía trước, khi nào tôi bảo ông dừng thì dừng.
Tài xế tắc xi lại càng hoảng sợ, cho rằng đụng thằng cướp, thấy An Phùng Tiên cầm nịt vú trong tay, tài xế đã khẳng định tám phần mười An Phùng Tiên là tên biến thái, hắn chán ghét gật đầu:
– Có gì từ từ nói, tôi cũng không phải người điếc, đừng đập bả vai tôi. Sẽ xảy ra tai nạn đó.
An Phùng Tiên thần sắc nghiêm trọng, gật đầu:
– Xin lỗi, có thể dừng xe rồi.
Cất cái nịt vú, An Phùng Tiên sờ sờ cây súng lục Browning đã cột vào chân. Lúc này xe tắc xi dừng ở trước 1 tiệm tạp hóa 24h cách tiệm rửa xe Phạm ký ngoài trăm thước, An Phùng Tiên đi xuống xe tắc xi, tiến vào tiệm tạp hóa mua một chén trà sữa và một cái bánh mì.
Trong tiệm tạp hóa có hai học sinh trung học bộ dáng nhân viên, cậu tính tiền nói:
– Tiên sinh, ông còn cần gì không?
An Phùng Tiên nhấm nuốt bánh mì nói:
– Có ship ra ngoài không?
Nhân viên gật đầu:
– Có.
An Phùng Tiên tựa cười như không cười mà đem tiền đưa tới:
– Làm phiền chú đưa một chén trà sữa cùng hai khối bánh mì đến chỗ quán Phạm ký, cho một người đàn ông nhỏ gầy nói khẩu âm vùng khác, hơi lùn, gò má cao, mũi ưng, miệng rộng môi dày, tóc quăn ngắn, không phải là uốn nha, là trời sinh tóc quăn.
Nhân viên nhìn An Phùng Tiên như nhìn thằng điên:
– Tôi đi giao hàng chứ không phải đi sát nhân, tiên sinh không cần mô tả tỉ mỉ như vậy.
An Phùng Tiên nở nụ cười, sáng sớm trời thu khí trời hơi lạnh. Nhưng mồ hôi lạnh trên sống lưng hắn đã ướt đẫm quần áo lót.
Lục tục hai chiếc xe tới muốn rửa xe, nhưng nhân viên của “Phạm ký” cư nhiên không có mở cửa, đã qua bảy giờ rưỡi, thằng cu rửa xe hôm qua vẫn chưa thấy đâu. An Phùng Tiên vẫn đang chờ hắn xuất hiện.
– Tiên sinh. Em tới giao hàng.
Một cậu bé cưỡi xe đạp, giống học sinh trung học đi tới tiệm rửa xe Phạm ký, trong rổ xe đạp có một túi plastic, bên trong có hai cái bánh mì cùng một ly trà sữa còn thơm nóng.
– Nhầm người rồi, chúng tôi không có đặt hàng gì cả.
Người trẻ tuổi gò má cao nhíu nhíu mày nói. Hắn đang tập trung thần kinh, tùy thời sẽ khiến bất luận sinh vật nào tiến vào “Phạm ký” thăng thiên lên bàn thờ.
Cậu bé ship hàng rất kỳ quái:
– Di? Không có lầm nha, người nọ còn trả tiền, bảo tôi đem cho ông mà.
Người bên trong tiệm nói:
– Dáng dấp người đó ra sao?
Cậu bé hình dung một cái:
– Tương đối cao, lông mi đậm.
Người nọ nở nụ cười:
– Hiểu rồi, đưa đây cho tôi sao?.
Cậu bé ship hàng trách cứ:
– Ai nha, các ông lãng phí thời giờ của tôi quá, tôi còn phải đi phát báo nè.
Người gò má cao liên tục nhận lỗi:
– Xin lỗi, xin lỗi.
Nhìn bóng lưng cậu bé đi xa, tên gò má cao nhấm nuốt ổ bánh mì, uống trà sữa nóng, lẩm bẩm:
– Làm thế nào đéo nào hắn biết mình đợi ở chỗ này chờ giết hắn? Thực sự là gặp quỷ, ha ha, An Phùng Tiên, cám ơn trà sữa cùng bánh mì của chú, bất quá, chú vẫn phải chết.
…
Đối diện tiệm rửa xe Phạm ký là một quán nhậu giá rẻ, An Phùng Tiên đang nằm úp trước cửa sổ vừa nhìn người trẻ tuổi tóc quăn đi ra, bề ngoài quả nhiên không sai biệt lắm như lão già xem bói đã mô tả, hắn không thể không bội phục tên sát thủ này quá can đảm, vì tên sát thủ đó cư nhiên yên tâm ăn hết bánh mì, uống xong trà sữa, lẽ nào hắn không ngại trong bánh mì cùng trà sữa đều có độc? Lẽ nào sát thủ không sợ chết?
Trên thế giới này, ngoại trừ người chết ra, không có ai không sợ chết. An Phùng Tiên cười lạnh, ánh mắt của hắn đồng dạng rất lợi hại, một cổ sát khí nồng nặc tràn ngập toàn thân của hắn, hắn bỗng nhiên như thay đổi thành một người khác vậy, bởi sợ hãi biến thành hưng phấn, trong ánh mắt hưng phấn hiện lên một tia bạo ngược.
—Hết chương 175—